Phương Nghị chen qua đám người, dẫn Meo Meo về tiệm. Sau khi giao cho Phương Duyệt chăm nom thì lại vội vã chạy về. Phương Duyệt gọi với theo mà anh cũng không nghe thấy.
Bởi vì tiết mục lần này có động vật, tuy tụi Vú Em rất thông minh, nhưng vẫn không thể đạt hiệu quả như tổ tiết mục mong muốn, gây sức ép qua lại mấy lần thì đã tới giờ ăn cơm trưa.
Phương Nghị nhờ Đỗ Thiên Trạch giúp đưa tụi Vú Em về nhà ăn cơm, nhưng bị Đỗ Thiên Trạch ngăn lại vì không muốn để Trì Thụy biết cửa hàng thú cưng ở ngay gần đây.
Vú Em và Vú Anh đều không muốn nhìn thấy Trì Thụy. Mỗi lần thấy hắn thì tụi nó đều đi đường vòng. Vì thế, tuy Trì Thụy lớn lên rất đẹp trai, thái độ cũng rất ôn hòa, nhưng Phương Nghị vẫn không thích hắn. Nghe Đỗ Thiên Trạch nói thế, anh liền gọi điện thoại cho Phương Duyệt, bảo cô đem cơm trưa tới cho tụi Vú Em ăn.
Phương Duyệt không chỉ mang đồ ăn cho tụi Vú Em, mà cô còn mang cơm trưa cho Phương Nghị, lại rất tri kỷ mà chuẩn bị thêm phần cơm của Đỗ Thiên Trạch.
Lúc quay chương trình, Số bị người ta trông coi cho nên không thể chạy loạn, vì thế chương trình vừa ngừng một cái, Số liền lôi Hoàng Bách Kỳ tới chỗ Phương Nghị. Nó vừa thấy Vú Em thì chào hỏi rất là thân mật, thậm chí còn liếm Tiểu Thổ Phỉ một cái, sau đó rất là tự nhiên mà ở lại ăn chực uống chực.
“Hoàng lão còn chưa ăn cơm phải không Cái này cho ông.” Đỗ Thiên Trạch thấy Hoàng Bách Kỳ tới, liền vội vàng đỡ ông ngồi xuống, sau đó đưa cặp g đựng cơm ở trong tay cho ông. Phương Duyệt mang đến ba cặp g đựng cơm. Mỗi bữa Phương Nghị phải ăn hai cặp g mới đủ no.
“Tôi không đói. Mọi người cứ ăn đi. Tôi chỉ tới đây nhìn chút thôi. Số rất nhớ Vú Em. Mỗi lần tôi xem phim, Số đều cứ nhìn chằm chằm vào máy tính. Tính ra thì Số đã xem bộ phim này cả trăm lần rồi.” Hoàng Bách Kỳ vừa nhìn Số vừa nói.
“Số là do Vú Em nhặt về, lại do Vú Em nuôi lớn, nên nhớ Vú Em cũng là chuyện đương nhiên.” Phương Nghị đưa một cặp g cơm cho Hoàng Bách Kỳ. Ấn tượng của anh đối với ông cũng không tệ lắm, thấy Số được nuôi tốt như vậy thì ấn tượng của anh lại càng tốt hơn.
“Nói tới con chó này a, Vú Em cũng là một con chó tốt, nếu không cũng sẽ không thể dạy Số tốt như vậy. Tôi thấy Đại Phi và Vú Em rất thân nhau. Nó cũng do Vú Em nhặt về sao” Tuy Hoàng Bách Kỳ không thích xem chương trình, nhưng đôi lúc ông cũng bật tiết mục Siêu cấp kịch truyền hình lên xem. Ấn tượng sâu sắc nhất chính là Đại Phi.
“Phải.” Phương Nghị gật đầu.
“Cũng rất tốt.” Hoàng Bách Kỳ thấy cặp g đựng đủ lượng đồ ăn nên cũng không cự tuyệt nữa. Ông nhận lấy cặp g cùng ăn với bọn họ.
“Mọi người đều ở đây hết à.” Trì Thụy cũng đi tới, theo sau còn có một vị trợ lý và Hải Dương. Trên tay hai người đều cầm mấy cái hộp đựng cơm.
“Tổng giám đốc Trì.” Đỗ Thiên Trạch buông đũa, đứng lên chào hỏi.
“Hiếm khi được ra ngoài, tôi đã cố ý mua thức ăn ở khách sạn mang về đây định mời mọi người ăn cơm, không ngờ mọi người đã ăn rồi.” Trì Thụy bảo hai người đặt đồ ăn xuống bàn.
Hải Dương ở phía sau nháy mắt với Đỗ Thiên Trạch. Anh thật tình không muốn tới quấy rầy Đỗ Thiên Trạch và Phương Nghị, nhưng Trì Thụy đã nói thì sao anh dám không nghe a.
“Không cần đâu. Chúng tôi cũng đã sắp ăn xong rồi. Tổng giám đốc Trì nên mang đồ ăn qua bên chỗ chị Thái Nhã đi thôi. Nếu không chị ấy lại bảo anh không biết thương hương tiếc ngọc. Miệng của chị Thái Nhã lợi hại lắm.” Thức ăn Trì Thụy mua về là của nhà hàng lớn nhất thành phố B. Đồ ăn của nơi này có giá thấp nhất là , tệ. Chỉ có hội viên của nhà hàng mới có quyền gọi giao thức ăn, người bình thường thì không có cái quyền này.
“Cùng quay chung chương trình thì sao tôi có thể quên Thái Nhã được. Chắc chắn có phần cho cô ấy. Dù mọi người đã ăn xong rồi thì cũng cho tôi chút mặt mũi mà ăn thêm chút đi chứ. Đã lâu không gặp mặt Hoàng lão, tôi muốn ngồi trò chuyện đôi chút.” Trì Thụy vẫn mỉm cười, nói.
“Vậy thì cám ơn tổng giám đốc Trì.” Đỗ Thiên Trạch thấy từ chối không được, đành phải đứng dậy nhận cơm trong tay Hải Dương đặt lên bàn.
Trong lúc ăn cơm, Trì Thụy không nói nhiều lắm, nhưng lúc chọn thời điểm nói thì rất là chuẩn, khiến người ta cảm thấy rất hài hước nhưng lại không mất lễ nghi. Tuy Đỗ Thiên Trạch không thích Trì Thụy, nhưng cậu không thể không thừa nhận năng lực giao tế của Trì Thụy rất mạnh. Nếu đây là lần đầu tiên gặp mặt, hắn ta có thể hấp dẫn người khác rất dễ dàng.
Sau khi quay tiết mục xong, Thái Nhã bảo nhân viên chuyển tiền lương cho Phương Nghị ngay tại chỗ. Không biết cô đã nói gì nhưng lần này Phương Nghị được nhận tới hơn mười vạn tệ làm anh bị dọa tới nhảy dựng lên. Anh không ngờ mình sẽ được nhận nhiều tiền như vậy. Đỗ Thiên Trạch lén nói cho Phương Nghị biết, anh được nhận nhiều như vậy là do Thái Nhã, Đình Sơn và tổ làm tiết mục xin cho, nói không chừng Thái Nhã còn tự bỏ tiền ra thêm. Đình Sơn cũng đã đưa toàn bộ tiền lương của Đại Phi cho Phương Nghị. Tiền lương hôm nay của Đại Phi được tăng thêm tệ, bởi vì nó đã dẫn theo cả đám chim sẻ đàn em của nó lên sân khấu, cho nên Đình Sơn trợ cấp cho nó thêm tệ.
Một tuần sau, tiết mục phát sóng. Tiểu Thổ Phỉ và Meo Meo lập tức nổi tiếng. Bởi vì Đỗ Thiên Trạch khá thân thiết với đám động vật, cho nên kỳ này Đỗ Thiên Trạch được đứng trong khung hình nhiều nhất. Chuyện này cũng không phải do Đỗ Thiên Trạch cố ý cướp ống kính, mà là do đám thú tự chủ động đi tìm cậu, cho nên người khác không thể nói được gì. Nhưng sau khi tiết mục được phát sóng thì người nổi tiếng nhất lại là Trì Thụy. Hắn quả thực là tổng tài hoàn mỹ trong cảm nhận của đông đảo thiếu nữ. Diện mạo tuấn mỹ, phong độ phiên phiên, mấu chốt nhất là do nhân vật của hắn đi theo lộ tuyến tổng tài bá đạo, vì thế sau khi tiết mục phát sóng đã có một đống người gào thét đòi sinh con cho Trì Thụy.
Ninh Phong thấy trong chương trình cũng có Vú Anh thì cao hứng cực kỳ. Vú Anh nhà anh vẫn xinh đẹp như vậy. Trong khu bình luận cũng có vài người bàn luận về Vú Anh, nói Vú Anh xinh đẹp quá. Ninh Phong cảm thấy người này rất tinh mắt. Vì giúp Vú Anh thu thập nhân khí, Ninh Phong đã ra quy định, bắt nhân viên của mình đăng ký nick clone lên mạng cổ vũ cho Vú Anh, khiến cả phòng làm việc phải dở khóc dở cười.
Hôm nay đến phiên Phương Nghị đến công viên cho đám mèo ăn. Chỉ mới đi được nửa quãng đường thì anh chợt nghe thấy tiếng đánh nhau. Lần theo tiếng động, anh phát hiện Ngao Nhiễm Kỳ đang đánh nhau cùng một tên đàn ông. Meo Meo cũng đang ra sức cắn xé người kia.
Phương Nghị tiến lên, động thủ vài cái đã tóm được tên đàn ông kia, rồi hỏi Ngao Nhiễm Kỳ đã xảy ra chuyện gì. Trong khoảng thời gian này, có không ít lần Ngao Nhiễm Kỳ xuất hiện xung quanh đây, nên sự xuất hiện của cậu không khiến Phương Nghị cảm thấy kỳ lạ, nhưng cậu ở cùng với Meo Meo mới khiến anh cảm thấy kỳ quái.
“Gã muốn trộm chó.” Ngao Nhiễm Kỳ chỉ vào tên kia rồi nói. Meo Meo cũng đứng ở bên cạnh mà kêu meo meo, như đang chứng thực lời Ngao Nhiễm Kỳ nói.
“Tôi không có. Tôi thấy thằng bé này đánh chó nên muốn tới ngăn lại thôi.” Gã đàn ông trung niên kia không chỉ không thừa nhận lại còn trả đũa.
“Vậy sao Vì để không oan uổng cho người tốt, chúng ta để Meo Meo phán xét đi.” Trong khoảng thời gian này, tuy Phương Nghị không cố tình để ý hành động của Ngao Nhiễm Kỳ, nhưng ít nhiều cũng biết được một chút. Muốn anh không thấy cũng khó, thường xuyên xuất hiện đống đồ hộp ở mấy chỗ tụ tập mèo như vậy thì sao mà không thấy chứ. Huống chi, anh cũng đã thấy được phản ứng vừa rồi của Meo Meo.
“Meo Meo, đến đây.” Phương Nghị kéo gã đàn ông kia đến bên cạnh Ngao Nhiễm Kỳ, rồi nói với Meo Meo: “Vừa nãy người nào ăn hiếp mày thì tới đây cắn người đó đi.”
Gã đàn ông trung niên kia nghe Phương Nghị nói xong, sắc mặt liền thay đổi. Meo Meo lớn tiếng sủa gã đàn ông kia, sau đó bày ra tư thế muốn nhào tới, làm gã ta sợ tới mức phải thét lên thừa nhận là do gã làm.
Phương Nghị biết mục đích vì sao gã đàn ông này lại làm như vậy. Nhất định là do sau khi xem xong tiết mục thì đã nổi lên lòng tham. Nhưng sao gã lại đặc biệt cố ý chạy tới tìm Meo Meo thì phải hỏi cho rõ ràng.
Meo Meo vẫn nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trung niên khiến gã ta sợ tới mức không dám nghĩ nhiều lập tức nói tuột ra hết. Gã không phải cố ý đi tìm Meo Meo. Nhà gã ở gần đây, nên tới đây tản bộ, lại vô tình nhìn thấy Meo Meo, thấy con chó này rất giống con ở trong chương trình, chung quanh lại không có người, cho nên muốn bắt nó mang về nhà. Kết quả gã vừa đi tới bên cạnh Meo Meo thì đã bị Ngao Nhiễm Kỳ ngăn cản. Gã vốn định bỏ chạy, nhưng Ngao Nhiễm Kỳ lại kéo lấy gã không tha. Gã không còn cách nào nên mới đánh nhau với Ngao Nhiễm Kỳ.
“Lúc gã tới đây chính là muốn bắt Meo Meo đi.” Ngao Nhiễm Kỳ đứng ở bên cạnh mà lên án. Gã kia không nói thật lòng.
“Không sao.” Phương Nghị dùng một bàn tay chế ngự gã đàn ông kia, sau đó lôi di động ra, gọi điện thoại cho Chu Khởi Mộng, rồi đưa đồ cho Ngao Nhiễm Kỳ cầm, bảo cậu đưa Meo Meo về nhà, sau đó cho đám mèo hoang ăn. Anh phải giải quyết tên đàn ông này đã.
Ngao Nhiễm Kỳ nhìn đồ trong tay mà ngây người hết nửa này, không hiểu sao mình lại nhận lấy đồ của Phương Nghị. Meo Meo đi đến trước mặt Ngao Nhiễm Kỳ, dụi người vào chân Ngao Nhiễm Kỳ một cách rất thân mật, sau đó ngồi bên chân cậu.
“Đi thôi.” Ngao Nhiễm Kỳ dắt Meo Meo về chỗ tụ tập. Trong khoảng thời gian này, tuy cậu không đến cửa tiệm, nhưng cậu vẫn rất quan tâm tới đám chó mèo ở chung quanh. Cơ hồ ngày nào cậu cũng phải tới đây thăm mấy con chó mèo hoang xong mới có thể an tâm về nhà làm bài tập.
Tuy Ngao Nhiễm Kỳ cảm thấy Phương Nghị rất đáng ghét, nhưng đây không phải là lý do bắt cậu phải ghét cửa hàng thú cưng, nhất là đám chó mèo trong tiệm, còn có con sóc nhỏ kia nữa. Tuy cậu thường hay nói đám chó mèo trong tiệm phiền muốn chết, nhưng cậu cũng chỉ có thể tìm mấy đứa chó mèo xinh đẹp hơn chút rồi kết bạn với tụi nó thôi. Ở cùng với tụi nó, tụi nó sẽ không để ý tới gia thế bối cảnh của cậu, cậu cũng sẽ không bị ghét bỏ bởi thân phận con riêng của mình. Chỉ cần cậu đối tốt với tụi nó, tụi nó sẽ thích lại cậu. Chỉ đơn giản là thích mà thôi, không phải vì thích tiền của cậu, cũng không phải vì thích gương mặt của cậu. Cảm giác này rất tốt, khiến cậu luyến tiếc bỏ đi.
Bởi vì đám thú đó, Ngao Nhiễm Kỳ cảm thấy bản thân đã nhìn thấu được cuộc đời. Oán khí trên người đã bớt đi nhiều, cũng đã biết mình nên làm gì và không nên làm gì.
Lý do để Ngao Nhiễm Kỳ và Phương Nghị cãi nhau chính là Meo Meo, cho nên cậu ít khi đi thăm Meo Meo. Bất quá, đôi lúc cậu cũng sẽ tới thăm nó, sau đó lại phát hiện Meo Meo cũng chẳng có gì đặc biệt. Nó chỉ là một con chó tự xem mình là mèo mà thôi, không làm gì xấu cả. Cậu không nên ghét Meo Meo. Dưới con mắt của cậu, cậu và Meo Meo khá giống nhau. Tính cách của Meo Meo sẽ bị đám chó ghét bỏ, mà thân phận con riêng của cậu cũng sẽ bị người ta ghét bỏ y như vậy.
Sau khi Phương Nghị giải quyết xong gã đàn ông kia thì đi về nhà. Lúc này Ngao Nhiễm Kỳ mới chầm chậm bước vào tiệm, đưa đồ đạc còn lại cho Phương Nghị, sau đó có vẻ không được tự nhiên mà nói ngày mai lại tới, rồi không chờ Phương Nghị đáp lại liền quay đầu rời đi.
“Biệt nữu ngạo kiều thiếu niên a. Non thật.” Phương Duyệt có chút cảm khái. Năm xưa cô cũng ngây ngô y như vậy. Đáng tiếc giờ đã biến thành bà dì quái gở rồi.
biệt nữu: không được tự nhiên, nói cái này nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
ngạo kiều: kiêu ngạo
Phương Nghị vừa muốn nói thì đột nhiên Đỗ Thiên Trạch gọi điện tới. Sau khi Đỗ Thiên Trạch xác định Phương Nghị còn chưa ngủ thì chỉ nói một câu cậu lập tức liền cúp điện thoại.
“Sao vậy” Phương Duyệt hỏi.
“Nam thần nhà em muốn tới đây.” Phương Nghị tắt máy, có chút khó hiểu đã trễ rồi sao Đỗ Thiên Trạch lại phải tới đây chứ
Trên thực tế, Đỗ Thiên Trạch quả thực đang gặp chuyện rắc rối. Tối qua Trì Thụy gọi điện cho Đỗ Thiên Trạch, muốn hẹn cậu và Phương Nghị ngày mai tới nhà bạn của hắn xem chó. Hắn đã nhìn trúng một con Tạng Ngao. Nó lại không sợ hắn cho nên hắn muốn nuôi. Mấy thứ khác hắn không lo, chỉ lo bị người ta lừa mua một con chó bệnh, nên muốn nhờ Phương Nghị tới nhìn một chút. Tuy Trì Thụy nói rất uyển chuyển, nhưng bên trong lại lộ ra ý tứ không thể cự tuyệt, nên Đỗ Thiên Trạch đành phải đồng ý.