Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau vụ tai nạn xe cộ, Tưởng Trọng Lâm cảm giác rõ ràng thái độ của Cố Nhược Ngu đối với anh bắt đầu chuyển biến, cũng không dùng thái độ sắc nhọn như trước, hoặc là luôn làm mặt nặng với anh. Ngẫu nhiên sẽ chủ động nói chuyện cùng anh, dò hỏi một chút chuyện, điều này khiến Tưởng Trọng Lâm cảm thấy vui sướng, có thay đổi luôn là tốt, không phải sao?

Bọn họ sẽ cùng đi siêu thị mua đồ, từ trước đến nay Cố Nhược Ngu mua đồ đều là xem tâm tình, trước nay cũng không viết danh sách, đi đến siêu thị nhìn thấy thứ gì cảm thấy cần mua, hoặc là lúc đó muốn mua thì bỏ vào xe đẩy. Tưởng Trọng Lâm đẩy xe đi theo sau cô, nhìn một đống đồ lớn mà bọn họ cũng không cần, liền cảm thấy đau đầu, huống hồ hiện tại cô cũng không thể cái gì cũng ăn được cái gì cũng dùng được, rất nhiều sản phẩm mua về cũng chỉ có thể bày cho đẹp, nhưng nếu trực tiếp nói với cô, thì khuôn mặt nhỏ kia lập tức âm trầm. Giống như ngươi làm ra chuyện khiến trời nổi giận người oán hận, thôi vậy, Tưởng Trọng Lâm thầm nói trong lòng, tùy cô đi.

Bên này Cố Nhược Ngu chính cầm hai loại cà chua khác nhau so sánh, tuy đều là hàng nhập khẩu nhưng vẫn cảm giác có chỗ không giống nhau, chứng lựa chọn khó khăn khiến cô cứ ngó trái ngó phải, muốn nhìn ra điểm khac nhau từ trên bao bì.

"Tưởng tổng, anh cũng ở đây?" Một giọng nữ dễ nghe từ bên cạnh truyền đến.

Cố Nhược Ngu theo hướng giọng nói nhìn qua, phát hiện một cô gái tóc đen váy dài xinh đẹp đứng đó nhiệt tình chào hỏi Tưởng Trọng Lâm, Tưởng Trọng Lâm lịch sự gật gật đầu, hàn huyên, "Cô dạo siêu thị?"

"Đúng vậy," cô ta là người mới được tuyển vào công ty, mới chỉ gặp đại BOSS vài lần, nhìn có vẻ như anh cũng có ấn tượng với mình thì phải? Suy đoán này làm cô ta hơi kích động, "Không nghĩ tới Tưởng tổng cũng đi siêu thị."

Tưởng Trọng Lâm nghe thấy buồn cười, "Đưa thái thái tới." Nói rồi chỉ chỉ về phía Cố Nhược Ngu.

Cô ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy bụng to của Cố Nhược Ngu, tươi cười có hơi miễn cưỡng, hoá ra anh đã kết hôn có thái thái rồi. "Ngài với thái thái tình cảm thật tốt, tôi đi trước."

Tưởng Trọng Lâm đẩy xe hàng tới bên người Cố Nhược Ngu, lại nghe thấy cô nói âm dương quái khí, "Đi siêu thị thôi mà cũng có thể gặp gỡ mỹ nữ muốn bắt chuyện a."

Tưởng Trọng Lâm lập tức giải thích đó là thư ký công ty mới tuyển, chẳng qua là vì lịch sự mà chào hỏi một cái thôi.

Cảm thấy giọng điệu của mình cực kỳ giống như đang ghen tuông, Cố Nhược Ngu lấy lại bình tĩnh, tỏ ra không sao cả nói, "Không liên quan với tôi."

Nói là không liên quan nhưng trong lòng cô cũng không nghĩ như vậy. Đại khái phụ nữ trong thời kỳ mang thai thì đều sẽ trở nên vô cùng yếu ớt về mặt tình cảm, có đôi khi chỉ một chút chuyện nho nhỏ cũng sẽ khiến các cô miên man suy nghĩ, ví như vừa rồi.

Cố Nhược Ngu nhìn cô gái kia, da trắng dáng gầy, người cũng rất cao, mặc một cái váy dài vô cùng lộ dáng, cả người nhìn qua có thể nói cấp bậc nữ thần cũng không quá, lại nhìn chính mình, chỗ nào cũng tròn vo, cũng không mặc được giày cao gót tôn dáng, chân lại còn sưng như là hai cây cà rốt to đùng, đồ trang điểm cũng không thể bôi lên mặt, chuyện muốn làm đều không được làm, nói ra cô cũng mới hai mươi lăm tuổi, đúng là tuổi đẹp nhất, thế mà lại biến thành cái dạng này.

Lại nhìn người ta thần thái sáng láng, thật là người so với người sẽ tức chết. Cứ như vậy, mặt Cố Nhược Ngu lại đen cả lại.

