Ba người trở về nhà của chính mình, sau khi dùng chơm cùng gia đình liền hẹn nhau ra ngoài chơi, dù sao ở nhà không cũng rấy chán nếu có thể đi đến những quán bar hay những câu lạc bộ chơi cũng khá tốt, hiện tại bọn họ không còn giấu diếm thân phận gì với nhau nữa vậy thì cứ tiêu sài thỏa thích đi, từ khi cô cùng cha mẹ hòa nhã cùng nhau thì bọn họ không biết phải làm gì cứ vài ngày lại chuyển vào tài khoản cô một số tiền, bởi vì che dấu thân phận mà cô chẳng dám sai nó gì cả, cứ thế tích lũy cho đến hiện tại cũng sắp có thể mua luôn một công ty điện ảnh luôn rồi, nhưng cô không muốn quản lý công ty chút nào vì vậy cứ tiếp tục để giành đi.
Nhưng mà hôm nay, cuối cùng ba người bọn họ cũng có thể đi chơi với nhau rồi, vậy thì sao không đi đến những nơi đốt tiền chứ nhỉ.
Sau khi cô nhắn tin dò hỏi ý kiến của hai người kia thì nhận được sự đồng ý, cô liền gọi điện nói với ba mẹ vừa rời khỏi nhà đến công ty cách đây không lâu rồi mới lên phòng thay đồ, dù sao hai cô cũng là diễn viên vì vậy phải đến câu lạc bộ nào đó có bảo mật cao, cũng như không bao giờ để bất kỳ nhà báo nào có thể lọt vào.
Mà những người có thể đến những câu lạc bộ này đều là những người thành đạt, có tiền hoặc những người nghệ sĩ có danh tiếng trong ngành.
Vừa đến năm giờ bên ngoài nhà của Mộng Y Băng đã có xe đến rước, Trần Hoàng Nam nhìn thấy cô đi ra liền xuống xe vẫy tay với cô, hôm nay anh không đi chiếc xe hơi nhỏ nữa mà đi một chiếc mui trần cực kỳ ngầu, mà người lái xe cũng chính là anh.
“Anh có bằng lái rồi à.” Mộng Y Băng ngạc nhiên nói, cô không ngờ một chàng trai hay bị bắt nạt như anh lại đi học bằng lái xe còn trước cả cô nữa.
“Anh học mấy năm trước rồi, bởi vì có khi bác tài không có thời gian đưa đón anh, nên anh phải tự lấy xe mà chạy về.” Trần Hoàng Nam cười nói, anh mở cửa xe của ghế phụ cho cô.
Mộng Y Băng cũng không thắc mắc gì mà ngồi vào.
Chiếc xe nổ máy hai người bọn họ lại ghé qua nhà Nguyễn My An để đón cô ấy.
Khi chạy đến hai người liền nhìn thấy cô ấy đã đứng chờ sẵn bên ngoài.
“Oa, nay đi xe xịn thế.” Nguyễn My An hai mắt sáng rực nhìn chiếc xe mui trần đỏ rực trước mắt, cô ấy đi một vòng quanh chiếc xe rồi mở cửa ghế sau mà leo lên, nhìn thấy Mộng Y Băng ngồi trên ghế phó lại liền không nhịn được mà híp mắt cười thầm.
“Vậy chúng ta đi ăn tối trước rồi vào câu lạc bộ nhé.” Trần Hoàng Nam thấy cô ấy đã lên xe liền lên tiếng nói.
“Được.” Mộng Y Băng gật đầu nói, dù sao hiện tại trời vẫn còn sáng, những nơi như thế người ta thường đi vao ban đêm.
Nghe được cô trả lời anh liền khởi động xe tiếp tục chạy về phía trước, dù sao cũng đi một chiếc xe chói lọi thế này bọn họ cũng không thể đầu xe ở một quán lề đường nào đó, vì vậy cuối cùng ba người vào một nhà hàng nhỏ nhưng hương vị khá ngon mà dùng bữa tối.
Sau khi ăn xong bầu trời bên ngoài cũng đã tối đen như mực, những ngọn đèn đường cũng bắt đầu thấp sáng lên, ba người rời khỏi nhà hàng nhỏ bắt đầu chạy xe đến một câu lạc bộ lớn.
Trần Hoàng Nam chạy xe vào nơi gửi xe sau đó ba người đi đến cổng vào.
“Xin mời các vị xuất trình thẻ ạ.” Bảo vệ đứng gác cổng nhìn bọn họ lễ phép nói.
Anh gật đầu rồi đưa tấm thẻ thành viên Vip cho bảo vệ, sau khi bảo vệ xác nhận tấm thẻ đúng với câu lạc bộ liền cung kính đưa trả lại cho anh sau đó khom người mở cửa cho bọn họ vào.
Nguyễn My An lần đầu tiên vào những nơi như thế này liền không nhịn được mà vui vẻ nhìn khắp nơi, bên trong câu lạc bộ tiếng nhạc ồn ào xập xình, người bên trong cực kỳ đông đúc, cô ấy tò mò nhìn những cô gái ăn mặc thở than đang nhảy trên sàn nhảy, xung quanh có rất nhiều người đàn ông đang không ngừng vun tiền lên sàn.
“Bà muốn ở đây hay vào phòng riêng.” Mộng Y Băng đã quá quen thuộc với những chuyện này, kiếp trước cô đã từng vào những nơi như thế này không ít lần vì vậy những nơi này cũng không khiến cô gò bó.
“Ngoài đây náo nhiệt nhưng chắc vào phòng đi, tớ không quen với quá nhiều người như vậy.” Nguyễn My An ghé vào tai cô hét lớn.
“Vậy vào phòng đi.” Trần Hoàng Nam gật đầu đồng ý, anh cũng không muốn cô ở bên ngoài này bị những người kia nhìn ngó.
“Ừ, vậy chúng ta vào vòng đi.” Mộng Y Băng cũng không có ý kiến, cô quắc tay với một anh chàng phục vụ cách bọn họ không xa.
“Xin hỏi quý khách cần gì ạ.” Anh chàng phục vụ cung kính nói, tuy anh ta rất kinh ngạc với vẻ đẹp của cả ba người nhưng anh ta rất nhanh đã thu hồi suy nghĩ của mình.
“Chúng tôi muốn vào phòng riêng, không biết còn dư phòng không.” Trần Hoàng Nam lên tiếng hỏi.
“Vẫn còn phòng ạ, mời quý khách đi theo tôi.” Anh chàng phục vụ nói rồi xoay người dẫn đường, hôm nay không phải chủ nhật nên các phòng vip của câu lạc bộ vẫn còn trống khá nhiều, người có thể vào được phòng vip của câu lạc bộ này không phải kẻ giàu có nhất nhì trong nước thì cũng là một danh nhân thành đạt có tiếng tâm.
Keng.
Khi bọn họ đi ngang qua một căn phòng liền nghe thấy tiếng đập vỡ ly rượu trên đất.
“Chuyện gì vậy.” Nguyễn My An giật bắn mình mà nhìn sang.
“Xin lỗi đã làm quý khách giật mình, chắc bên trong phòng có cuộc cãi vã nào đấy ạ, mời quý khách đi theo tôi.” Anh chàng phục vụ cười trừ nói sau đó tiếp tục đi về phía trước.
“Đi thôi.” Mộng Y Băng kéo tay Nguyễn My An để cô tiếp tục đi, đối với những chỗ thế này tốt nhất là đừng xen vào chuyện của người khác.
Nhưng bọn cô chưa kịp đi qua cánh cửa thì nó đã mở tung ra, một chàng trai cả người lượm thượm tóc tai bù xù từ bên trong chạy ra, mà bên trong cánh cửa có hai người đàn ông to con vẻ mặt hung ác, còn lại là một ông chú bụng bia vẻ mặt đầy tức giận.
Chàng trai vừa chạy ra ngoài liền nhìn thấy bọn họ, hắn ta không suy nghĩ nhiều mà chạy ra phía sau bọn cô.
“Cứu tôi, xin hãy cứu tôi với.”
Mộng Y Băng nhìn thấy cảnh tượng này bỗng nhiên ngẩn người hình như trong một ký ức xa xôi nào đó cô đã từng trải qua chuyện này, đúng rồi hắn ta, chính là hắn ta, người đàn ông được cô yêu thương hết mực nhưng cuối cùng lại cấu kết với người con gái kia.
Đúng vậy, đây hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh kiếp trước của cô, nhưng rõ ràng thời gian hoàn toàn không đúng, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta chính là ngày tốt nghiệp đại học, lúc ấy cô cùng lớp học của mình chạy vào đây để ăn mừng, bên trong lớp học có một cậu bạn có tấm thẻ vip của câu lạc bộ này, nên hôm ấy cậu bạn đó đã khao cả lớp đến đây.
Trùng hợp với cảnh tượng lần này chính là lúc ấy cô cũng đi vệ sinh sau đó đi ngang qua một căn phòng vip, tiếng ly đổ làm cô thoáng dừng lại mà chú ý đến căn phòng, sau đó căn phòng cũng mở ra, hắn ta cũng lượm thượm, tốc tai bù xù chạy ra sau lưng cô rồi cầu cứu.
Khi ấy cô như thế nào nhỉ, tính tình anh hùng thấy chuyện bất bình không thể không giúp, sau khi người đàn ông bên trong căn phòng nhìn thấy mặt cô liền tuông ra rất nhiều từ ngữ khó nghe khiến cô không nhịn được mà đánh ông ta đến không thể nói được nữa, những người bên cạnh ông ta cũng bị cô đánh ngã, sau khi đánh xong cô liền kéo hắn ta rời đi.
Kể từ lúc ấy, cố ý hay vô tình cô đều nhìn thấy hắn ta, hắn ta thì lúc nào cũng muốn báo đáp cô nhưng cô luôn từ chối, dần dần không biết từ lúc nào cô cùng hắn trở thành người yêu với nhau.
Hiện tại nghĩ lại cô cảm thấy đây có thể là một âm mưu từ trước, dù cho nghĩ thế nào đi nữa thì đây cũng quá trùng hợp đi.
Trong lúc cô ngẩn người thì ông chú bụng bia đã từ trong phòng đi ra ngoài, ông ta định quát hai tên vệ sĩ của mình nhưng khi nhìn thấy ba người Mộng Y Băng thì liền nở một nụ cười tà.
“Ai sao hôm nay ta lại có thể may mắn gặp mấy đứa nhóc xinh đẹp thế này.”
“Các cưng vào đây vui vẻ với anh không.”
Trần Hoàng Nam lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt của anh lúc này hoàn toàn nhìn ông ta giống như một người chết vậy.
Mộng Y Băng kéo tay Nguyễn My An tránh sang một bên, hoàn toàn không để chàng trai đang núp hoàn toàn lộ diện ra ngoài, cô lạnh lùng nhìn ông ta rồi nói.
“Chúng tôi cũng không thích xen vào chuyện của người khác, vì vậy ông cũng đừng nên đụng vào chúng tôi.”
“Ha ha ha, bọn nhóc con, biết ta là ai không mà lớn lối như vậy.” Ông chú bụng bia nghe cô nói liền bật cười, ông ta đưa mắt nhìn khắp người cô vẻ mặt hèn mọn “Em gái, nếu cưng theo anh thì anh đây sẽ cho cưng ăn sung mặc sướng.”
Anh chàng phục vụ cảm thầy không khí càng ngày càng không đúng liền chạy lại chỗ ông chú bụng bia nhỏ giọng nói “Thưa quý khách ba cô cậu ấy có thẻ thành viên vip đó ạ.”
Ông chú bụng bia trừng mắt đánh ngã chàng trai phục vụ “Vậy thì sao, trong cái câu lạc bộ này không có ai mà tao không đụng được.”
“Vậy à.” Trần Hoàng Nam bật cười nói sau đó anh đi đến gần ông chú bụng bia, hai gã đàn ông nhanh chóng chạy đến ngăn anh lại, nhưng anh hoàn toàn không ngó đến mà đấm mạnh vào bụng của bọn họ khiến bọ họ ngã xuống đất, hai tay ôm bụng mà lăn lộn trên đất.
“Bọn vô dụng.” Nhìn ánh mắt của anh ông chú bụng bia sợ hãi mà lùi về sau nhưng vẫn cứng miệng mà chửi liên thanh “Đừng đến đây, đừng đến đây.”
“Bọn mày không biết tao là ai à, có tin tao xử cả nhà chúng mày không.”
“Lũ đ giả thanh cao, tao sẽ ch chết chúng mày.”
“Miệng của ông thật bẩn thỉu, tốt nhất nên để ông vĩnh viễn không thể nói được nữa.” Trần Hoàng Nam lạnh lùng nói sau đó anh giơ tay tát mạnh vào mặt của ông ta khiến cả đầu của ông ta lệch sang một bên, rồi anh giơ chân đạp mạnh vào bụng của ông ta “Nếu có ý muốn kiện cáo tôi thì ông cứ đến nhà họ Trần mà tìm.”
Ông chú bụng bia bị anh đạp văng ra sau, lưng ông ta đập mạnh vào bàn khiến ly dĩa bên trên bàn rớt xuống đất vỡ tan tành, cơn đau khiến ông ta hai mắt nổ cả đơm đớm cả người co lại chỉ biết căm hận nhìn chằm chằm anh rồi ngất xỉu.
“Qúy khách.” Anh chàng phục vụ xanh mặt nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mặt mà lấp bấp gọi, anh t không biết phải nói làm sao với quản lý đây.
“Gọi cứu thương cho bọn họ.” Trần Hoàng Nam đưa cho anh ta một tờ danh thiếp “Đưa cái này cho ông chủ các người xem là được.”
“Vâng, vâng, vâng, tôi lập tức đi ngay.” Anh chàng quản lý nhìn tờ danh thiếp mà run rẩy sau đó nahnh chóng chạy đi.
Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An từ đầu đến cuối hoàn toàn không can thiệp vào, thậm chí hai cô còn chạy xa ra khỏi cuộc chiến, tránh xa kẻ sẽ mang đến tai họa cho mình.
“Chúng ta về thôi.” Trần Hoàng Nam chẳng thèm liếc nhìn chàng trai lượm thượm khi thấy anh đánh người liền ngơ ngác mà đứng im, cả người run rẩy.
“Được, về thôi.” Mộng Y Băng gật đầu rồi xoay người nắm lấy tay cả hai người đi ra hướng cửa.
“Khoan, khoan chờ đã.” Chàng trai lượm thượm cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói của mình, hắn ta nhìn ba người đang rời đi liền lấp bấp ngăn lại.
Nhưng Mộng Y Băng làm sao để hắn ta có cơ hội tiếp xúc với bọn họ, thế là cô giả vờ như không nghe thấy mà tiếp tục kéo hai người kia đi nhanh hơn.
“Chờ...” Hắn ta tiếp tục nói còn định chạy theo sau bọn họ nhưng không biết tại sao chân của hắn ta bỗng nhiên trở nên đau đớn khiến hắn ta khụy xuống không thể nào đuổi theochi có thể trơ mắt nhìn bọn họ từ từ biến mất sau vách tường mà căm giận nghiến răng..