Bình thường, ngủ sô pha vẫn tốt. Nhưng giờ sô pha đã bị cào cho nát bấy thì làm sao mà ngủ được Phương Nghị lấy một cái chìa khóa từ trong ngăn kéo ra, túm Vú Em kéo tới trước mặt mình rồi nói với nó: “Nhìn đi. Tao đã sớm chuẩn bị rồi. Đây là đường sống tao tự lưu cho tao đó. Tối nay cùng tao xuống dưới lầu ngủ.”
Vú Em lắc lắc đuôi, nghiêng đầu nhìn Phương Nghị.
Phương Nghị mở tủ, lấy chăn gối rồi dẫn Vú Em xuống dưới lầu. Lúc Vú Em tức giận, nó sẽ cào nát sô pha, sau đó hủy luôn giường của anh, chăn mền thì càng khỏi phải nói, vì thế để đảm bảo giấc ngủ của mình, Phương Nghị đã cố ý giấu một bộ chăn gối khác. Nếu gặp phải tình huống như thế, tốt xấu gì cũng có thể chạy qua ngủ chỗ khác.
Phương Nghị ôm chăn gối nằm xuống ghế sô pha. Vú Em thì lại không có chút tinh thần nào mà nằm xuống ngay bên cạnh.
“Ngoan. Đừng thương tâm. Tao không có trách mày. Mày thích cào sô pha thì tao sẽ thay cái mới cho mày cào tiếp.” Phương Nghị vỗ vỗ đầu v Em.
Vú Em được Phương Nghị an ủi, nhưng cảm xúc vẫn không tốt hơn miếng nào. Nó nằm úp sấp trên sàn nhà, không thèm nói chuyện.
“Tao nói này. Mấy ngày nay tao đi, mày lại nhặt nhiều động vật về như vậy. Có phải là còn chưa đánh răng hay không” Phương Nghị thấy Vú Em vẫn giữ bộ dáng mất hứng, liền cố ý đùa với nó.
Lỗ tai của Vú Em nháy mắt dựng đứng lên, sau đó lại cụp xuống, giả đò nó chả nghe thấy cái gì hết á. Sau đó thừa dịp Phương Nghị không chú ý, nó quỳ rạp xuống đất, bò từng chút từng chút cách xa chỗ Phương Nghị nằm.
Phương Nghị làm bộ như không nhìn thấy động tác của Vú Em, chỉ cười cười rồi ngủ.
Ngủ sô pha rất khó chịu. Trời vừa sáng thì Phương Nghị đã tỉnh, kéo Vú Em ra ngoài chạy một vòng, thuận tay nhặt thêm một con rùa về nhà nuôi.
Con rùa Vú Em nhặt được không lớn lắm nên nó trực tiếp dùng miệng ngậm đi. Lúc Vú Em đưa con rùa cho Phương Nghị, Phương Nghị còn tưởng Vú Em muốn đem con rùa này về nấu canh cho nó uống. Sau đó, Vú Em sủa với con rùa vài tiếng, con rùa chậm chạp vươn đầu ra khỏi mai. Lúc này Phương Nghị mới nhận ra đây là một con rùa sống, rồi lại cảm khái phạm vi nghiệp vụ của Vú Em lại bành trướng hơn rồi. Bay trên trời cũng nhặt, bơi ở dưới nước cũng nhặt, chạy trên đất thì cảng nhặt nhiều hơn, loại nào cũng nhặt tuốt.
Lúc Phương Nghị về nhà, Phương Duyệt đã mua bữa sáng về. Sau khi ăn xong, cô giao công việc lại cho Phương Nghị, sau đó nói với anh rằng cô đã tìm được người giúp anh dọn phòng, sô pha và chăn gối cũng đã giúp anh mua ở chỗ quen, buổi chiều sẽ đưa tới, bảo Phương Nghị không cần phải đi tìm Chu Sùng Văn.
“Cái đó và Sùng Văn có liên quan gì” Hình như hai cái vấn đề này chả liên quan gì đến nhau a.
