Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Tirena gọi điện đến tìm Kiều Tuyên thì Kiều Tuyên nhìn Đường Nham dùng sức lắc đầu, dùng khẩu hình nói với anh: Nói em không ở đây! Em không ở đây!
Bây giờ cậu không muốn nói chuyện với Tirena, một cô bé rất tốt, ặc, tuy tư tưởng không thuần khiết gì mấy, bị Đường Nham không biết xấu hổ này hơn nửa đêm trù tính nghe một trận đùa giỡn trên giường, thật sự là… thật sự là bản thân cậu cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, người được đề cập đến này đương nhiên là Tirena.
Đường Nham cong môi nhìn Kiều Tuyên gấp gáp, nhưng lại rất phối hợp nói trong điện thoại cậu không ở đây.
Kiều Tuyên vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy anh nói thêm: “Em ấy mang thai, đang dưỡng thai…”
“Cút đại gia anh đi!” Kiều Tuyên xông lên cướp lấy điện thoại di động.
Rõ ràng đời trước cảm thấy Đường Nham là một người rất đứng đắn mà! Sao bây giờ hết hãm hại em trai đến hãm hại em gái, bây giờ lại hãm hại tới mình, không biết xấu hổ cộng thêm không có liêm sỉ, thật là, thât là… Nếu không phải yêu anh, thật sự muốn đè cái mặt xảo trá này lên cửa chính của công ty bọn họ, để tất cả mọi người nhìn thử, boss của bọn họ vô sỉ bao nhiêu!
Kiều Tuyên trừng mắt nhìn anh một cái, ôm điện thoại chạy xa khỏi ghế sô pha của anh nói chuyện với Tirena.
“Chị dâu nhỏ! Nham Nham nói anh đang mang thai đó!”
Kiều Tuyên đơ ra, cắn răng trừng mắt nhìn người đang vùi đầu vào công việc, “Ặc… Anh là nam, sao có thể mang thai được? Anh ấy nói bậy.”
“À–“
Kiều Tuyên tin chắc nghe thấy một chút tiếc nuối trong một từ này là xảy ra chuyện gì?
“Thật ra hiện tại đàn ông cũng có thể mang thai, cần phải cải tạo thân thể một chút, đặt một tử cung trong cơ thể, chịu chút hormone sinh dục nữ kích thích đặc trưng phái nữ, sau đó…”
“Ngừng lại đã! Anh sẽ gửi cho em một hộp thức ăn, em muốn bún gạo Vân Nam hay vịt quay Bắc Kinh?” Kiều Tuyên vội vàng gấp gáp ngắt ngang cô.
Không thể để cô nói tiếp nữa, cậu không muốn sinh con, càng không muốn cải tạo cơ thể, cậu cực kỳ vô cùng cùng thỏa mãn đối với cơ thể hiện giờ của mình, rõ ràng cậu và Đường Nham là yêu đương bình thường thuần khiết (ngoại trừ lên giường), sao đến chỗ Tirena lại một hồi hỏi cậu có hứng thú với SM hay không, một hồi lại truyền bá chuyện đàn ông sinh con cho cậu, cậu thật sự không có những sở thích này, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới, quen biết Tirena, luôn cảm thấy mở ra một cánh cửa thế giới mới cho cậu, đương nhiên cậu không định bước vào cánh cửa này!
Dời đi lực chú ý của kẻ tham ăn thì dùng đồ ăn là có tác dụng nhất, quả nhiên, đề tài của Tirena đã chuyển đến trên vịt quay Bắc Kinh.
Kiều Tuyên lặng lẽ thở phào một hơi, lần nữa dùng mắt bắn ra hai đạo phi đao, mục tiêu trúng ngực Đường Nham! Tên khốn nạn này!
Tirena đâu chỉ mở ra cho cậu một cánh cửa này, bắt đầu từ khi nhận được phần tiền lương đầu tiên, cuối cùng Kiều Tuyên cũng tìm thấy chìa khóa thoát khỏi số phận ăn bám.
Internet hiện tại phát triển như vậy, có vài công việc căn bản không cần phải ra ngoài. Tirena sẽ nhận một ít công việc phiên dịch cho cậu ở Pháp, đương nhiên, chính cậu cũng học được tìm một ít trên mạng.
Trong hiện thực cậu không quen lui tới với mọi người, nhưng thế giới internet hư cấu dùng chữ viết lại dần dần không có nhiều ngăn cách như vậy.
Tiền lương phiên dịch cũng không cao, nhưng Kiều Tuyên làm cực kỳ có tình cảm mãnh liệt, nhiều loại ngôn ngữ đời trước cuối cùng cũng có đất dụng võ. (Cam: nhớ là tác gỉa bảo tiền lương phiên dịch tiếng Pháp cũng không thấp?? Khó hiểu ghê)
Kiều Tuyên thấy số tiền bên trong tài khoản dần dần nhiều lên, đắc ý tính toán làm thế nào để chúc mừng sinh nhật hai mươi bảy tuổi sắp tới của Đường Nham.
So sánh lẫn nhau, Đường Nham ngược lại không thoải mái như vậy.
Từ khi tuyên bố Đường thị niêm yết tới nay, đủ loại chuyện lũ lượt kéo tới, đánh giá và cải cách công ty của anh chuẩn bị từ năm trước, trong đó không phải không có một chút phiền phức.
Đường thị là do một tay ông Đường sáng lập, có lịch sử hơn năm mươi năm, gần như mỗi tỉnh toàn quốc đều có công ty chi nhánh, xây dựng thương hiệu trên các tuyến đường chính, trong mỗi ba hoặc bốn tuyến đường thành phố cũng có nhà cung cấp, tiếng tăm không thể nói là không lớn, vậy mà cứ có một chút vấn đề, Đường thị không niêm yết.
Theo sự phát triển kinh tế của thị trường, rất nhiều công ty lớn đều nhao nhao lựa chọn niêm yết để mở rộng danh tiếng và tài chính thị trường, nhưng Đường thị là doanh nghiệp lâu năm từ đầu đến cuối lại không có động tĩnh niêm yết, bên ngoài thảo luận ầm ĩ, thật ra nguyên nhân chân chính không phải là ông Đường không đồng ý niêm yết.
Ông Đường trải qua thời kỳ nghèo khó, tuy khi sáng lập Đường thị đầu óc khôn khéo, nhìn xa trông rộng, nhưng trong xương vẫn có tư tưởng truyền thống, công ty nhà mình, đương nhiên muốn phải bị khống chế trong tay người nhà, Đường thị không thiếu tiền, lại không thiếu danh tiếng, cần gì phải niêm yết công ty chia cổ phần trong công ty ra ngoài, bị người khác giám thị quản thúc!
Huống hồ gì khi đó ông Đường cũng đã lớn tuổi, không có nhiều sức lực dứt khoát cải cách công ty hẳn hoi như vậy, chỉ muốn cứ như vậy ổn định truyền Đường thị vào trong tay Đường Nham.
Nói ông Đường khôn khéo không phải là không có lý, chính tư tưởng bảo thủ của ông, cố thủ công ty, nhưng cũng không bắt ép Đường Nham giống như ông.
Ông Đường biết, Đường Nham không giống với ông, thanh niên còn trẻ tuổi lực tráng, tư tưởng tiên phong, nhất định sẽ tiến hành cải cách chế độ cũ kỹ của công ty. Công ty giao vào trong tay Đường Nham, đó chính là thế giới của người trẻ tuổi rồi, ông cũng không phải người không bỏ xuống được, sớm muộn gì ông cũng phải chết, vừa chết là hết, Đường Nham muốn làm gì cũng không liên quan đến ông nữa.
Ông Đường cũng biết, cổ đông cùng nhau dốc sức làm việc với ông trong công ty nhất định sẽ không đồng ý cách làm của Đường Nham, để lót đường cho Đường Nham, trước khi chết ông đã viết di chúc, do luật sư bảo quản thay.
Tin tức Đường thị muốn niêm yết vừa xuất hiện, vài lão cổ đông trong công ty quả nhiên đã đại náo công ty, ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi còn chống gậy đến phòng làm việc của Đường Nham mắng to anh.
Đường Nham chỉ bình tĩnh nhìn.
Trước đây lúc thành lập công ty ông Đường đã một mình chiếm bảy mươi phần trăm cổ phần công ty, ba mươi phần trăm khác ở trong tay các cổ đông bỏ vốn khác, công ty này rõ ràng là họ Đường, từ ông Đường truyền vào trong tay đường Nham.
Nhiều năm như vậy những người này lấy được không ít lợi ích từ Đường thị, không nói cầm hoa hồng Đường thị chia cho, còn xếp không ít người vào Đường thị, ông Đường có giao tình với bọn họ, chỉ cần không có lỗi gì nặng, mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng những người này lại cố tình xem Đường thị thành cây rụng tiền rồi, liều chết ôm không thả, Đường thị niêm yết, cổ phần của bọn họ nhất định giảm xuống, ông cụ bảy tám chục tuổi, còn có thể có sức lực chỉ vào Đường Nham mắng to anh, vong ân phụ nghĩa! Ăn cháo đá bát! Trước đây nếu như không có bọn họ bỏ vốn, sao sẽ có Đường thị bây giờ!
Đường Nham chỉ cười nhạt nhìn bọn họ, mấy năm nay Đường thị báo đáp bọn họ đâu chỉ gấp mười, sợ là gấp trăm lần cũng có! Anh không phải ông, không có giao tình với bọn họ, vậy nên cũng không có ý định phí công vô ích nuôi bọn sâu mọt này!
Gọi tất cả cổ đông đến, luật sư đọc di thư của ông trước mặt bọn họ. Theo lý thuyết hiện tại Đường Nham mới là ông chủ của Đường thị, muốn làm gì căn bản không cần báo cáo với bọn họ, cũng không cần lấy di thư của ông ra.
Mà Đường Nham làm vậy chẳng qua là vì hình tượng của công ty, chuyện này rất quan trọng, hình tượng công ty cực kỳ quan trọng, nếu để bọn họ truyền ra bên ngoài nói anh lộng hành gì gì đó, không có chỗ nào hay với chuyện công ty niêm yết.
Đồng thời cũng để cho bọn họ thấy rõ, quyết định niêm yết này, bọn họ không cản được, nếu như quá rảnh rỗi, không bằng nhanh chóng chuẩn bị tiền, đến lúc đó mua thêm một chút cổ phiếu, nói không chừng đến lúc đó đại hội cổ đông sẽ có vị trí của bọn họ.
Chú thích hình ảnh:
. Bún gạo Vân Nam
. Vịt quay Bắc Kinh