Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư

chương 85: chương 85

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diễm Tinh đi ra bên ngoài vừa đi vừa cầm điện thoại gọi cho Diệu An: "An An, có tin rồi." Trong giọng nói của cô không hề che giấu ý cười.

Đầu dây bên kia Diệu An cũng cười nhẹ: "Tớ cũng vừa nhận được tin.

Chúng ta đi chứ?"

"Sao không? Dù sao bệnh viện mà cô ta đến cũng là bệnh viện Nhân Ái mà.

Tớ đang trên đường qua đó rồi, gặp cậu ở phòng bệnh của Nhu Nhi nhé." Diễm Tinh cong môi, đi vào trong xe.

Chiếc xe do Tiểu Mỹ cầm lái phóng như bay vào màn đêm.

"Được, gặp nhau ở chỗ Nhu Nhi." Diệu An bên kia giọng điệu cũng tràn ngập ý cười.

Từ điện thoại của Diễm Tinh cũng có thể nghe được bước chân Diệu An đang đi.

Dập máy, Diễm Tinh mở một file do Tiểu Mỹ vừa gửi vào máy cô.

Trong đoạn clip là hình ảnh đôi nam nữ đang quấn lấy nhau và sau đó là màn đánh ghen đã mắt.

Gương mặt của từng nhân vật trong clip này đều rất rõ ràng.

Diễm Tinh nhếch môi, lần này Chu Thiên Ân nổi cơn điên, lại vô tình động vào cái thai trong bụng.

Không biết cô ta có may mắn giữ lại đứa bé được hay không.

Trong lòng Diễm Tinh cười lạnh.

Có cha mẹ như hai người đó, đứa bé nếu được sinh ra không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Tại New York

Tần Phong cùng với Kỷ Dạ Hàn đang ngồi đối diện nhau trên sofa.

"Bên Lucas không có nhiều hành động nhưng Gavin Lucas hẳn là chưa chịu từ bỏ ý định đâu." Kỷ Dạ Hàn cầm một ly rượu lên nói.

"Gavin Lucas là kẻ ngu xuẩn, để bên dưới xử lý nốt là được." Tần Phong lười biếng nói.

Từ lời nói có thể thấy hắn vốn không đem vị lão đại kia để vào trong mắt.

Tần Phong ngón tay gõ lên ghế lãnh đạm nói: "Đồ của tôi lấy về chưa?"

Kỷ Dạ Hàn gật đầu, từ chiếc tủ ẩn trong ngăn bàn lấy ra một khẩu súng màu tím có đính kim cương.

Khẩu súng này vừa nhìn đã biết nó dành cho nữ giới.

Hắn đưa đến trước mặt Tần Phong nói: "Của cậu đây." Sau đó lại liếc Tần Phong một cái nói thêm: "Cậu chắc rằng cô gái nhỏ của cậu thích mấy đồ này chứ?"

Tần Phong nghĩ đến bộ dáng lúc cô nhìn thấy khẩu súng ở lâu đài hơi gật đầu, ánh mắt hắn khi nghĩ đến cô nhu hòa đi trông thấy.

Bộ dáng hiện tại của hắn rất có tình người.

"Ngày mai là một ngày mệt mỏi đây." Kỷ Dạ Hàn nhếch môi nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

Tần Phong không nói gì, đồng dạng nâng ly lên, trong con ngươi của hắn phảng mất mùi tanh máu.

Bênh viện Nhân Ái

Ở phòng bệnh dành cho người của Giản Thị, là cả một bầu không khí vui vẻ.

"Lần này Chu Thiên Ân quả thật ăn quả đắng rồi.

Tớ không ngờ các cậu lại bày ra kế hoạch như vậy đâu đó." Mạn Nhu cười, tay còn xoa xoa khóe mật bị chọc cười đến chảy cả nước mắt.

Diễm Tinh nhíu mày đánh nhẹ vào tay Mạn Nhu: "Cậu cười vừa thôi chứ, động vào vết thương bây giờ."

Mạn Nhu lắc đầu: "Không sao đâu."

"Chu Thiên Ân mà biết cô ta vào đây, không biết sẽ có cảm giác gì." Diệu An cười, lấy một tờ giấy ăn đưa cho Mạn Nhu để cô ấy chấm nước mắt.

"Chắc sẽ thú vị lắm, tớ với An An đã đến đây rồi, cũng nên đi thăm người ta mới phải." Diễm Tinh nói rồi nháy mắt với Diệu An một cái.

Trái ngược với bầu không khí trên này, ở tầng dưới đang là một mảng hỗn loạn.

Cha mẹ hai nhà Chu, Thẩm nghe xong liền tức tốc chạy đến đây.

Chu Thiên Ân thì hiện tại đang nằm trong phòng mổ.

Nhìn thấy Thẩm Tử Mặc và Chu Thiên Tâm quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, họ cũng đoán được vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Mẹ Chu tức quá liền tiến lên tá Chu Thiên Tâm, vừa tát vừa mắng: "Khốn nạn!"

Chu Thiên Tâm ôm mặt, nước mắt rơi lã chã quay sang cầu cứu Thẩm Tử Mặc, nhưng nhìn thấy anh ta dáng vẻ thờ ơ không để ý mình, không hiểu sao trong lòng sinh ra hận ý.

Rõ ràng đâu phải lỗi của cô ta, cải hai người họ cùng sai vì sao chỉ có cô ta bị mắng, bị đánh.

Nhưng Chu Thiên Tâm không dám phản kháng, chỉ có thể uất ức đứng đấy.

Hai tiếng sau bác sĩ mới từ phòng mổ đi ra, vừa nhìn thấy bác sĩ đi ra mẹ Chu đã lao lên hỏi: "Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi, đứa bé có ổn không?"

"Thật lòng xin lỗi, vì là giai đoạn đầu của thai kì, lại vì Chu tiểu thư ngã quá mạnh và không kịp thời gian đến để điều trị cho nên chúng tôi không giữ được đứa bé." Bác sĩ chia buồn nói.

Tin tức này khiến cho mẹ Chu đứng không vững, suýt nữa thì ng xuống đất, phải nhờ cha Chu đỡ bà ta mới đứng vững được.

Sau đó bà ta không nói lời nào, lao vào cào cấu Chu Thiên Tâm đang đứng đằng sau: "Tất cả là tại mày, nếu không phải vì mày, Ân Ân sao lại thành ra nông nỗi này, đồ mất dạy..." Những lời chửi rủa cứ như vậy vang vọng trong bệnh viện.

Cha Chu vì không muốn chuyện này bị nhiều người biết được, nên phải ngăn mẹ Chu lại: "Bà có yên đi không? Để người khác biết được thì nhà họ Chu chúng ta còn ra thể thống gì nữa, có gì để về nhà giải quyết." Vừa nói, ông ta vừa nhéo vào eo vợ mình một cái.

Mẹ Chu bị chồng trừng mắt nhìn, rốt cuộc cũng hồi thần, hừ lạnh mốt tiếng rồi quay người đi.

Vừa lúc này, y tá cũng đẩy Chu Thiên Ân đang hôn mê từ trong phòng mổ đi ra.

Hiện tại cô ta nào còn cao quý như thường ngày, mặt mày tái nhợt, gương mặt không có phấn son phụ trợ khiến đường nét trở nên thô đi rất nhiều.

Lại vì lạm dụng phẫu thuật thẩm mĩ, hiện tại Chu Thiên Ân nhân sắc cũng chỉ xem như là tạm được.

Thẩm Tử Mặc nhìn thấy cảnh này, mặt mày không chút cảm xúc, lại không hiểu vì sao khi nghe tin đứa bé không còn nữa, trong lòng anh ta nhẹ nhõm một cách kì lạ.

"Tiểu thư, đứa bé trong bụng Chu Thiên Ân không còn nữa ạ." Tiểu Mỹ từ bên ngoài đi vào nói với Diễm Tinh.

Nghe tin này, Diễm Tinh nhướng mày, cô nhìn sang Nhu Nhi, gật đầu nói với Tiểu Mỹ: "Em biết rồi."

Tiểu Mỹ rất nhanh liền lùi ra bên ngoài.

"Cậu thấy bọn tớ quá nặng tay?" Diễm Tinh hỏi.

Mạn Nhu lắc đầu cười nhẹ: "Không, đứa bé mất là do cô ta không cẩn thận, không liên quan tới các cậu."

Diệu An và Diễm Tinh nhìn nhau, không nói lời nào.

"Cậu biết là bọn tớ có nghĩ tới việc này, mà vẫn không trách bọn tớ sao?" Diệu An lên tiếng.

Đúng vậy, cô và A Tinh đều đã dự đoán trước.

Với tính cách của Chu Thiên Ân, nếu như nhìn thấy cảnh đó sao có thể không nổi điên.

Mà cô ta một khi nổi điên, cái gì cũng quên, rất dễ mắc sai lầm.

Cô và A Tinh biết vậy nhưng vẫn làm, cô tin chắc Nhu Nhi cũng biết điều đó.

Từ trước đến nay Nhu Nhi nhìn bên ngoài đanh đá như vậy thôi nhưng tâm tư rất tốt, hiện tại lại không trách các cô sao?

"Tớ không giống như ngày xưa nữa rồi." Mạn Nhu thản nhiên nói.

"Mà ở trên một phương diện nào đó, đứa bé đó đang được các cậu cứu giúp mới đúng.

Nếu đứa trẻ đó ở trên đời hẳn sẽ rất khổ sở.

Các cậu giúp nó thoát khỏi hai người đó, lại giúp nó có thể đầu thai vào một nhà tốt hơn, sao có thể trách các cậu được.

Huống hồ, nếu giây phút đó Chu Thiên Ân nghĩ đến đứa con trong bụng dù chỉ một chút, cũng sẽ không thành ra như vậy.

Chung quy lại, mọi chuyện đều do cô ta ngu ngốc mà ra, tớ có gì phải bận thâm chứ." Mạn Nhu vuốt ve chỗ da bị bong tróc hiện tại đã đóng vảy cứng trên tay, vô cảm nói.

"Cậu không để ý là tốt rồi." Diệu An gật đầu nói.

"Sau chuyện vừa rồi, suy nghĩ của tớ cũng khác, mà tính tình cũng khác.

Các cậu yên tâm, tớ luôn đứng về phía các cậu, giống như các cậu lúc nào cũng luôn đứng về phía tớ." Mạn Nhu nhìn hai người bạn của mình, chân thành nói.

Có hai người bạn tốt như vậy, luôn luôn suy nghĩ cho cô.

Thậm chí chỉ vì trả thù cho cô mà làm đến bước này, cô còn có gì để trách cứ chứ.

Thiện tâm ư...cô chỉ dành cho những người quan tâm đến cô, còn những người khác ra sao thì liên quan gì tới cô chứ.

Đợi đến khi Diễm Tinh và Diệu An đi về cũng đã khuya.

Diễm Tinh và Diệu An đi thang máy riêng dành cho người của Giản thị, trong thang máy Diệu An thở dài: "Nhu Nhi bị chuyện vừa rồi kích thích, đến tính tình cũng đã thay đổi phần nào."

Diễm Tinh gật đầu, dừng một chút rồi cô nói: "Nhưng điều đó chưa hẳn đã là chuyện xấu.

Nhu Nhi cũng nên biết thế giới này có bao nhiêu khắc nghiệt, như vậy về sau mới có thể bảo vệ tốt lấy bản thân mình.

Tính tình ngày trước của cậu ấy không hợp sống ở nơi nguy hiểm lúc nào cũng rình rập như ở đây.

