Đối phương cười thâm độc, “Đừng gấp, tôi sẽ đưa tiểu tình nhân của ông chủ Long đến gặp ông chủ Long ngay thôi, nhưng, ông làm thế nào trả ơn tôi đây?”
“Ông muốn bao nhiêu tiền?”
“Ông chủ Long quả nhiên là một người sảng khoái! Bảy triệu, thế nào?”
“Được! Đưa cho ông thế nào?” Văn Khang bình tĩnh lại, nếu thứ đối phương muốn là tiền vậy cứ đưa cho hắn ta, cho hết tất cả cũng được.
“Tôi cho ông thời gian ba giờ để chuẩn bị tiền, đến lúc đó tôi sẽ báo cho ông hay địa điểm trao đổi!”
Đối phương tắt máy, Văn Khang vừa mắng vừa gọi điện thoại cho bộ phận quản lý tài vụ, hỏi họ xem có rút ra được bảy triệu hay không.
Quản lý bộ phận tài vụ trả lời lại rằng hiện tại không có nhiều tiền mặt như vậy, trừ khi thế chấp cả khách sạn để vay tiền.
Lúc này, Văn Khang mới hiểu, cái đối phương cần chính là cả khách sạn của y, chứ không phải chỉ là tiền đơn giản như thế.
Trong chốc lát, di động vang lên, là Dung ca gọi tới, “Mục tiêu đã tiến vào một kho chứa củi ở đường Kinh Tam – Bắc thành!”
Văn Khang hoảng hốt, báo với bộ phận tài vụ chuẩn bị tiền mặt, giờ có thể chuẩn bị được bao nhiêu cứ chuẩn bị bấy nhiêu, kế đó gọi điện thoại bảo Kỷ Phương tới.
Kỷ Phương không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vội vàng vàng chạy lên. Vừa bước vào cửa thấy ông chủ đang cho tiền vào vali, tất nhiên phía dưới đều là báo vụn, cậu không hiểu gì, chỉ đành đứng một bên nhìn.
Văn Khang chuẩn bị xong, cởi quần áo, vừa cởi vừa bảo cậu ta, “Cậu, mau cởi quần áo đi!”
Kỷ Phương nghe thế run lên, không ngờ ông chủ vậy mà lại thích đồng tính, còn ở một nơi nghiêm trang thế này ức hiếp một tiểu bạch thỏ yếu đuối, cậu ta không dám phản kháng lại, chỉ đành ngoan ngoãn cởi đồ.
Văn Khang lấy quần áo cậu ta mặc vào, nói: “Cậu mặc quần áo của tôi vào đi!”
Kỷ Phương ngây ra, à, thì ra không phải ức hiếp tiểu bạch thỏ. Hai người mặc lại chỉnh tề, Văn Khang hài lòng gật đầu, dáng người đúng là tương đương, ngay cả khuôn mặt cũng hao hao nhau. Y lại hạ lệnh: “Cầm vali, đi theo tôi!”
Nói xong, cúi đầu ra khỏi văn phòng, vào thang máy. Tới bên dưới, y bảo Kỷ Phương cầm vali đi trước, y đứng lại gọi tài xế, bảo ông ta chạy nhanh tới kho chứa gỗ trên đường nông nghiệp ở Bắc thành, nhủ thầm, sau này y nhất định phải học lái xe, giống như hiện giờ đúng là bất tiện quá.
Xe vừa chạy trên đường, y vừa gọi vào điện thoại của Thiếu Hoa, người bắt máy vẫn là người nọ.
“Tôi đã chuẩn bị tiền xong rồi, ông đang ở đâu?”
“Ông chủ Long đúng là mau lẹ, làm tình nhân bé nhỏ của ông nhất định rất hạnh phúc nha!”
“Bớt nói nhảm đi, ông đang ở đâu?”
“Ông mang tiền đến nhà ga ở trung tâm thành phố đi!”
“Được!” Văn Khang đồng ý. Mặt khác y lại lấy di động của tài xế gọi cho Kỷ Phương, bảo cậu ta mang vali tới nhà ga, còn y thì chạy thẳng tới kho chứa gỗ.
Tới nơi, Văn Khang và Dung ca họp lại bàn bạc.
Dung ca nhìn chằm chằm ngọc đèn bên cửa sổ tầng lầu bỏ hoang, nói: “Mục tiêu đang ở lầu ba, đến giờ vẫn chưa trở ra!”
“Anh có thể xác định Tiểu Hoa có trong đó không?”
“Không thể!”
Văn Khang liếc xéo anh ta một cái.
“Cậu trừng tôi làm gì? Không phải cậu đã nói gã này là người đã bắt cóc Tiểu Hoa sao?” Dung ca không hài lòng với thái độ của y, sờ cây súng trong tay, không biết bên trong có mấy người, nếu đối phương không có ý làm hại con tin, thân là một cảnh sát anh không thể tùy tiện nổ súng được.
Văn Khang bỗng nảy ra một ý tưởng, “Anh dụ bọn họ đi đi, tôi lên lầu ba tìm người!”
“Cũng được!”
Thế là hai người chia nhau ra hành động.
Chỉ trong chốc lát, Dung ca đã chạy vào trong tòa nhà hô to, “Không được nhúc nhích, tôi là cảnh sát!”
Lúc này, bên trong có mấy người đang đánh bài, đột nhiên thấy có người chạy vào, còn cẩm súng, cả đám hoảng vía. Trong đó có một người bình tĩnh, giơ tay lên, “Chú cảnh sát à, chúng tôi là người dân lương thiện trông nhà kho, chú không thể tùy tiện đánh người nha!”
Mấy người đó nhìn anh như ác lang nhìn chằm chằm tiểu bạch thỏ, vốn chẳng biết sợ là gì.
Dung ca nói tiếp, “Mấy người đang bắt cóc người phải không?”
“Nè, nè, anh có chứng cớ không? Có giấy khám xét không?” Người nọ xảo quyệt đặt câu hỏi.
“Ờ…” Dung ca nghẹn lời, vô cớ xâm nhập vào kho hàng của người ta, không có giấy khám xét, không có chứng cớ, nói người ta là cướp còn chĩa súng vào người ta, quả thật khó coi quá, chỉ hy vọng Văn Khang có thể thừa dịp này lẻn vào được lầu ba.
“Chú cảnh sát, chúng tôi là người tốt đó nha!” Một gã làm ra vẻ sợ hãi.
Một người khác lại chống nạnh, chỉ: “Không có giấy chứng nhận lại tự tiện vào nhà dân, anh mới là cướp!” Đang nói, bỗng nhiên gã ta nhảy lên, đá một cái, cây súng trong tay Dung ca văng ra một bên, mấy gã nọ lập tức nhào tới, Dung ca cũng nhảy vào giáp lá cà, đánh đấm túi bụi.
Trong lúc Dung ca chạy vào đánh lạc hướng bọn họ, Văn Kha đã lẻn lên lầu ba, đi thẳng tới phòng có ngọn đẹn lờ mờ. Bước vào, y giật mình, trong phòng không có Thiếu Hoa lại có một Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh trông thấy y cũng kinh ngạc, một lát sau, cười to, “Ông chủ Long quả là lợi hại, mới đó đã tìm tới đây, đúng thật là bội phục!”
“Bớt nhảm đi, người đâu?”
Vương Tiểu Minh nhìn y cười, “Ông chủ Long đúng thật là thiếu kiên nhẫn, thật ra lão đại của tôi không biết quan hệ giữa ông và cậu sinh viên đó là như thế nào nên mới lấy mấy triệu ra nhử, kết quả ông lại gấp gáp hoảng sợ chạy tới đây, như vậy không phải đã nói rõ với mọi người, ở trong lòng của ông cậu trai đó rất quan trọng hay sao? Mới như thế mà nhược điểm của ông đã bị lộ, về sau sẽ bị động lắm nha!”
Văn Khang nắm chặt tay, nhìn gã ta, “Mau giao người ra đây, bằng không ông chỉ có một đường chết!”
“Mẹ kiếp, ông chủ Long, ông đóng phim cổ trang nhiều quá, ngay cả lúc nói chuyện cũng bị lậm từ à?” Vương Tiểu Minh mỉm cười, nói xong, bỗng giơ một quyền đánh thẳng vào mặt y.
Văn Khang phản ứng rất nhanh, đỡ tay gã lại, đồng thời cũng bay lên đá vào bụng gã, Vương Tiểu Minh nghiêng người né đòn.
Mới chỉ thử nhau một chiêu, cả hai người đều giật mình, biết đã gặp phải cao thủ, lập tức tập trung tinh thần đối phó kẻ địch.
Chiêu thức của Vương Tiểu Minh rất có bài bản, vô cùng linh hoạt, ra đòn mạnh mẽ, nắm đấm ngoan độc, lực đá rất mạnh, động tác vừa đơn giản vừa dũng mãnh, sức lực có thừa, nếu là người hiện đại rành về quyền thuật, sẽ phát hiện ra gã ta đang dùng thái cực quyền, phải đề phòng gã đá vào hông.
Văn Khang lại không biết cái gì là Thái cực, y tới thế giới này gặp phải cao thủ, run lên, thấy quyền cước của gã quá mạnh, y không dám phản đòn lại, mà dùng thân pháp linh hoạt tránh né, quan sát đường đi nước bước của đối phương.
Vương Tiểu Minh lại tung ra một cước, Văn Khang nghiêng người, tránh né, cái bàn bên cạnh bị trúng chiêu vỡ nát, nếu một cước đó mà đá trúng y, nhất định xương cốt cũng nát cả ra cho coi.
Văn Khang thầm kinh hãi, không biết giờ này Dung ca đã dọn xong đám người bên dưới hay chưa, nghĩ đến đó, tinh thần y lập tức xao động. Trong lúc sơ ý y bị gã nọ đánh trúng một quyền, nửa cánh tay đau buốt, y lia mắt ra hành lang thấy mấy chồng gỗ, có gì đó nảy lên, y lập tức di chuyển, dụ đối phương tới nơi đó.
Vương Tiểu Minh lại ra một quyền mãnh liệt tới, Văn Khang lập tức nghiêng người tránh thoát, nắm tay Vương Tiểu Minh ghim sâu vào mấy tấm ván gỗ, gã vừa định rút tay ra, ngay lúc đó, Văn Khang đã bắt lấy cơ hội, đá cho gã ta một cú, lực vừa mạnh vừa ngoan độc, Vương Tiểu Minh không kịp đề phòng bị đá bay thẳng ta ngoài.
Văn Khang lại thừa cơ truy kích, cho một chưởng vào chổ hiễm của gã, lăn mấy vòng.
Văn Khang vừa định ra đòn, hoàn toàn bắt lấy gã ta, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng lạnh lùng, “Không được nhúc nhích!”
Họng súng tối om vô tình chĩa thẳng vào y, trước đây Văn Khang đã từng nhìn thấy thứ này trên TV, y biết thứ có thể phát ra tiếng nổ lớn đó rất lợi hại, sẽ ảnh hưởng đến mạng người, nên y chẳng dám động đậy.
“Tôi mới xuất đạo mấy năm, hôm nay lại gặp phải đối thủ xứng tầm, quả là thú vị thật!” Vương Tiểu Minh nở nụ cười như muốn ăn đòn, “Nhưng nếu muốn thắng được tôi thì cậu vẫn còn thiếu một chút đấy! Nào, không phải cậu muốn gặp người tình bé nhỏ của cậu sao? Cầu xin tôi đi!”
Văn Khang cảm thấy ớn da gà, nhìn gã không hé miệng.
“Cậu không cầu xin tôi, tôi bắn cậu trước, sau đó đi xử lý người tình bé nhỏ của cậu!” Vương Tiểu Minh chĩa sủng vào ót y.
“Được, xin ông!” Văn Khang không chút do dự, lên tiếng.
“Làm gì có người cầu xin thế chứ, xin người khác còn ra vẻ như tôi thiếu tiền của cậu chẳng bằng!” Vương Tiểu Minh lại lắc lắc súng lục, “Cậu phải quỳ xuống xin tôi!”
Văn Khang nheo mắt, nắm chặt tay, y có thể chịu đựng nổi khổ cô độc nhưng không thể chịu sỉ nhục như thế, ‘dưới gối nam nhi có hoàng kim’, sao y có thể tùy tiện quỳ trước mặt người khác. Kiếp trước y là hoàng đế, chỉ quỳ trước thiên địa, phụ mẫu, tổ tông, chưa từng quỳ trước bất kỳ ai, đến lúc mất nước, y thà tự sát cũng không muốn quỳ gối đầu hàng người nọ, ngay cả nghĩ y cũng chưa từng nghĩ tới, cho dù đó có là người y luôn khắc sâu trong lòng.
Trên giá sách của Thiếu Hoa có một quyển sách, trong đó có một câu thế này, “Mạng sống rất đáng quý, tình yêu rất đáng giá, nhưng nếu so với tôn nghiêm, hai thứ đó chỉ là đồ bỏ!”
(Thật ra nguyên văn của câu này là ‘nếu so với tự do, hai thứ đó chẳng là gì’, vì trình độ văn hóa của Tiểu Khang thấp nên nói thế, hoàn toàn không có liên quan gì tới tác giả cả!)
Câu này rất chí lý, nên muốn y bỏ đi tôn nghiêm nặng gấp mấy trăm lần so với sinh mạng, quỳ gối trước gã khốn này à? Mơ đi!
Đã chết một lần rồi còn sợ gì nữa! Nhưng, Tiểu Hoa tính sao đây?
Văn Khang đau khổ, rối rắm.
Gã Vương Tiểu Minh lại chỉa chỉa súng vào đầu y, “Nếu cậu đã kiên cường như thế, vậy tôi sẽ toại nguyện cho cậu, bắn cậu trước, sau đó cho người tình bé nhỏ của cậu xuống đoàn tụ với cậu, hai người có thể đứng trước mặt Diêm La làm một đôi uyên ương sống chết có nhau, ha ha…”
Kết quả, không ngờ chân Văn Khang lại hạ thấp, quỳ xuống đất.
Vương Tiểu Minh vô cùng đắc ý, ông ta lại chế ngự được một cao thủ, cảm giác này thích chết được.
Văn Khang thật thà quỳ xuống chuẩn bị ôm chân gã cầu xin, đột nhiên, y lại dùng sức thật mạnh, ôm chân gã quẳng xuống đất.
“Đùng!” Tiếng súng vang lên, viên đạn ghim trên trần nhà. Ngay sau đó, súng bị Văn Khang đá văng qua một bên.
Hai người tiếp tục lăn lộn, đấu đá trên mặt đất.
Vương Tiểu Minh học Thái cực quyền, chuyên về những đòn mạnh mẽ, quyết liệt, nhưng trong tình huống này, cho dù gã ta có mạnh thế nào cũng không làm gì được. Văn Khang biết cầm nã thủ, cũng biết mấy chiêu điểm huyệt, chỉ trong mấy cái đã kiềm chế được gã, “Răng rắc” một cái, bẻ mấy đốt ngón tay gã đi.
Vương Tiểu Minh đau đến rớt nước mắt nhưng lại không rên tiếng nào.
“Người giấu đâu rồi? Nói mau!”
Đối phương từ chối trả lời.
Văn Khang lại mạnh tay hơn một chút, vặn gãy cổ tay gã ta, nghiến răng nghiến lợi, “Không nói tôi sẽ giết ông, tôi giết người không ít, có giết thêm một người cũng chẳng là gì!”
Vương Tiểu Minh đành phải hất đầu chỉ về phía hành lang.
“Dẫn tôi đi!”
Văn Khang túm lấy cổ gã đẩy về phía trước, còn y đi kế bên.
Cuối hành lang tối ôm là một cánh cửa đóng chặt.
“Mở ra!” Văn Khang vừa ra lệnh vừa cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.
Vương Tiểu Minh giơ chân đá văng cánh cửa cũ nát ra.
Ánh trăng xám xịt chiếu vào trong phòng, Văn Khang bước tới thấy một người đang nằm dưới đất, y lập tức đá gãy cẳng chân Vương Tiểu Minh, vọt vào trong.