“Em có hẹn với Sùng Văn đi xem phim a. Anh ta nói, nếu em có thể gọi Hải Dương đi chung, thì anh ta sẽ trả tiền bao hết cả rạp đó. Vụ mua bán có lời như vậy, nhất định phải làm a. Cho nên, nếu anh không có việc gì thì đừng có tới tìm Chu Sùng Văn. Tiền bao hết rạp không rẻ đâu.” Phương Duyệt vốn định tìm Phương Húc, bắt Phương Húc giúp cô bao hết rạp. Phương Húc là anh của cô, bị cô hãm hại là điều đương nhiên. Nhưng sau khi nghe Chu Sùng Văn nói ra điều kiện, Phương Duyệt liền bật người đòi tiền Phương Húc liền, nói mình muốn bao hết rạp.
“Em lại đòi tiền anh của em.” Phương Nghị nhớ rõ ngày hôm qua Phương Duyệt có nói muốn nhờ Phương Húc giúp cô nhóc bao hết rạp.
“Ai nha. Anh của em có nhiều tiền như vậy sẽ không để ý đâu. Tiền anh ấy kiếm được một ngày còn nhiều hơn tiền em kiếm được một năm a. Bị đào vài cái hố cũng đâu có sao. Lại nói tiếp, tiền em tiết kiệm mấy năm nay đã đưa cho anh hết rồi, giờ phải cố gắng tiết kiệm vốn riêng đây.” Phương Duyệt nói như là điều đương nhiên.
“Nếu không anh trả lại tiền cho em…” Tiền lương của Phương Duyệt không cao, chỉ đủ tiêu dùng hàng ngày. Tiền tiết kiệm của cô nhóc đều là do đào hố Phương Húc mới có, quả thật không dễ dàng gì.
“Đừng đừng đừng.” Phương Duyệt lập tức xua tay: “Đồ đã cho sao có thể lấy lại được. Hơn nữa chuyện của Hoa Tử Dịch còn chưa xong. Sau này anh còn phải dùng tới tiền.”
Phương Nghị kiểm tra công việc của Phương Duyệt xong, đang phát sầu không biết nên tiếp tục ngồi ở đây hay là ra sân sau nhìn thì Đại Phi đã bay từ ngoài vào, đậu ngay trước mặt Phương Duyệt, ngửa cổ lên kêu: “Đồ vô lương tâm trở lại rồi à.”
Phương Nghị: …
“Đồ vô lương tâm trở lại rồi à.” Đại Phi lại nhắc thêm vài lần nữa, sau đó đậu lên đầu v Em, dùng cánh nhẹ nhàng quét quét lên đầu nó như đang an ủi nó.
Vú Em khẽ ư ử vài tiếng, Đại Phi nghe xong thì kêu éc éc rồi bay đi.
“Nó sao lại bay đi rồi” Mỗi lần Đại Phi tới đều phải làm ầm ĩ một trận mới chịu. Sao lần này mới vừa đến lại bay đi
“Gâu, gâu, gâu.” Vú Em phục hồi lại tinh thần, lớn tiếng sủa, sau đó lắc lắc đuôi chạy tới sân sau.
Thấy tinh thần của Vú Em đã tốt trở lại, tay Phương Nghị có chút ngứa, chuẩn bị đồ dùng đánh răng xong liền giấu ở đằng sau lưng, rồi lặng lẽ tới sân sau tìm Vú Em.
Vú Em thấy Phương Nghị, rất nhiệt tình mà chạy tới bên cạnh anh, vừa nhìn thấy đồ dùng đánh răng của Phương Nghị, nó lập tức co chân chạy, vừa chạy vừa rên ẳng ẳng.
Mấy con thú đang ngủ đang chơi ở trong viện lập tức bổ nhào tới, chặn đường Phương Nghị lại. Đậu Trắng và Đậu Gà cũng được Đại Hoàng thả ra ngoài, đứng ngay trước đội ngũ, cúi đầu gặm đồ trong tay, rồi mới ngẩng đầu nhìn Phương Nghị.
Phải đối mặt với nhiều động vật như vậy, cho dù là Phương Nghị cũng không có cách nào qua được, muốn qua cũng phải mất hết cả buổi trưa. Nhưng Phương Nghị vẫn còn có tuyệt chiêu, vì thế anh một chút cũng không cảm thấy lo lắng.
“Vú Em, lại đây đánh răng.” Phương Nghị kêu Vú Em.
Vú Em rụt người vào trong ổ chó, khẽ ẳng một tiếng, không chịu chui ra, trong tiếng sủa tràn ngập cảm giác cầu xin.
“Tới đây mau.” Phương Nghị làm bộ tức giận.
“Ẩu ẩu ẩu…” Vú Em vươn đầu ra khỏi ổ chó.
“Tới đây, đánh răng nhanh rồi cho mày đi chơi.” Phương Nghị vẫy tay với Vú Em.
Vú Em biết trốn cũng không thoát, liền chậm chạp chui ra khỏi ổ chó, cúi đầu, đi từng bước từng bước nó tới bên cạnh Phương Nghị.
Chờ cho Vú Em đi tới bên người Phương Nghị, nửa người dưới của anh đã bị động vật bao phủ. Trên chân là hai con hamster đang đứng, trên đùi thì treo lủng lẳng năm sáu con mèo, còn có bốn con chó lớn đang liều mạng đẩy anh ra ngoài, chung quanh còn có một đám mèo con chó con ngồi xổm ở dưới đất, mở to hai mắt nhìn Phương Nghị, ý đồ bán manh với anh.
“Đều tránh ra hết đi, chỉ là đánh răng thôi, có chuyện gì lớn đâu.” Phương Nghị túm từng con mèo ra khỏi người mình, nhốt Đậu Trắng và Đậu Gà vào g, đồng thời cũng cảnh cáo Đại Hoàng, không cho phép nó mở g ra nữa, lỡ tụi hamster lại sinh con thì không tốt tí nào.
Phương Nghị kéo lấy Vú Em, đi đánh răng cho nó. Vú Em vẫn giống như xưa, bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa, rất bi thương mà nằm rạp ở sân sau, đám chó mèo liền chạy tới an ủi nó.
Đại Phi bay từ ngoài vào, vỗ cánh đậu lên vai Phương Nghị, sau đó thả đồ vật trong miệng ra, tranh công với Phương Nghị: “Mệt chết Đại Phi, mệt chết Đại Phi, mệt chết Đại Phi.”
Phương Nghị nhận lấy đồ Đại Phi mang tới, phát hiện hóa ra một tấm thẻ tín dụng, khóe miệng giật giật. Chẳng lẽ Đại Phi lấy thẻ tín dụng của Đình Sơn
“Tự mình đi tìm đồ ăn đi.” Phương Nghị cầm thẻ tín dụng, cảm thấy chắc chắn Đình Sơn rất tốt với Đại Phi, nếu không Đại Phi sẽ không làm ra việc như thế này. Nhưng mà ngay cả thẻ tín dụng mà nó cũng dám lấy, Đình Sơn chắc chắn sẽ bị Đại Phi làm cho tức chết.
“Éc Vú Em, Vú Em” Đại Phi nghiêng đầu, nhìn Vú Em đang nằm trên đất cách đó không xa, hỏi Phương Nghị đã xảy ra chuyện gì.
“Tao mới đánh răng cho Vú Em.” Nể tình thẻ tín dụng, Phương Nghị trả lời Đại Phi.
“Éc éc éc! He he he!” Đại Phi bay tới chỗ Vú Em, lớn tiếng kêu: “Vú Em đánh răng, Vú Em đánh răng.” Có vẻ rất vui sướng khi thấy người gặp họa.
Phương Nghị trừng mắt nhìn Đại Phi bị một đám mèo vây đánh, lông rụng đầy trời, một chút cũng không muốn chạy tới giúp. Tuy Đại Phi làm người ta rất cảm động, nhưng miệng quả thật là tiện hết chỗ chê.
Cầm lấy thẻ tín dụng, Phương Nghị gọi điện thoại cho Đình Sơn hỏi về vụ cái thẻ.
Đình Sơn nhận điện thoại, vừa mở miệng liền kêu anh thật sự phục Phương Nghị, vậy mà lại có thể nuôi Đại Phi đến mức không thèm để ý tới gia đình mình, dám đoạt thẻ tín dụng trong tay anh rồi bay đi luôn, ngay cả ý tứ quay đầu lại nhìn một chút cũng không có, trong tấm thẻ là hơn phân nửa gia tài của anh đó, Đại Phi biết chuyện này nên mới cố ý cướp thẻ.
Phương Nghị lo Đình Sơn sẽ tức giận, vì thế anh giúp Đại Phi giải thích vài câu. May mà Đình Sơn rộng lượng. Không phải ai cũng muốn nuôi một con vẹt ngày nào cũng lấy đồ nhà mình cho người khác đâu, chắc chắn là sẽ tức chết.
Phương Nghị vừa mới cúp điện thoại, lại thêm một con vẹt bay vào, đậu xuống trước mặt Phương Nghị, thả cái thẻ vào tay Phương Nghị, sau đó nghiêng đầu hỏi Phương Nghị: “Éc, Đại Phi Đại Phi”
“Ở sân sau.” Phương Nghị chỉ đường cho vẹt xám. Vẹt xám liền vỗ cánh bay vào trong.
Phương Nghị tiếp tục cầm điện thoại lên gọi cho Thái Nhã. Nếu anh nhớ không lầm, con vẹt nhà Thái Nhã là vẹt cái. Hỏi tới Đại Phi, chẳng lẽ nó đã bị Đại Phi cưa đổ rồi sao Con vẹt miệng tiện như vậy mà cũng có thể cưa đổ được vẹt cái hả So với Vú Em chịu đi đánh răng thì còn khó tin hơn.
Thái Nhã vừa rồi còn đang cười nhạo Đình Sơn, nhận được điện thoại Phương Nghị gọi tới thì liền vội vàng hỏi Phương Nghị cái thẻ đó ra sao, sau đó mới thở phào ra một hơi rồi nói đó là thẻ VIP dành cho khách hàng ở viện thẩm mỹ, đợi cô tan làm sẽ tới lấy lại.
Mới trưa mà đã thu được hai cái thẻ, Phương Nghị không biết phải nói gì cho phải, đang suy nghĩ có nên nuôi thêm vài con vẹt hay không. Nói không chừng sau này anh có thể dựa vào đám vẹt đó mà phát tài đó.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Đình Sơn và Thái Nhã chạy tới. Đình Sơn lộ vẻ cực kỳ khẩn trương hỏi Phương Nghị thẻ của anh đang ở đâu, sau khi nhận được thẻ thì không ngừng hôn lên tấm thẻ. Phương Nghị vốn định ngăn lại, nhưng thấy anh ta đã hôn xong rồi nên không nói nữa. Tấm thẻ này đã bị Đại Phi ngậm rất lâu rồi, chắc chắn là đã dính nước miếng của Đại Phi.
“Mẹ nó, chủ tiệm à, tôi thiệt là phục cậu. Cậu dạy tôi đi, dạy tôi làm sao có thể nuôi được một con vẹt đi lấy đồ của người khác đi. Sau này tôi không thèm làm người chủ trì nữa, cứ ngồi ở nhà chờ Đại Phi đưa tôi thẻ tín dụng là được rồi.” Đình Sơn quả thực đã bị Đại Phi quậy đến phải bó tay rồi, đưa tiền trong nhà cho tiệm còn chưa tính, thế mà còn thừa dịp anh không để ý, ngậm thẻ bay đi luôn.
“Vừa phải thôi. Nếu chủ tiệm có thể dạy được vậy thì còn mở cái cửa tiệm nhỏ này làm gì” Thái Nhã đẩy Đình Sơn qua một bên, sau đó hỏi Phương Nghị: “Quý Phi nhà tôi rốt cuộc phải dạy thế nào mới biết nói vậy Bình thường tôi dụ nó nói chuyện đều phải cho nó ăn ngon, nhưng mà nó vẫn không chịu mở miệng nói.”
“Con vẹt nhà chị không phải là không biết nói, chỉ là không muốn nói chuyện thôi. Chờ tâm tình của nó tốt thì sẽ nói nhiều. Hơn nữa, có một câu này, nếu tôi nói ra, chị có thể sẽ không thích nghe lắm đâu.” Phương Nghị có chút chần chờ mà nói.
“Cậu nói đi, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu đâu.” Thái Nhã có chút lo lắng mà nói.
“Chị… Quý Phi nhà chị, hình như thích Đại Phi.”
“Tôi đã nói với cậu rồi, tôi nhát gan, cậu đừng có dọa tôi. Quý Phi nhà tôi là vẹt thục nữ. Sao có thể thích một con chim miệng tiện như Đại Phi được Hơn nữa bình thường tôi rất ít khi để Quý Phi chơi cùng với Đại Phi.” Thái Nhã nghe Phương Nghị nói xong, quả nhiên rất là không vui. Cô đang định tìm cho Quý Phi một đối tượng, nếu Quý Phi thật sự thích Đại Phi, vậy sau này sao mà đẻ trứng được a Đẻ ra một con vẹt xám nhỏ hay là một con vẹt đỏ nhỏ đây
“Chị tới sân sau nhìn đi.” Phương Nghị để Thái Nhã tự đi nhìn. Tuy anh không biết Đại Phi và Quý Phi đang làm gì ở sân sau, nhưng Đại Phi có thể bảo Quý Phi ngậm thẻ trong nhà tới đây, tuy đã lấy nhầm, nhưng Quý Phi đã đồng ý ăn cắp thẻ mang tới đây cho anh, nhất định là do Đại Phi dạy.
Thái Nhã vội vàng chạy ra sân sau nhìn, sau đó ôm ngực đi ra, gọi Đình Sơn tới gần, để anh đỡ cô ra sô pha đằng kia ngồi, rồi bảo cô muốn được yên tịnh một lát.
Thái Nhã rất nhanh đã bình tĩnh lại, chỉ vào Đình Sơn rồi bắt đầu lảm nhảm, lúc cô mang Quý Phi về nhà đã tốn biết bao nhiêu là tiền, phải ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Quý Phi, lúc Quý Phi rời nhà trốn đi đã khiến cô thương tâm biết bao, rồi tiêu phí biết bao nhiêu năm mà nuôi Quý Phi. Lảm nhảm tới gần nửa tiếng đồng hồ, nói tới mức Đình Sơn sắp ngủ gục tới nơi rồi.
Phương Nghị ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Anh cảm thấy Thái Nhã quả nhiên là người chủ trì, công lực nói chuyện quả thực khác hẳn người thường. Rõ ràng nuôi chim không khó, lại bị cô nói đến xót xa như vậy, lại có thể nói lâu như thế.
“Rồi rồi rồi.” Đình Sơn bị Thái Nhã nói tới mức buồn ngủ, nhưng lại không dám ngủ, anh chờ Thái Nhã bớt dần rồi mới mơ hồ nói với cô: “Chị Thái Nhã cứ nói chị muốn gì đi. Nếu không em đưa Đại Phi bồi thường cho chị.”
“Chị không cần Đại Phi nhà cậu. Đại Phi nhà cậu dụ con nhà chị, chắc chắn sẽ cho chị một ổ trứng vẹt tạp giao. Cậu giờ phải trông chừng Đại Phi cho tốt vào, đừng để Đại Phi bay qua nhà chị nữa. Còn để chị nhìn thấy hai tụi nó liên hệ với nhau, thì đừng trách chị thủ đoạn độc ác vô tình…” Thái Nhã giơ móng tay dài ngoằng cho Đình Sơn nhìn.
“Không sao.” Đình Sơn tỏ vẻ không hề gì mà nói: “Nếu chị thấy Đại Phi tới tìm Quý Phi thì chị cứ việc xử lý. Không có nó thì em có thể nuôi thêm một con vẹt khác. Lần này chắc chắc sẽ nuôi một con không dám lấy tiền trong nhà.”
Đại Phi bay rất nhanh, Đình Sơn bắt nó mấy lần cũng không bắt được, anh không tin Thái Nhã mang giày cao ngót mà bắt được Đại Phi.
“Chị Thái Nhã, chị đừng lo. Vừa rồi chủ tiệm cũng đã nói, là Quý Phi thích Đại Phi. Đại Phi không chắc sẽ thích Quý Phi đâu. Hai đứa này không cùng giống loài, rất khó vừa mắt nhau.” Đình Sơn an ủi Thái Nhã.
“Đại Phi nhà cậu là một thằng đàn ông chỉ biết gãi chân. Quý Phi nhà chị chính là một tiểu công chúa. Trừ phi mắt nó bị mù, nếu không thì sao có thể chướng mắt Quý Phi nhà chị” Thái Nhà vừa nghe Đình Sơn nói xong lại tức lên.
Phương Nghị yên lặng nghe, không nói gì. Trên thực tế, Phương Nghị không cảm thấy Đại Phi thích Quý Phi. Nếu thích thì nó sẽ mang Quý Phi đi khắp nơi, như đám chim sẻ đàn em của nó ấy.
“Từ từ, từ từ.” Lúc Thái Nhã chuẩn bị vươn tay giáo huấn Đình Sơn, anh lập tức kêu ngừng. Bọn họ rõ ràng tới đây để lấy thẻ, thuận tiện kháng nghị với Phương Nghị một chút, không thể để con vẹt lấy đồ lung tung vậy được, giờ lại nổ ra nội chiến là thế nào.
Đình Sơn cầm thẻ đi tới trước mặt Phương Nghị ý đồ nhắc nhở. Anh vất vả hơn mười năm trời mới tiết kiệm được chút tiền, trong nhà trên còn cha mẹ, dưới có anh em, tất cả đều dựa vào chút tiền ấy. Nếu thật sự bị mất thì anh cũng không thiết sống nữa.
Phương Nghị trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chờ Đình Sơn nói hết rồi mới nói: “Quả thật tôi không có bảo Đại Phi lấy tiền của anh. Chắc là do Vú Em bảo nó lấy. Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với Vú Em. Sau này Đại Phi sẽ không làm thế nữa.”
“Không không không.” Đình Sơn vội vàng lắc đầu, nói với Phương Nghị: “Ý tôi không phải như vậy. Ý của tôi là, cậu có thể huấn luyện Đại Phi đi lấy tiền lấy thẻ của người khác không Cũng đâu thể chỉ lấy có mỗi nhà mình a.”
Đình Sơn đã nuôi Đại Phi lâu, biết Phương Nghị chưa từng cố gắng huấn luyện Đại Phi bao giờ, thậm chí có thể nói, Phương Nghị chưa từng can thiệp vào bất cứ chuyện gì Đại Phi làm. Duy nhất chuyện cần phải can thiệp, hẳn chính là cái miệng tiện của Đại Phi.
Đại Phi đánh cắp thẻ là bởi vì Đại Phi rất thông minh, nó muốn báo đáp Vú Em, nhưng cái kết luận này lại khiến Đình Sơn phải vừa khổ sở vừa vui mừng. Vui vẻ là vì bản thân nuôi được một con vẹt vừa thông minh lại vừa trọng tình trọng nghĩa. Khổ sở là bởi con vẹt trọng tình trọng nghĩa này muốn báo đáp người ta bằng ví tiền của mình.
Thấy Phương Nghị có chút đờ ra, Đình Sơn lại giải thích thêm một chút: “Đại Phi giờ đã gần như thành người chủ trì thường trú của chương trình rồi. Nhưng điều nó có thể nói lại không nhiều. Tôi lo khán giả sẽ chán Đại Phi, cho nên mới muốn luyện cho Đại Phi một kỹ năng đặc biệt. Thí dụ như, lấy tiền của một người đang cầm trong tay, rồi đưa cho một người khác.”
“Dạy cái này hình như không được tốt lắm.” Phương Nghị trầm tư một hồi rồi mới đáp. Anh chưa từng huấn luyện vẹt, cũng không biết phải dạy như thế nào a.
“Đừng lo. Vú Em nhà cậu là vạn năng, nhất định có thể dạy cho Đại Phi mà. Chờ đến lúc Đại Phi luyện được kỹ thuật này rồi, tôi sẽ bảo nhà đài tăng tiền lương của Đại Phi. Đến lúc đó chúng ta chia đều.” Đình Sơn rất hưng phấn mà nói.
“Vú Em…” Phương Nghị nhớ tới bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa của Đại Phi, dám cá trong vòng ba ngày tới Vú Em sẽ không thèm nhìn mặt Đại Phi đâu.
“Chuyện này qua vài ngày nữa lại nói. Ở đây tôi có một vị huấn luyện mèo. Chờ anh ta tới, tôi sẽ hỏi anh ta xem có thể huấn luyện vẹt hay không rồi mới gọi điện thoại xác nhận với anh.” Phương Nghị suy nghĩ một hồi rồi mới đưa ra một đáp an chung chung. Lúc trước Đại Phi học hát bài Ngọt Ngào Như Mật đã chịu không ít khổ, chỉ sợ nó đã bài xích việc huấn luyện rồi, tỉ lệ thành công không được lớn lắm.
“Ừ ừ, chủ tiệm, chuyện này cậu phải để ở trong lòng nha. Ngàn vạn lần đừng có quên. Tương lai của Đại Phi đều nhờ vào cậu cả đó.” Đình Sơn rất chân thành mà nói, sau đó đưa thẻ hội viên cho Thái Nhã.
“…” Thái Nhã.
“Biểu tình này của chị là sao Em để Đại Phi học thêm chút tài nghệ không tốt sao Em cũng đâu có buộc nó học, chỉ là hỏi xem có thể hay không thôi mà.” Đình Sơn đến trước mặt Thái Nhã, lúc đưa thẻ cho cô, phát hiện Thái Nhã đang dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, giống như là bị đả kích.
“Không…” Thái Nhã lắc đầu, dừng một hồi lâu mới nói: “Thiên Trạch xuất quỹ rồi. Cậu ta còn nói đã tìm được bạn trai, còn nắm tay nhau chụp ảnh đeo nhẫn nữa.”
“Em xem xem…” Đình Sơn cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, lấy di động ra lướt Weibo.
Tuy mấy năm nay đã cởi mở hơn rất nhiều, nhưng trong nước vẫn không chấp nhận được, cho nên đa phần người trong giới giải trí dám công khai xuất quỹ đều là những minh tinh nhỏ mới hai mươi mấy tuổi không nổi tiếng gì lắm, muốn nhân cơ hội này để lăng xê mình một phen. Những người thật sự nghiêm túc xuất quỹ, đều là lão tiền bối có địa vị vững chắc, cho dù có xuất quỹ cũng không ảnh hưởng tới sự nghiệp. Nhưng loại người này rất ít, chỉ có ba bốn người bị đại chúng biết mà thôi. Đỗ Thiên Trạch giờ đang trên đà nổi tiếng, nhưng danh tiếng lại không đủ lớn, chỗ dựa chưa đủ vững, giờ mà xuất quỹ không sợ bị đóng băng hay sao
Đình Sơn lướt tới Weibo của Đỗ Thiên Trạch, phát hiện cái tay còn lại trong ảnh kia rõ ràng của đàn ông, vừa liếc mắt một cái là nhìn ra được. Hơn nữa, Đỗ Thiên Trạch còn đặc biệt nhấn mạnh, là bạn trai! Đây là chính thức xuất quỹ.
Đình Sơn ngẩng đầu, muốn chia sẻ tâm tình bị kinh hách của mình cho Thái Nhã, nhưng anh phát hiện Thái Nhã đã chạy tới bên cạnh Phương Nghị. Cô nhìn chằm chằm vào tay Phương Nghị rồi hỏi: “Ông chủ, sao tôi cứ cảm thấy, cái tay trong ảnh chụp kia, có chút giống với tay cậu vậy”
“Là tay tôi đó.” Phương Nghị gật đầu thừa nhận.
“Ơ đù….” Đình Sơn cảm thấy tam quan của mình đã nát bấy rồi. Nhìn Phương Nghị im im vậy mà cưa được Đỗ Thiên Trạch sao Lần trước anh có nghe nói Trì Thụy đang theo đuổi Đỗ Thiên Trạch. Tin tức không thể nào giả được. Ấy vậy mà Đỗ Thiên Trạch lại vứt bỏ Trì Thụy, chọn Phương Nghị, mắt của thằng nhóc đó có bị gì không vậy
tam quan: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.
“Là cậu ấy nhờ tôi chụp chung một tấm. Nói là có việc quan trọng. Quan hệ giữa chúng tôi không phải như mấy người tưởng đâu.” Phương Nghị tiếp tục nói.
Bởi vì biểu tình của Phương Nghị rất trấn định, hơn nữa không giống như đang nói dối, vì thế Thái Nhã ngược lại có vài phần tin tưởng lời Phương Nghị nói.
Nhưng mà… “Thiên Trạch không có bạn trai, sao lại vội vã xuất quỹ như vậy” Thái Nhã hỏi.
“Cha mẹ của cậu ấy không đồng ý chuyện của cậu ấy. Chuyện này là để cho cha mẹ của cậu ấy nhìn. Hai người có thể ra tay giúp một chút không” Phương Nghị chợt nhớ Đỗ Thiên Trạch có nói qua, cậu đã mời thủy quân cố gắng tạo ra phương hướng ngôn luận tốt, sau đó để ba Đỗ nhìn xem thái độ của người bây giờ đối với đồng tính luyến ái đã khác với xưa, nhất định sẽ không xảy ra bi kịch như vài thập niên trước nữa.
“Nói nghe một chút.”
“Hai người có thể chuyển tiếp Weibo của Đỗ Thiên Trạch, giúp cậu ấy nói vài lời được không” Phương Nghị cũng đã nhìn thấy Weibo của Đỗ Thiên Trạch, lượt bình luận tăng lên rất nhanh, nhưng đa phần đều mắng cậu. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, Đỗ Thiên Trạch sẽ vĩnh viễn không nhận được lời tha thứ của ba Đỗ.
“Không thành vấn đề. Thái Nhã rất sảng khoái mà đáp ứng yêu cầu của Phương Nghị, vừa viết một bài bình luận chúc mừng, vừa nhỏ giọng nói: “Tôi đã sớm nói Thiên Trạch là tiểu thụ rồi mà. Cậu ấy và Thiếu Gia là một cp đặc biệt manh đó. Ai bảo mấy người không tin, giờ tin chưa, nhưng đáng tiếc đối tượng lại không phải là Thiếu Gia.”
Phương Nghị nghe Thái Nhã nói thì đổ mồ hôi đầy đầu. Vì sao chung quanh anh đều là hủ nữ không vậy Chẳng lẽ sinh vật này thật sự có mặt ở khắp mọi nơi sao
“Tiểu Tam, nhanh lên, chuyển tiếp Weibo của Đỗ Thiên Trạch rồi chúc phúc đi. Chị nói chuyện này với chị Viện đã, để chị ấy giúp đỡ luôn, chờ Thiên Trạch thành công thu phục người nhà rồi bắt cậu ta mời chúng ta ăn cơm.” Thái Nhã không thèm quay đầu lại mà nói với Đình Sơn.
“Không thành vấn đề. Cậu ta không mời thì tôi mời.” Phương Nghị rất là rộng lượng.
“Cái này không được. Tiền của chủ tiệm phải để dành để mua lương thực cho động vật trong tiệm. Sao có thể lấy ra mời khách được Phải để cho Thiên Trạch mời.” Thái Nhã rất kiên định mà nói.
“Vậy cũng được.” Phương Nghị gật đầu, định lát nữa sẽ gọi điện cho Ninh Phong bảo anh ta giúp đỡ một chút… Chắc là… phải để Vú Em hi sinh một chút nhan sắc rồi.