Chỉ khi cậu ấy mạnh mẽ mới không bị bắt nạt.

Tớ và cậu dù thế nào thì cũng không thể bảo vệ cậu ấy suốt đời được, cậu ấy phải tự học cách mạnh mẽ thôi." Đôi mắt trong vắt của cô hiện lên vẻ ảm đạm hiếm có.

Trong thế giới hào nhoáng này, chiêu trò bẩn thỉu có ít gì đâu.

Ngày hôm nay là Chu Thiên Ân, vậy sau này còn người khác.

Nơi đây không hề thiếu trò bẩn hại người được ngụy trang một cách khéo léo dưới vỏ bọc đẹp đẽ.

Nhu Nhi nên học được cách tàn nhẫn thì mới có thể sống yên ổn được, bi kịch kiếp trước cũng sẽ không lặp lại với cậu ấy.

Diệu An nghe Diễm Tinh nói vậy gật đầu tán thành.

Nơi đây làm gì chứa chấp những người thiện lương chứ.

Cho dù có thiện tâm thật sự cũng bị mài mòn đến máu lạnh mà thôi.

Nhu Nhi may mắn là còn có thể sống sót, may mắn hơn những người đã từng bị hại mất mạng nhiều lắm.

Diễm Tinh và Diệu An lúc đầu định đến xem Chu Thiên Ân, nghe tin cô ta chưa tỉnh dậy hai cô cũng không có hứng đến nhìn bản mặt của cô ta cho nên các cô cũng không vội mà về nhà.

Mạn Nhu nằm trên giường bệnh, nhớ lại chuyện mà Diệu An và Diễm Tinh vừa kể, trong lòng cố lắm cũng không dậy lên nổi một gợn sóng.

Mạn Nhu cười một tiếng lẩm bẩm: "Mình đúng là thay đổi rồi." Nói xong cô nhắm mắt, đi vào giấc ngủ trong thoải mái.

Hiện tại, cô đối với Thẩm Tử Mặc thật sự không còn tình cảm gì nữa rồi.

Thẩm Tử Mặc ở bên ngoài không biết nghĩ đến gì, bước chân từng bước đi lên phòng bênh của Mạn Nhu.

Anh ta đứng ở đầu hành lang, không nhúc nhích chỉ nhìn về cửa phòng của Mạn Nhu như vậy.

Đến khi Thẩm Tử Mặc định nhấc chân bước tiếp thì một giọng nói nam tính từ đằng sau anh ta vang lên: "Tôi mà là anh, thì tôi sẽ không tiếp tục gặp cô ấy đâu."

Không biết Tuấn Khải đã đứng sau anh ta từ lúc nào.

Anh dựa người vào bức tường gần đó, mắt đen hơi híp lại, lạnh lùng nhìn người trước mặt.

"Không phải chuyện của anh!" Thẩm Tử Mặc nhíu mày nhìn Tuấn Khải rồi anh ta định quay người rời đi.

"Anh nên lo cho Thẩm Thị thật tốt, không nên phí sức ở nơi đây.

Tôi chỉ cảnh cáo lần này mà thôi, đừng để tôi thấy anh xuất hiện ở đây thêm một lần nào nữa." Tuấn Khải nhếch môi, nhàn nhã lướt qua Thẩm Tử Mặc, đê r lại câu nói lạnh băng.

Sau đó Thẩm Tử Mặc thấy anh đẩy cửa phòng bênh của Mạn Nhu ra, ngang nhiên đi vào bên trong mà vệ sĩ ở ngoài không ngăn lại chút nào.

Thẩn Tử Mặc nghiến răng, mắt nhìn chằm chằm nơi cánh cửa đang đóng chặt, bàn tay anh ta cuộn vào, siết chặt khiến gân xanh nổi lên, nhìn một lúc rồi anh ta xoay người bỏ đi.

Hóa ra chuyện của Thẩm Thị dạo gần đây là do vị Triệu nhị thiếu này động tay!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio