Bây giờ mới có chương mới. Xin lỗi các nàng nhiều nha. Nhân tiện có nàng nào muốn cùng ta làm bộ này không?
Lạc U cảm thấy câu hỏi của Lý Ngang Vũ thật là vô nghĩa, lạnh lùng quét mắt liếc Lý Ngang Vũ một cái, cũng không mở miệng.
Lý Ngang Vũ nhịn không được tiếp tục hỏi: “ Người cô nói là cậu bé đưa cơm đó? So sánh với người khác nhìn lớn hơn một chút,nhưng mà kí hợp đồng với cậu ta để làm gì? Mỗi ngày đưa cơm cho cô chắc?”
Lạc U lần này nhịn không được trừng mắt liếc Lý Ngang Vũ một cái. Người đàn ông này thật đúng là Lý Ngang Vũ khôn khéo đưa đẩy của kiếp trước sao? Không phải là giả chứ?
“ Hai tám chi nhánh, công ty phụ trách tất cả huấn luyện và tiền quảng cáo, đi ký đi.” Lạc U cũng không giải thích nhiều, loại chuyện này giải thích cũng vô dụng, chẳng lẽ còn muốn cô nói cô coi trọng khả năng tiềm ẩn của cậu bé kia, khả năng của một cậu bé đưa cơm? Nói ra có người tin sao.
“Được rồi, tôi đi đây.” Lý Ngang Vũ đuổi theo cậu bé kia, trong lòng mặc dù vẫn lẩm bẩm, nhưng tiểu công chúa nhà mình phân phó, anh mà kháng nghị thì làm sao còn có đường sống. Hơn nữa anh thực sự rất ngạc nhiên, kí hợp đồng với cậu bé này rốt cuộc để làm gì? Tuy rằng ngoại hình thanh tú, nhưng nếu muốn làm diễn viên, tiềm chất của những người khác còn tốt hơn nhiều.
Bởi vì thời gian nghỉ ngơi giữa trưa rất dài, lần thứ hai quay phim, trạng thái của Hàn Nhạc Dương cũng tốt hơn rất nhiều. Lạc U để ý đến Hàn Nhạc Dương giờ cơm trưa tranh thủcùng với vài vị võ sư chăm chú học tập lại. Đối với người Hàn Nhạc Dương này có thểkhẳng định, không hổ là ngôi sao Ảnh Đế hơn mười năm, có thiên phú có nghị lực có tiền tài, nổi danh cũng là bình thường.
Hoàn thành cảnh diễn đánh nhau, biểu hiện của Hàn Nhạc Dương không sai, tuy nhiên Lăng đại đạo diễnvẫn có chút không hài lòng. Nhưng cũng may ông nghĩ ra biện pháp thay thế, chính là thay đổi góc quay, trường hợp hai người đánh nhau, không tốt thì đổi sang quay mặt của hai người này. Theo như lời ông nói, cái này gọi là mỹ sắc cùng cảnh sắc hòa hợp. Hai đại soái ca ở đây cũng đủ bù vào phần thiếu sót của cảnh diễn đánh.
Màn kế tiếp, cảnh diễn tiếp tục quay, đoàn làm phim đổi địa điểm quay. Diệp Vẫn Thần thân chịu trọng thương mang theo Lạc U trốn đi, dọc theo đường đi máu chảy không ngừng, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, thân thủ truy binh cũng theo sát không tha, dưới tình thế nguy cấp ấy lại lạc đường chạy trốn tới vách núi đen bên cạnh.
Còn nhớ khi xem kịch bản đến đoạn này, Lạc U thực bất đắc dĩ liếc mắt. Tục! Quá tục! Nhưng mà ai cũng đều biết tục mới là kinh điển nha.
Bên cạnh vách núi đen. Hoàng tử ôn nhu khuyên bảo.
“U, theo ta trở về đi, ta sẽ cùng phụ hoàng cầu tình, sẽ không để cho hắn làm khó ngươi. Ngươi đã muốn gả cho ta, cần gì đi quản chuyện quốc sự. Chỉ cần ngươi cùng ta trở về, ta cam đoan cả đời đối tốt với ngươi.”
Nam chủ yêu nữ chủ là chắc chắn. Tuy rằng hai quốc gia đối địch, nhưng hoàng tử vẫn yêu nữ chủ, chỉ là phần tình yêu nhỏ này trong lúc quốc gia đại nghĩa đó, lại có vẻ có chút hèn mọn.
“Ngươi nói nói như vậy không cảm thấy ấu trĩ sao? Tư Đồ Nhạc Dương, gả ngươi, bản cung là vì Cẩm quốc miễn chịu chiến tranh. Mà nay Thương quốc hơn mười vạn đại quân dẫm đạp lên thi thể dân chúng Cẩm quốc, như vậy ngươi đừng mong trói buộc được ta nữa! ”
Đại niên kỉ chiến tranh bùng nổ, công chúa còn trẻ đã trưởng thành thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Đứng trên vách đá đón gió, tuy rằng tình cảnh chật vật, lại vẫn như cũ phong hoa tuyệt đại, không gì sánh kịp!
U công chúa đơn thuần, ở đất nước của nàng, vô ưu vô lự nhận hết sủng ái.
U công chúathiện lương, vì quốc gia vì dân chúng, chịu nhục rời đi cố quốc.
Nhưng U công chúa cũng bi ai, cho dù hy sinh tương lai của mình, hy sinh hạnh phúc mình, lại vẫn không cách nào bảo toàn được đất nước.
Mà cho tới bây giờ, U công chúa cũ̀ng kiêu ngạo cùng tuyệt tình. Nếu hy sinh của nàng đã vô dụng, như vậy nàng liền không bao giờ ở lại nơi làm cho nàng vô tận đau xót nữa, nàng phải trở về, trở lại chính cố quốc mà nàng yêu nhất, nơi đó có người thân của nàng, cho dù là chết, nàng cũng muốn chết ở nơi mình được dưỡng dục!
Hàn Nhạc Dương diễn vai hoàng tử là một nhân vật có chút mâu thuẫn lại có chút yếu đuối.
Hắn yêu U công chúa, nhưng không có khả năng vì tình yêu mà buông tha cho quốc gia của mình. Hắn lựa chọn quốc gia đại nghĩa, lại như cũ không muốn buông tha U công chúa.
“Ngươi có biết, ngươi căn bản không có khả năng trốn thoát. Cùng ta trở về đi, cho dù ngươi trở lại Cẩm quốc, có thể như thế nào đây?”
“Ha ha ha, không có khả năng thì như thế nào, không làm sao biết không có khả năng chứ.”
Lạc U khinh thiển cười, nụ cười kia mang theo ba phần châm chọc, châm chọc Tư Đồ Nhạc Dương kia trong lời nói ngây thơ, trở về thì như thế nào? Hắn không phải nàng, thì không cách nào hiểu được tâm nàng muốn trở về cố hương.
Mà trừ bỏ châm chọc, trong nụ cười của Lạc U còn mang theo ba phần chấp nhất cùng kiên định, cho dù hy vọng xa vời lại như cũ sẽ không buông tha, cho dù chấm dứt là chết cũng muốn cố gắng chết ở trên đường trở về, không thể bởi vì không có khả năng liền từ bỏ.
Đó không phải nàng.
Mà ngoài ra, nụ cười của nàng còn có một tia giải thoát cùng một tia tiếc nuối, đã chết liền cái gì đều không có, phiền não đã không có, thống khổ cũng không có, chỉ là có chút đáng tiếc, nàng chung quy không trở lại được cố quốc, cũng có chút đáng tiếc cho cái người luôn muốn cùng mình đi.
Lạc U ở cười khẽ liền chậm rãi xoay người đi qua, hướng về Diệp Vẫn Thần - người vẫn luôn ở một bên một mực yên lặng che chở cho nàng nói:“Ảnh, người có hối hận vì đi theo ta không?”
Diệp Vẫn Thần lắc lắc đầu, ánh mắt u ám kiên định, sâu trong đáy mắt che giấu chút ái mộ.
“Nếu không hối hận, liền theo ta nhảy xuống đi, chúng ta không thể quay về nhà, liền ở nơi này cũng tốt lắm.”
Thời điểm Lạc U nói lời này, người đã đứng ở trên vách đá. Ngoại cảnh hoang vắng, tạo nên một bầu không khí thê lương. Lúc này Lạc Ubắt đầu từ trên vách đá nhảy xuống.
Lạc U và Diệp Vẫn Thần một trước một sau nhảy xuống, đương nhiên không phải nhảy thật. Nhưng diễn cảnh nhảy vực mang theo biểu tình giải thoát vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho Lăng đại đạo diễn vừa lòng không thôi, một cảnh này liền thành công.
“Tiểu U, tiểu Thần, hai cháu thật làm cho người khác kinh ngạc. Tốt. Phần quay hôm nay làm tôi thật cao hứng. Đoàn làm phim ăn liên hoan, tôi mời khách.”
Lăng Cảm thực vui vẻ, quá trình quay càng ngày càng thuận lợi, hiệu quả so với ông dự đoán tốt hơn rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên ông cảm thấy nghề đạo diễn này kỳ thật cũng không quá mệt nhọc.
Lăng đại đạo diễn ra lệnh một tiếng, toàn bộ đoàn làm phim bắt đầu kết thúc công việc. Nơi quay ngoại cảnh có chút xa, mọi người lái xe hơn hai giờ mới trở lại trung tâm thành phố. Lạc U không thích liên hoan, nhưng nghĩ cho Lăng Cảm một chút mặt mũi, hơn nữa bỏ nhóm cũng không tốt, liền đi cùng, cũng may Lăng Cảm lựa chọn chỗ liên hoan cũng không tệ lắm. Là một khách sạn ưu nhã cô đã từng đến.
Một đám người hơn bốn mươi nháo nhào đặt hai phòng lớn. Một phòng chủ yếu toàn nhân vật quan trọng. Một phòng toàn trợ lý làm việc vặt linh tinh. Mọi người gọi một đống đồ ăn, vui sướng cùng nhau ăn, mà có đồ ăn tự nhiên không thể thiếu rượu, nhất là lần này mọi người cùng nhau tụ tập một chỗ.