Tưởng Trọng Lâm không biết sắc mặt Cố Nhược Ngu làm cách nào trong vài giây có thể biến đổi nhiều lần như vậy, cuối cùng dừng lại ở một cái cái sắc mặt không tốt. Cho tới bây giờ anh cũng phải thừa nhận là cái loại động vật gọi là nữ nhân này, mặc kệ là tuổi tác bao nhiêu cũng đều vô cùng phức tạp khó hiểu, ngươi vĩnh viễn không biết được giây tiếp theo cô ấy có động tác gì.

"Em chọn được cà chua chưa?"

"Không muốn ăn nữa!" Cố Nhược Ngu thở phì phì bước lên trước, bỏ đi.

Tưởng Trọng Lâm như cũ bất đắc dĩ đi theo phía sau.

Cơm chiều là Tưởng Trọng Lâm nấu, hiện tại anh đã có thể nấu được một vài món đơn giản, Cố Nhược Ngu cũng từng kinh ngạc trù nghệ của anh, kỳ thật những lúc cô không biết anh từng lén bái sư học nghệ dì nấu cơm trong nhà. Anh cảm thấy tự mình chăm sóc ăn uống của Cố Nhược Ngu thì tiện hơn nhiều, lúc nào cũng đem đồ ăn từ nhà chính qua đây cũng thật phiền toái, mà Cố Nhược Ngu lại không chịu trở về bên đó.

Ngay từ đầu anh quả đúng là đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nấu cơm quên ấn nút, mở ra xem thì nước là nước gạo vẫn là gạo, nếu không thì quên mất thời gian, thiếu chút nữa làm cháy nồi, bằng không chính là cho quá nhiều muối, hoặc là đồ ăn nhão. Tóm lại chuyện người mới học có thể làm thì anh đều trải qua, sau đó mới chậm rãi luyện ra tới. Đơn giản ba món một canh thì anh vẫn có thể được.

Cuộc sống gia đình kỳ thật rất không dễ dàng, loại cảm giác này phải sau khi Tưởng Trọng Lâm tới chung cư của Cố Nhược Ngu ở rồi mới cảm nhận được. Lúc trước ở nhà, hầu như mọi chuyện đều có người làm sẵn, anh chỉ phụ trách hưởng thụ thành quả là xong. Mà trên thực tế, vợ chồng chân chính ở chung hẳn là phải giống như bây giờ mới đúng, anh mặt mũi ôn hòa nhìn Cố Nhược Ngu vừa ăn cơm vừa bắt bẻ nói đồ ăn quá nhạt. Sẽ bởi vì chuyện đồ ăn mặn nhạt mà cãi nhau, sẽ bởi vì chuyện đi siêu thị chọn mua món đồ nào mà phát sinh mâu thuẫn, ai nấu cơm, ai rửa chén, những chuyện vụn vặt này đó đều là một phần của cuộc sống gia đình.

Trước khi có chuyện kia, nói hai người bọn họ đang sống cuộc sống hôn nhân thì không bằng nói bọn họ đang yêu đương. nhìn thấy hình tượng đối phương tốt đẹp nhất, ra vào xã hội thượng lưu các loại tiệc tùng, từng người có được sự nghiệp riêng.

Vốn dĩ anh độc tài mà tàn khốc đưa ra giấy thảo thuận ly hôn kia, trừ suy nghĩ "không muốn liên lụy cô cùng gia đình" ra, kỳ thật chính anh cũng không nhận ra, có lẽ phần tình cảm kia cũng không hề vững chắc. Anh không xác định được liệu cô có thể xoay người rời khỏi hay không, sau khi cở bỏ chiếc áo ngoài nhìn có vẻ hoa lệ rồi thì anh còn cái gì có thể khiến cô lưu lại. Anh cũng không hy vọng vào lúc mình gặp phải nguy cơ, dáng vẻ chật vật như vậy lại bị cô nhìn thấy, loại cảm xúc này cũng giống như ngươi không thể tưởng tượng nổi có lúc ở trước mặt người yêu ợ, xì hơi vậy.

Có điều cứ như vậy mới không thể trở thành vợ chồng.

Về sau anh cũng hiểu rõ điểm này. Cái gọi là vợ chồng, hẳn là có thể tiếp thu phương diện xấu xí nhất của đối phương, lại còn có thể cười mà trêu ghẹo người kia đi.

Giờ đây anh có thể nấu cơm rửa chén, còn có thể cùng Cố Nhược Ngu đi siêu thị mua đồ, loại chuyện trước kia không làm, khinh thường làm này hiện giờ anh đã làm vô cùng tự nhiên. Lần trước gặp tai nạn xe cộ xong, anh thậm chí còn phát hiện một cái bí mật nho nhỏ, một cái bí mật không thể nói, một cái bí mật anh sẽ nỗ lực phối hợp hoàn thành.

"Ăn không vào." Cố Nhược Ngu rút một tờ khăn giấy lau mặt xoa miệng, buông đôi đũa rời khỏi bàn ăn, ngồi xuống sô pha.

Tưởng Trọng Lâm nhìn bát cơm của cô, có chút lo lắng, "Hôm nay em chỉ ăn một chút như vậy? Không thoải mái sao?"

Đúng, không thoải mái, là rất không thoải mái!

Cố Nhược Ngu giống như bị một mồi lửa ngoài ý muốn châm vào một sợi dây dẫn trong lòng, bùng phát ra những ủy khuất và không cam lòng trong suốt khoảng thời gian này. Cô vốn không phải người thích khóc như vậy, thế nhưng nhớ tới những chuyện trong quá vãng vẫn sẽ lưu nước mắt.

Cô rất chán ghét dáng vẻ này của mình này, mập mạp xấu xí, đâu còn có khí phách hăng hái chính mình lúc trước. Cô đi lớp huấn luyện tiền sản (trước khi sinh), có người đã là thai lần hai, cực kỳ có kinh nghiệm nói với cô, nữ nhân sinh con rồi sẽ thay đổi rất lớn, đặc biệt là thân thể. Cô nghe xong cảm thấy thật đáng sợ, cảm giác chuyện tới trước mắt rồi nhưng chính mình vẫn hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Cảm giác sợ hãi khi mang thai giờ phút này mới bùng nổ tất cả.

Tưởng Trọng Lâm bị âm thanh bất thình lình khóc nức nở của cô dọa sợ, vừa nãy còn tốt mà sao bỗng nhiên lại khóc lên. Anh vội vàng buông chén đũa đang dọn trong tay xuống, ngồi xuống bên người cô.

"Làm sao vậy? Đang tốt đẹp sao em lại khóc?" anh ôn nhu hỏi.

"Cái gì tốt đẹp! Không tốt tí nào, ô ô ô..." Càng nói càng thêm ủy khuất, "Anh nhìn xem tôi thành như vậy, như vậy khó coi, chính tôi còn không muốn nhìn chính mình trong gương. Từ nhỏ đến lớn tôi cũng chưa từng khó coi như vậy..." Nói xong lại nức nở lên.

Tưởng Trọng Lâm buồn cười, hoá ra là vì chuyện này, anh an ủi, "Mấy tháng cuối rồi, sinh đứa nhỏ xong liền sẽ biến trở về dáng vẻ lúc trước, vẫn rất xinh đẹp."

"Đừng gạt tôi! Đại tỷ lớp tiền sản không nói như vậy, cô ấy nói sinh hài tử xong dáng người sẽ thay đổi, trên bụng có vết rạn, ngực sẽ chảy xuống, âm đo sẽ lỏng lẻo, tôi không cần......"

Tưởng Trọng Lâm bắt đầu cảm thấy anh để cô đi tham gia lớp huấn luyện tiền sản không phải là một ý kiến hay, "Không phải mọi người đều như vậy, chỉ cần em kiên trì rèn luyện thì sẽ khôi phục thôi."

"Anh nói thì hay lắm, cũng không phải anh sinh em bé, đàn ông các anh đều như vậy, chỉ biết nói hay. Tôi mới xui xẻo, vì sao tôi phải gặp nhiều chuyện như vậy, vì sao phải kết hôn với anh, lại còn bị ly hôn, cuối cùng lại còn phải sinh con cho anh......" cô nhớ tớichuyện lúc trước lại thêm tức giận, tiếng khóc càng to hơn, như thể là muốn đem tất cả uỷ khuất lúc trước nói hết một lần.

Tưởng Trọng Lâm giống như là bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân cô khóc lớn, có chút thương cảm nhẹ nhàng ôm cô, thấy cô không hề giãy giụa phản đối, lại ôm chặt hơn một chút, vuốt tóc cô,

"Chuyện trước kia đều là anh không đúng, anh không xử lý tốt, A Ngu, chúng ta kết hôn tuyệt đối không phải là một sai lầm, chúng ta chỉ là chưa hề nhận thức được hôn nhân, em xem, trong khoảng thời gian này chúng ta ở chung rất ổn mà, không phải vì em mang thai anh mới đối với em như vậy, anh là thật sự muốn cuộc sống như vậy cùng em, nếu em nguyện ý thì lại cho anh một cơ hội, về sau anh sẽ luôn đối với em thật tốt."

Ánh mắt anh sáng quắc, vẻ mặt thập phần nghiêm túc, làm Cố Nhược Ngu không thể lui bước,

"Chuyện trước kia, chúng ta đều coi đó như là thất bại là bài học, cùng nhau vượt qua nó, về sau chúng ta cùng tin tưởng nhau, dựa vào nhau."

Giống như bị lời anh nói mê hoặc, Cố Nhược Ngu lẩm bẩm trả lời nói,

"Vậy được."

Tưởng Trọng Lâm nghe thấy hai chữ này, trên mặt không kìm được sự vui vẻ, nhưng còn chưa kịp hưng phấn xong, lại nghe thấy Cố Nhược Ngu bổ sung một câu,

"Tôi cũng không phải là đang đáp ứng phục hôn nha, tôi còn phải xem biểu hiện của anh."

Tưởng Trọng Lâm không gánh nặng cười một cái, chỉ cần có bắt đầu tốt đẹp, thì chuyện phục hôn gì đó đều không thành vấn đề.

"Được."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio