Editor: shizuka nguyễn
Lạc U thở dài buông điện thoại xuống, hiện tại cô có rất nhiều phương pháp có thể kiếm được tiền, nhưng chính là không có tiền đầu tư, quả thật là có chút bực bội, tiền vật này có một vài thời điểm thật đúng là không phải là một món đồ này nọ!
Mà ở đầu dây bên kia vừa bị cắt đứt điện thoại sắc mặt của bà ngoại Cổ cũng không thể nào tốt đẹp, bà ngược lại không nghĩ là Lạc U không có lễ phép, mà là lo lắng Lạc U quá mức xúc động.
Nhưng thật ra bà tin lý do Lạc U muốn đầu tư vào điện ảnh, tất cả cũng không phải là nghi ngờ như Lạc U nghĩ.
Cũng không có gọi điện lại cho Lạc U, chẳng qua là cảm thấy nên để cho bản thân Lạc U tỉnh táo suy nghĩ lại cho thật kỹ mới đúng, loại chuyện đầu tư này cũng không thể nóng đầu lên liền đầu tư.
Theo bà, Lạc U hiện tại cứ như vậy, vừa mới gia nhập vào giới giải trí muốn làm cái gì đó một phen, cái này vốn là chuyện tốt, nhưng quá mức xúc động cũng không tốt.
Ý tưởng của bà ngoại Cổ tất nhiên là có ý tốt, nhưng cũng chính bởi vì phần ý tốt này, cũng làm cho Lạc U hoàn toàn chặt đứt ý tưởng vay tiền của các vị thân nhân trưởng bối trong nhà, hoặc là sau đó chờ Lạc U lớn lên sẽ cùng người trong nhà hợp tác, nhưng lại không còn có đề cập qua các loại chuyện vay tiền này.
Mà đến tận thời điểm đế quốc kinh tế của Lạc U trải dài khắp nơi trên toàn thế giới, rất nhiều trưởng bối của Lạc U cũng không khỏi vì thế mà cảm khái.
Bữa sáng đi qua, Lạc U đang suy nghĩ ngày hôm nay nên đi làm cái gì, Thiên kim hắc đạo còn chưa bắt đầu khởi quay, cô có thơi gian rảnh vài ngày.
Đi trụ sở huấn luyện rèn luyện cho thật tốt, hoặc là ra ngoài shoping tìm một vài phương pháp kiếm tiền, nói chung đã không có dự định đến trường học đi học, bây giờ Lạc U cảm thấy, việc bị chán ghét nhất chính là đến trường.
Mà Lạc U còn không có nghĩ ra cái gì thật tốt, liền nghe thấy tiếng chuông cửa, một lúc sau thím Ngọc cầm một bọc nhỏ đi tới, có chút vui vẻ nói:
"Diệp thiếu gia gửi một kiện hàng qua bưu điện về đây, là lễ vật để đưa cho tiểu thư đâu."
Lạc U có chút nho nhỏ ngoài ý muốn, nhưng cô không cảm thấy Diệp Vẫn Thần là người hiểu được lãng mạn như thế.
Tuy rằng có gửi về đây một phong thư, nhưng nghĩ tới biểu hiện và dáng vẻ ngơ ngác trong thư của Diệp Vẫn Thần, làm cho Lạc U không nhịn được muốn cười.
Người đàn ông này ở trước mặt cô luôn luôn ngốc nghếch lại đáng yêu, cũng không biết lần này gửi vật gì về đây.
Lạc U có chút ngạc nhiên mở hộp ra, thấy đồ vật bên trong, ngẩn người, lại ngẩn người, cuối cùng vẫn nhịn không được mắng nhỏ một câu:
"Nói anh ngốc thật đúng là ngốc, vậy mà lại gửi về đây một khối đá vỡ."
Diệp Vẫn Thần bởi vì bị đưa vào trại huấn luyện của bộ đội đặc chủng, không có chuyện gì đặc biệt thì căn bản không thể tùy ý ra ngoài, thậm chí ngay cả các loại chuyện như gọi điện thoại thư từ qua lại cũng đều có hạn chế.
Cũng may thân phận của Diệp Vẫn Thần tương đối đặc biệt, lại là người Lạc gia nhân đưa vào, cho nên mới có khả năng gửi thư cùng với gửi một chút đồ vật này nọ, mà lần này lại gửi một khối đá, Lạc U thì thầm hai câu, thấy bên cạnh khối đá còn có một tờ giấy nhỏ, trện thư có một hàng chữ nhỏ: Kỷ niệm tòng quân, đưa cho người yêu dấu nhất.
Lạc U liếc mắt, thế nào mà cô có loại cảm giác như trở lại những năm lạc hậu của thế kỷ trước a, nhưng mà lại nghĩ Diệp Vẫn Thần có chút đầu gỗ, trong lòng lại có một chút ngọt ngào, tình cảm đối với người đàn ông này lại nồng đậm thêm một chút.
Ngày tháng , là ngày mà đoàn làm phim của Thiên kim hắc đạo bắt đầu nghi thức khởi quay ở Bắc Kinh, toàn bộ các nhân vật chủ yếu của đoàn làm phim đều có mặt, Lạc U là nữ nhân vật chính, càng trở thành đối tượng mà mọi nhân sĩ giới truyền thông chú ý tới, chụp ảnh, phỏng vấn, khí chất thản nhiên ưu nhã của Lạc U, lại một lần nữa thuyết phục được mọi người.
Sau có rất nhiều truyền thông không hẹn mà cùng dùng tiêu đề tương tự đem Lạc U một lần nữa khen ngợi thật tốt, như là khí chất công chúa, thần bí ưu nhã, quý tộc, thiên kim nhà giàu, Lạc U mười sáu tuổi nghiễm nhiên trở thành con cưng trong truyền thông, hơn nữa dưới sự thôi thúc của truyền thông, lại một lần nữa chứng thật ba chữ U cônd chúa này.
Nghi thức khởi quay này đơn giản lại long trọng, màn chụp ảnh đầu tiên tất nhiên cần nữ nhân vật chính Lạc U lên sân khấu, về phần vai nam chính trong kịch bản là nam thần tượng tượng trẻ tuổi Cố Cách, ngược lại hơi lộ ra thái độ nhàn nhã ở một bên xem cuộc vui.
Vai diễn của hắn ở trong kịch bản là một cảnh sát nằm vùng trong xã hội đen nằm vùng, vì một cuộc hành động tiêu diệt bang phái hắc đạo của Lạc U, lại không ngờ bởi vì liên quan với Lạc U còn chân chính là người trong cuộc, không chỉ rõ ràng thân phận nằm vùng của hắn, còn lợi dụng thân phận cảnh sát cùng Lạc U liên thủ, đem đối thủ của Lạc U ở trong kịch bản một lưới bắt hết.
Chỉ là cuối cùng lại cũng không khỏi không đối mặt với lựa chọn không chính đáng, chỉ là không đợi hắn đưa ra lựa chọn, Lạc U cũng bởi vì phần tử lọt lưới mà xảy ra ngoài ý muốn, ở đại kết cục cuối cùng lại chết đi, nhưng khi đó Lạc U đang diễn Thiên kim hắc đạo, lại đã trở thành bá chủ hắc đạo một phương.
Vai diễn của Cố Cách mặc dù nói là vai nam chính, nhưng trên thực tế cảnh diễn tình cảm cùng Lạc U cũng không nhiều, cảm động nhất cũng chỉ là một loại tình cảm bồi hồi giữa các chiến hữu ở trong sinh tử, còn có cái loại vừa yêu vừa cưng chiều cùng chiếu cố.
Hơn nữa tuổi tác trông kịch bản cũng cách nhau bốn năm tuổi, kịch bản chủ yếu nói đến nội dung đạo lý cũng không phải tình yêu, cho nên hai người ngược lại cũng không cần có cái loại cảm giác mập mờ này.
Màn mở đầu bắt đầu, nói đến chuyện xưa khi cha mẹ Lạc U còn khỏe mạnh, cũng là mở đầu của kịch bản, ở trong kịch Lạc U xuất hiện khi mười tám tuổi, thợ trang điểm cũng làm cho Lạc U ăn mặc thành thục một chút, hơn nữa còn là một thân quần áo da màu đen già giặn lại thêm chút ngang ngược, một thiên kim hắc đạo vừa khí phách vừa lãnh khốc liền ra lò.
Lạc U đứng ở vị trí chỉ định, một màn này nói đến đoạn cô đi theo bố đàm phán cùng các lão đại của thế lực khác, lúc mới bắt đầu đàm phán còn nói cười yên ổn, nhưng nửa đoạn sau lại đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Trong chớp mắt liền biến thành đao quang kiếm ảnh(), Lạc U bị mấy người vệ sĩ che chở, không hề động thủ, sắc mặt lạnh lùng, trong đó thậm chí còn mang theo một tia chán ghét.
() Đao quang kiếm ảnh: Cảnh tàn sát khốc liệt.
Thời điểm Trần đạo diễn nói đến một màn này cũng đã nói qua cho Lạc U, lúc này Lạc U diễn vai thiên kim hắc đạo trong lòng vô cùng mâu thuẫn, cô hiểu thân phận của bản thân là gì, nhưng đồng thời cũng vô cùng chán ghét thân phận như vậy.
Nội tâm của cô vẫn luôn là sự đấu tranh mâu thuẫn, mà tư tưởng như vậy còn lại là từ khi vừa mới bắt đầu mãi cho đến tận cuối cùng vẫn luôn tồn tại.
Diễn xuất của Lạc U thực sự rất tuyệt, cô giống như là diễn viên lão luyện đã thành danh gần mười năm, mỗi một biểu tình trên mặt đều rất đúng chỗ, ngay cả ánh mắt cũng đều có vẻ có chút mâu thuẫn.
Cái loại chán ghét cùng giãy dụa này, cái loại ẩn nhẫn cùng lạnh lùng này, làm cho mọi người xung quanh nhìn một màn này, cũng không nhịn được mà âm thầm tán thưởng.
"OK, cắt!"
Trong giọng nói của Trần Dục mang theo sự hưng phấn rõ ràng, cái này là cảnh quay đầu tiên mà anh rất hài lòng, cái này cũng là một khởi đầu tốt đẹp cho toàn bộ đoàn làm phim, làm cho Trần Dục đối với bộ phim này càng thêm mong đợi.
Cảnh kế tiếp cũng đều có Lạc U xuất hiện, Lạc U hoàn toàn xứng đáng là diễn viên chính của bộ phim này, hầu như chiếm cứ % cảnh quay cả bộ phim, phần diễn rất nặng.
Cái vỗ này liền đến trưa, vội vã ăn vài miếng cơm liền tiếp tục bắt đầu công tác, cũng may cơm là do Tiếu Tiêu tự mình làm tốt mang tới, Lạc U ăn rất là thoả mãn, khen ngợi Tiếu Tiêu vài câu, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Tiêu đỏ ửng cả lên, dáng vẻ rất là khả ái.
Mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, Lạc U mới chấm dứt diễn, gỡ hết hóa trang đang muốn về nhà nghỉ ngơi, liền thấy Vân Nham hướng về phía cô đi tới, vẻ mặt đã nói ra suy nghĩ của mình.
Thật ra Lạc U đã sớm chú ý tới Vân Nham, trong mỗi một lần nghỉ ngơi mấy phút, Vân Nham dường như cũng muốn cùng cô nói cái gì đó, nhưng vẻ mặt hơi do dự, mãi cho đến hiện tại mới thật sự đi tới.
"Có việc?"
Giọng nói của Lạc U vẫn lạnh nhạt như vậy, đối với vị ảnh đế có kỹ thuật diễn xuất làm cô tương đối thưởng thức này, cũng không có biểu hiện ra quá nhiều thân thiện.
Đây cũng không phải là cô cố ý biểu hiện lạnh lùng, một là bản tính như vậy, hai cũng là có một câu nói như vậy, quân tử chi giao nhạt như nước, chân chính gặp gỡ được người thích hợp, không cần phải giả tạo hay gì đó.
"Có thể nói chuyện sao?"
Biểu tình của Vân Nham có chút lúng túng, anh cũng không biết bản thân bị làm sao, nhưng đối mặt với thiếu nữ so với chính mình nhỏ nhiều như vậy này, anh chính là cảm thấy có loại cảm giác áp bách không được tự nhiên, giống như mình mới là người mới vừa mới xuất hiện, mà cô gái trước mặt này mới là tiền bối của mình.
"Đương nhiên, cùng nhau uống ly cà phê đi, tôi mệt mỏi."
Quay diễn một ngày đêm, may là thể lực của Lạc U rất tốt, tinh thần cũng có chút mệt mỏi.
"Được."
Địa điểm quay phim là nơi rất nổi tiếng để quay phim ở Bắc Kinh, vùng lân cận có các loại phân phối cũng đều rất đầy đủ.
Lạc U để cho nhóm người Tiếu Tiêu và Lý Hoành Vũ ngồi ở trong xe chờ, liền theo Vân Nham đi tới một quán cà phê lân cận, hai người ngồi xuống, Lạc U gọi một ly cà phê mà mình thích, Vân Nham lại gọi một ly cà phê Lam Sơn.
"Tôi nghĩ tôi hẳn là nên nói với cô một tiếng cám ơn, tuy rằng không biết vì sao cô đồng ý giúp tôi, nhưng ở trong thời điểm này, cô giúp tôi như vậy, thật ra giống như đã cứu tôi một mạng, nếu có cái gì mà tôi có thể làm, cô có thể nói thẳng."
Vân Nham do dự một chút, cuối cùng vẫn đem ý nghĩ của chính mình nói trắng ra, anh ở trong giới giải trí lăn lộn đã lâu, trải nghiệm nhiều, có rất nhiều chuyện cũng liền hiểu được.
Anh chưa bao giờ tin tưởng có người vô duyên cớ vô cớ đi giúp ai đó, huống chi còn là một người xa lạ đối với mình mà nói căn bản chưa có gặp gỡ lần nào.
Vân Nham nói những lời này, mặc dù là lời nói mang yếu tố cảm ơn, nhưng càng nhiều hơn còn là mang theo một loại bất đắc dĩ.
Từ nơi thử vai đi ra ngoài, Vân Nham cũng đã làm xong chuẩn bị thất bại, tuy rằng cực kỳ chăm chỉ nghiên cứu kịch bản, chuẩn bị ra một màn diễn xuất như vậy, nhưng trên thực tế anh cũng hiểu, trong giới giải trí cũng không phải diễn xuất của người nào tốt là có thể thuận lợi.
Danh tiếng của anh quá kém, nếu như là có tác phẩm có chút thành tựu làm vốn may ra anh còn có thể mượn nó để có một chút danh tiếng, nhưng loại kịch bản được chế tác tỉ mỉ này, sự tham gia của anh có thể sẽ là một loại vết nhơ, cho nên Vân Nham căn bản cũng không có cái hy vọng gì.
Thế nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của anh, anh lại bị chọn trúng, lúc đó anh thậm chí nghĩ so với thời điểm chính mình nhận được danh hiệu ảnh đế còn hưng phấn hơn.
Chẳng qua là khi anh vô cùng cảm kích tự mình gọi điện thoại đến cho Trần Dục nói lời cảm ơn thì, đối phương lại nói đó cũng không phải nguyên nhân ở anh( Trần Dụ), mà là bởi thiếu nữ mười sáu tuổi trước mặt ráng hết sức xúc tiến, cái này làm cho anh phải nhiều thêm một chút tâm tư.