Trùng Sinh Duyên

chương 21: bánh bao khó làm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến giờ cơm chiều, Văn Khang ra ngoài mua cơm vào, hai người cùng ăn với nhau.

Thiếu Hoa cơm nước xong, bắt đầu phân công nhiệm vụ, “Tiểu Khang, anh về nhà trông chừng bà cụ ngủ, khi ngủ nhớ phải mở cửa phòng ra, nhớ chưa? Đừng có ngủ như lợn chết đó! Hôm sau lại đến thăm tôi là được rồi!”

“Vậy ngươi còn muốn nói gì với ta không?” Văn Khang thủ thỉ và chờ đợi.

Thiếu Hoa nghĩ một chút, vỗ đầu cái bộp, “Quên mất, anh nhớ phải lo cho Chiêu Tài, Tiến Bảo đó, thức ăn cho mèo ở tầng dưới tủ chén, mỗi ngày phải tắm rửa cho tụi nó nữa, nếu tôi về thấy nó đói, gầy, tôi sẽ nổi giận mà nổi giận thì sẽ bạo lực gia đình, như vậy sẽ không phù hợp với hình tượng tao nhã, đáng yêu của tôi đâu nha!”

Văn Khang vò đầu, khốn nạn thật, mình vậy mà không bằng hai con mèo thối đó!

Đến tối, Văn Khang nằm trên giường Thiếu Hoa nướng bánh, lật sang trái rồi lại lật sang phải, không biết Thiếu Hoa ở bệnh viện có sợ hãi, có cô đơn hay không? Có muốn đi WC hay không? Có đụng vào vết thương hay không? Có thể cái này cái nọ cái kia hay không? Lần đầu không ở cạnh người yêu, lòng y cứ như con sóng lớn đổ lên đổ xuống, không yên tâm được.

Thiếu Hoa đang ở bệnh viện cũng ngủ không ngon giấc, từng cơn đau nhói trên đùi như nhắc cậu những ngày tháng sau này. E là vết thương này sẽ rất khó hồi phục, cho dù có thật sự hồi phục cũng chưa chắc có thể chạy nhanh trên sân đấu như ngày xưa, chứ đừng nói đến chuyện vận động mạnh, xem ra cậu sắp sửa phải vĩnh biệt kiếp sống cầu thủ rồi.

Trong chốc lát lại nhớ tới Văn Khang, trong mấy tháng nay đây là lần đầu tiên không có anh ta bên cạnh, không hiểu sao cậu lại thấy đêm thật dài, không cách nào ngủ được. Có lẽ cậu đã quen có anh ta trong cuộc sống, quen cãi nhau với anh ta, nếu không có anh ta thế giới này bỗng trở nên buồn tẻ thật, không biết sau này cậu có thể quen trở lại những ngày tháng không có anh ta hay không đây!

Sáng hôm sau, Văn Khang và bà cụ mang canh xương hầm và mấy cái bánh bao mua ở cửa hàng đầu đường tới bệnh viện thăm Thiếu Hoa.

Vừa nhìn thấy người nào đó, đã phát hiện hai mắt cậu hồng hồng.

“Sao vậy?” Văn Khang sốt ruột chạy lại xem, “Có chuyện gì mà lại đau lòng như thế?”

“Đâu có!” Thiếu Hoa giấu diếm, “Lòng tôi rộng lớn như biển cả mênh mông, đầu óc linh hoạt như Gia Cát, làm gì có chuyện không vui chứ?”

“Ngươi xem kìa, mắt ngươi sưng cả lên rồi!” Văn Khang vội lấy gương tới cho cậu xem.

Thiếu Hoa nhìn thấy chứng cớ, kêu to, “Á, đây là khuôn mặt anh tuấn khôi ngô của tôi đây sao? Sao lại như vậy? Tôi biết rồi, nhất định là anh thừa dịp tôi ngủ say đánh tôi thành như vậy, nhất định là anh làm, đồ xấu xa!”

Nói xong, còn quay qua mách với bà cụ, “Bà xem đi, Tiểu Khang đánh mắt cháu sưng thành như vầy nè, anh ta luôn tìm cơ hội ức hiếp cháu!”

Bà cụ cười tủm tỉm, “Tiểu Hoa, người sống trên đời có ai không gặp phải những lúc không như ý, cậu phải giống như ấm trà này vậy!”

Nói xong, đặt bình trà nhỏ lên tay Thiếu Hoa.

Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn bình trà trên tay mình, “Là sao?”

“Nói trắng ra là, cho dù lửa có cháy đỏ mông, cũng phải bình tĩnh huýt sáo!”

Thiếu Hoa quẳng bình trả xuống, mặt như đưa đám, “Hức, hức… Cháu không phải là lửa cháy đỏ mông, chân cháu tiêu rồi, sau này sẽ không đá bóng được nữa, cháu còn tâm tình đâu mà huýt sáo chứ!”

Bà cụ an ủi, “Ông Lỗ Tấn có nói: Chỉ có dũng sĩ chân chính mới dám đối đầu với thời khắc thê thảm nhất của cuộc đời! Tiểu Hoa, cậu phải làm dũng sĩ mới được!”

“Hu hu… Cháu không muốn làm dũng sĩ gì cả, cháu cũng không muốn đối mặt gì hết! Khi nãy cháu nhéo lên đùi mình một cái, thấy không có cảm giác gì hết, nhất định cháu đã bị liệt rồi!”

Văn Khang nhìn vẻ mặt đau lòng của cậu, lập tức ôm cậu vào lòng, an ủi, “Ngươi đừng đau khổ như vậy, bác sĩ nói ngươi bị dây dây gì đó, không phải gãy chân đâu!”

“Dây chằng bị tổn thương, đồ ngốc!”

“Mặc kệ là bị thương gì gì đó, dù sao chân ngươi cũng không gãy, cho dù có gãy, tàn phế hay không có chân đi nữa ta cũng sẽ không bỏ ngươi, ngươi đau khổ gì chứ? Hơn nữa, vừa rồi cái chân mà ngươi nhéo chính là chân ta đó!”

Thiếu Hoa bị dáng vẻ nghiêm túc của Văn Khang chọc cười, cảm động nói khẽ, “Nhưng tôi không thể đá bóng được nữa!”

“Vậy thì ta sẽ đá thay ngươi, ngươi nhớ lại coi, hôm qua ta giành bóng thay ngươi có tốt hay không? Trừ chuyện ăn uống bậy bạ ra, chuyện gì ta cũng sẽ thay ngươi làm! Ngươi thích cái gì ta cũng sẽ giật về cho ngươi!”

“Coi cách nói chuyện thô tục của anh kìa, cái gì mà ăn uống bậy bạ? Phải là sự trao đổi chất bình thường ở người, nói như vậy mới cao thâm biết không?” Thiếu Hoa xoay qua xem gói đồ Văn Khang mang tới, “Anh đem cái gì tới vậy? Nước ô mai? Anh thừa biết thôi không thích đồ chua mà?”

“Ta biết chứ! Không phải sáng nay ngươi phải nuốt mấy thứ đại tiểu tiện sao? Tiểu tiện thì còn đỡ, chứ đại tiện thì khó nuốt lắm, cho nên ta đem cho ngươi ít nước ô mai, chua chua ngọt ngọt, nuốt chung với đại tiện sẽ dễ hơn nhiều!” Văn Khang nói chuyện rất nghiêm túc, vẻ mặt còn đang tỏ vẻ thương hại cho ai đó.

Khóe miệng Thiếu Hoa giật giật, đúng thật là không biết nên giải thích mấy kiểm nghiệm hóa học cao thâm với sinh vật ngoài hành tinh này thế nào, cậu vô cùng cảm động, lẩy bẩy, “Anh đúng thật là chu đáo, chu đáo đến nỗi làm tôi cảm động sâu sắc, muốn đập cho anh một trận!”

“Đây là canh xương hầm, ngoài ra còn mấy cái bánh bao mua ở đầu ngõ, là loại bánh bao nhân thịt heo, bắp cải với nấm hương mà cậu thích ăn nhất đó, nhân lúc còn nóng ăn nhanh đi!” Bà cụ múc canh ra.

Thiếu Hoa rửa sạch tay, cầm bánh bao lên cắn một miếng, không thấy nhân bánh, lại cắn một miếng, cũng không thấy nhân đâu, mặt mày lập tức nhăn như bánh bao chiều.

“Ghét thật, cắn hai miếng cũng không thấy nhân! Vốn tưởng truyền dịch ăn bánh bao sẽ đỡ phải cầm đũa, nào ngờ bánh bao này lại như vậy!”

“Những người buôn bán hiện giờ đúng thật là gian trá!” Bà cụ nhìn thấy dấu răng đi tuốt vào trong nhưng vẫn không thấy nhân bánh đâu, nhíu mày, “Tính ra thì ăn bánh không nhân cũng còn đỡ, chỉ sợ là không biết người ta lại lấy mấy thứ thừa thãi gì để làm nhân cho mình ăn thôi!”

“Đúng đó! Dù gì mình cũng không biết trong đó có gì, cho nên mấy người làm bánh hay lấy da lợn hoặc là mấy thứ linh tinh vụn vặt mốc meo gì đó làm nhân, dù sao thì cũng chỉ có chúng ta ăn thôi!” Thiếu Hoa lắc đầu, thở dài, tiếp tục ăn bánh bao, “Lần đó, cháu cũng có đi nói mấy câu với người bán bánh bao, vậy mà ông ta còn bảo rằng: Tại cái miệng của cậu nhỏ quá, há miệng lớn ra cắn, không phải chỉ hai cái đã tới nhân rồi sao? Thật là, muốn ăn một cái bánh bao cũng không được, khốn nạn thật!”

Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Văn Khang bắt đầu tính toán. Lúc này, bác sĩ cũng đã vào phòng kiểm tra, theo thường lệ thì buổi sáng là thời gian khám bệnh, sẽ không cho người nhà vào thăm. Bà cụ lập tức đi ra ngoài, sau khi về nhà đương nhiên cũng sẽ theo thường lệ đi đánh mạt chược, còn mình Văn Khang ở nhà bận rộn.

Trên bàn là một gói bột thật to, cho bột vào, đổ nước vào. Nhồi nhồi…

Ai da, nhão rồi, thêm bột vào. Nhồi nhồi…

Ai da, lại sệt rồi, thêm nước ngay. Nhồi nhồi…

Ai da, lại nhão, thêm bột. Lại sệt, thêm nước vào…

Thêm bột, thêm nước…

Thêm nước, thêm bột…

Ai da, hết bột rồi!

Hức… Làm sao bây giờ?

Văn Khang lập tức gọi điện thoại bảo bà cụ về nhà ngay.

Bà cụ không biết đã xảy ra chuyện gì, mà dường như ở nhà đang nấu nồi sườn hầm củ sen, bà cũng đã chỉnh giờ tự động rồi, hết giờ sẽ tự động tắt, chẳng lẽ canh cạn nước, hay đã xảy ra chuyện gì?

Bà cụ vội đi xuống lầu, vừa vào tới cửa, đã thấy một người trắng toát đứng ngay trước mặt mình, mắt mũi, miệng, đầu, cổ, đâu đâu cũng là màu trắng.

“Cậu là ai…” Bà cụ bị viễn thị, nhìn không rõ.

“Hức hức…” Văn Khang đau khổ, ngồi bẹp xuống đất, “Ta muốn nhồi bột, nhưng nhồi mãi cũng không được!”

Bà cụ đi vào nhà bếp nhìn nhìn, cừ thật, một túi bột đều dùng hết, trên thớt lại là một đống bột không ra bột, cháo không ra cháo.

“Tiểu Khang, cậu định làm gì vậy?”

Văn Khang ủy khuất, vò vò đầu, trên tóc lập tức bay lên một luồng khói trắng.

“Tiểu Hoa muốn ăn bánh bao, ta muốn làm bánh bao cho cậu ấy!”

“Thằng nhóc này, bánh bao đâu có dễ làm như thế chứ!” Bà cụ lắc đầu nhìn đống bề bộn trong nhà bếp, “Bột trong nhà đều bị cậu làm hỏng cả rồi, mau đi mua một túi khác về đi!”

Văn Khang tuân lệnh, cầm tiền vọt ra ngoài cửa. Choáng váng, trước cửa thang máy ghi dòng chữ, “Thang máy đang sữa chữa!”

Văn Khang vừa mắng vừa lao xuống dưới lầu, đến một tiệm tạp hóa gần nhất mua một túi bột, sau đó lại ì ạch vác trở lên tầng mười.

Bà cụ nhìn thấy cả người y đầy mồ hôi, cộng với số bột khi nãy, dính thành hồ dán, nhìn thật khốn khổ.

“Sao lại mệt quá vậy?”

“Thang máy bị hư, ta đành phải chạy thang bộ!” Văn Khang xoa xoa đôi chân vì chạy quá nhanh mà đã mỏi nhừ.

“Chậc chậc…” Bà cụ cảm động lắc đầu, “Trời ạ, thang máy hư, cậu có thể sang nhà Hoàng Mao kế bên mượn đỡ ít bột không phải được rồi sao, lại còn chạy hai bận hai mươi tầng lầu như vậy”

Văn Khang gãi gãi đầu, sao y lại không nghĩ ra nhỉ.

“Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu đi!” Bà cụ bắt đầu chỉ huy, “Bà lớn tuổi rồi không làm nổi, cậu chỉ cần làm theo bà chỉ là được!”

Văn Khang tuân lệnh, nghe theo lời thêm bột, thêm nước, sau đó lại cho chút men nở vào trong nước, chết, không có men nở rồi.

Hoang Mao mới vừa thức dậy, biết Văn Khang muốn mượn men nở, thở dài, “Cậu cũng biết tôi là người độc thân chỉ sống một mình, ngay cả cơm cũng ít khi nấu chứ đừng nói tới làm bánh mỳ bánh bao gì mà trong nhà có men nở chứ!”

Văn Khang lại choáng váng, phải chạy mười tầng lầu.

“Nè, sẵn mua giúp tôi gói mì ăn liền với gói thuốc luôn nha!” Hoàng Mao ở phía sau gọi ơi ới theo.

Văn Khang lại tiếp tục chạy từ tầng mười xuống tầng một, đến tiệm tạp hóa mua men nở và mấy thứ linh tinh, sau đó lại chạy trở lên tầng mười. Mệt đến nổi thở hồng hộc, chân run lẩy bẩy.

Bà cụ chỉ y hòa men nở vào nước xong, nhồi bột, để sang bên. Bắt đầu thái thịt heo mới mua thật nhuyễn.

Văn Khang vung dao, xoát xoát xoát.

Tiếp tục thái hành, xoát xoát xoát.

Nước mắt ròng rã thái hành tây…

Cố gắng xoa xoa bả vai đã mỏi nhừ…

Bà cụ niêm tương, xì dầu, ngũ vị hương vào nhân cho vừa ăn. Kế đó là cán bột đã nhồi ra thật mỏng, Văn Khang đưa tay túm lấy một miếng, xoay tới xoay lui, cuối cùng cũng ra được một hình tròn tròn.

Làm xong, lập tức ngóng cổ lên nhìn bà cụ bao bánh lại như thế nào, bao bao gói gói, sau bốn năm cái thí nghiệm không giống cái gì, cuối cũng cũng làm ra được bánh bao.

“Làm xong đừng vội hấp, cứ bỏ vào nồi trước, xếp từng cái một, nhớ chừa kẽ hở ra, chờ một lát hãy bật lửa hấp bánh!”

Qua một trận, mùi thơm bánh bao từ trong nồi bay ra, thơm đến nổi ai ngửi thấy cũng phải chép chép miệng, nuốt nước miếng.

Hoàng Mao kế bên nghe được mùi ngon, chạy qua gõ cửa, “Tiểu khang, cậu có mua mì ăn liền cho tôi không? Sắp chết đói đến nơi rồi nè!”

Văn Khang làm gì có thời gian đi mua mì ăn liền cho gã ta nữa, y lập tức mở nồi lấy mấy cái bánh bao nhe răng nhếch miệng thật xấu xí ra cho gã ăn, xong lại cho canh vào bình. Nhìn lại đồng hồ, thấy cũng trưa rồi, lập tức chạy ngay xuống lầu, mang cơm trưa tới bệnh viện.

Thiếu Hoa vừa thấy Văn Khang tới, đã hét ngay, “Giờ này mới mang cơm trưa tới, bộ muốn bỏ tôi chết đói hả!”

“Đói bụng lắm rồi phải không? Tại làm bánh bao lâu lắc quá!” Văn Khang múc canh nóng ra, thổi thổi.

Thiếu Hoa cầm lấy cái bánh bao, cắn một miếng, “Ưm, ngon thật, da vừa trắng vừa mịn, nhân mềm mại trơn tuột! Ngon quá nha!”

Thấy Thiếu Hoa ăn ngon miệng, Văn Khang cũng vui vẻ như nở hoa trong lòng, “Của nhà tự làm đương nhiên là ngon hơn bên ngoài bán nhiều rồi!”

Thiếu Hoa lại ăn thêm một cái, càng ăn càng thấy ngon. Chờ ăn uống no nê xong, di động chợt vang lên, chộp lấy, bắt máy.

Thì ra là bà cụ, “Tiểu Hoa, bánh bao có ngon không?”

“Ngon lắm, cháu ăn nhiều đến nỗi bụng tròn vo luôn rồi nè!”

“Đương nhiên rồi, Tiểu Khang muốn đi mua bột nhưng thang máy lại bị hư, cậu ấy phải chạy xuống lầu mua, vác trở lên! Xong, lại thiếu men nở, cậu ấy lại chạy xuống, mua xong lại chạy lên, kế đó lại phải thái thịt, thái hành… Cuối cùng còn phải cán da, bao bánh, vất cả cả buổi rồi đó…”

Thiếu Hoa nghe xong, ngây người, không ngờ để làm được mấy cái bánh bao này lại vất vả như vậy. Xoay sang nhìn Văn Khang, thấy cổ y đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt phơi nắng đỏ bừng, cả ánh mắt đang vui sướng nhìn cậu, không hiểu sao cậu lại thấy chua xót! Trên đời này, nếu như có người nào chịu đựng vất vả tự tay làm bánh bao cho bạn ăn như thế, người đó nhất định rất yêu bạn, nếu tìm được, bạn hãy quý trọng.

“Anh… Có ăn chưa?” Thiếu Hoa sực nhớ đến chuyện Văn Khang làm một lèo cho tới trưa, không biết có ăn cơm hay không nữa!

“Ờ, làm bánh xong, ta thấy muộn quá, sợ ngươi đói nên mang tới cho ngươi ăn trước luôn!”

Thiếu Hoa nghe thấy lại càng áy náy, mỗi lần nhìn thấy y, cậu chỉ biết nổi giận, không chịu hỏi đầu đuôi, mỗi lần được y quan tâm, cậu cứ làm như đó là chuyện đương nhiên, nhưng cậu lại quên mất rằng, cậu chưa hề quan tâm cho y như thế bao giờ.

Ngẩng đầu nhìn hộp đựng cơm, thấy bên trong chỉ còn một cái bánh bao nằm trơ trọi trong đó.

Thiếu Hoa càng nghĩ lại càng xấu hổ, “Anh vẫn chưa ăn cơm, nhưng chỉ còn một cái bánh bao, tính sao đây?”

“Ờ…” Lúc này Văn Khang mới giật mình phát hiện bụng đang gõ trống, lúc nãy y chỉ lo mang cơm trưa tới cho Thiếu Hoa mà quên cả chuyện mình còn chưa ăn gì.

“Không sao! Ta chưa thấy đói!” Văn Khang ăn cái bánh bao còn lại, uống chút canh còn thừa, sẵn tiện xử luôn ít trái cây người khác đưa tới, tạm thời cũng no bụng.

“Anh cũng thật là, thang máy hư thì kệ nó, dù sao tôi cũng đâu phải không ăn bánh bao là không được đâu, lại còn chạy tới chạy lui mua bột mua men nở này nọ chi cho cực!” Thiếu Hoa vừa đau lòng vừa trách móc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio