Trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hơi thở của sự nguy hiểm ập vào mặt.
Dạ Cô Tinh vô thức nghiêng mình giơ tay lên, lại bị một bàn tay lớn nắm lấy siết chặt, nháy mắt rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cả người đàn ông một màu đen, trông như con báo săn trong bóng đêm, cô độc và lạnh lùng, lại mạnh mẽ, cực kỳ nguy hiểm.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng thở ra.
Cơ thể đang căng cứng đề phòng từ từ thả lỏng, yếu đuối dựa vào lồ ng ngực không tính là ấm áp của người đàn ông kia.
Cô đã từng hỏi Minh Triệt, thân nhiệt của An Tuyển Hoàng trời sinh đã thấp hơn người bình thường.
Người đàn ông vùi đầu vào hõm vai cô gái, nhẹ hít một hơi.
Hương hoa sơn trà nhàn nhạt nhẹ nhàng vương vấn, mùi hương quen thuộc vỗ về cảm xúc bất ổn của anh.
"Muộn rồi." Người đàn ông yếu ớt mở miệng, giọng nói lạnh nhạt nhưng pha lẫn một chút oán giận nhè nhẹ.
Dạ Cô Tinh khẽ cắn môi, xoay người lại, hai tay vòng qua cổ người đàn ông.
Cô cười nhẹ và khẽ cọ lên mặt anh, tiện đà sát đến bên tai, hơi thở tựa hoa lan: "Anh càng ngày càng giống anh chồng hay giận dỗi đó..."
Người đàn ông hít thở không thông, con ngươi đen láy ánh lên sự thâm thúy vô biên.
Anh hơi nghiêng đầu đã chuẩn xác bắt được đôi môi anh đào màu hồng, hôn ngấu nghiến.
Trông như đang thưởng thức rượu ngon thiên cổ.
Dáng vẻ tham lam như đứa trẻ con muốn chiếm hữu một vật gì đó.
Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng đáp lại, trong đôi mắt chứa đựng những tia sáng dịu dàng ấm áp, người đàn ông này...
Khoảnh khắc chạm vào cánh môi anh đào kia, hơi thở An Tuyển Hoàng bắt đầu dồn dập.
Bàn tay to lớn siết chặt lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô gái, ấn cô vào trong ngực, không để lại một khe hở nào.
Vừa hôn xong, đôi mắt Dạ Cô Tinh mơ màng, đôi môi sưng đỏ.
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, hai gò má vương một vệt đỏ ửng, như được trang điểm bởi loại son tốt nhất.
Làn da trắng phản chiếu ánh sáng dưới ánh trăng, trong như viên ngọc được ủ trong lòng bàn tay, mềm mại ấm áp và trắng mịn.
Tựa như nếu không cẩn thận sẽ chảy đi theo khe hở mất.
Nhẹ không được, mà nặng cũng chẳng xong!
Thật khiến người ta sinh ra cảm giác muốn ấp cô trong lòng bàn tay, giấu nơi đáy lòng.
"Của tôi." Người đàn ông tự nhiên thốt ra hai chữ, trong mắt thấp thoáng vài phần đắc ý.
Dạ Cô Tinh sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lại thì dở khóc dở cười.
"Của tôi." Người đàn ông thấy cô trông có vẻ không cho đó là đúng thì hơi mất hứng, vẫn cố chấp lặp lại như trước.
Dạ Cô Tinh khẽ giật khóe miệng, nhưng chẳng đáp lại.
Cô thật sự muốn xem nghị lực của người đàn ông này lớn đến bao nhiêu.
"Của tôi." Người nam vẫn nghiêm túc nói.
"..."
"Của tôi." An thiếu thực sự sốt ruột.
"..."
"Của tôi." An Tuyển Hoàng cực kỳ luống cuống.
"Được rồi được rồi! Của anh, của anh! Là của anh hết, được chưa?"
Ai ngờ người đàn ông lại chậm chạp lắc đầu, nghiêm túc mở miệng, sửa lại: "Em phải nói, em là của tôi."
"Ừm ừm! Tôi là của anh." Dạ Cô Tinh lén ngắm phản ứng của người đàn ông, thấy anh nhíu mày, hơi do dự chớp mắt...
"...!Vậy mới đúng."
"Phụt ha ha ...." Dạ Cô Tinh cười đến nỗi ngã lên sofa.
Nước mắt đọng nơi khóe mắt.
Không biết có phải vì người đàn ông nhìn thấy nụ cười tươi sáng của cô hay không mà khóe môi hơi cong lên.
Cô cười của cô, anh vui của anh.
Tuy không chung sóng nhưng cực kỳ hài hòa.
Dạ Cô Tinh thấy rằng từ khi có An Tuyển Hoàng, cuộc sống càng thêm nhiều tiếng cười.
Đúng là một người đàn ông thích hợp để gả!
"Tôi...!ngày mai phải tới Mỹ một chuyến."
Tiếng cười ngưng bặt, Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì ư?”
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, dang tay ôm cả người cô vào trong lòng.
Bàn tay to đặt trên cái bụng bằng phẳng của cô gái, nhẹ nhàng vuốt v e, cảm nhận dòng máu có liên hệ với mình đang mơ hồ chảy bên trong: "Các gia tộc mafia Gambino, Lucase, Kolobo bên Mỹ muốn phân chia thế lực ở khu vực Tam Giác Vàng một lần nữa.”
Tam Giác Vàng? Phân chia lần nữa? Trong mắt Dạ Cô Tinh đầy vẻ trầm lắng.
Theo lý thuyết thì sự phân chia các thế lực mafia ở Tam Giác Vàng đã định rõ.
Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện phân chia lần nữa?
Chuyện này vốn không thể! Các thế lực hắc bang rắc rối phức tạp gần như kéo một sợi tóc là cũng động đến cả người.
Kiểu thảo luận vô nghĩa như thế này tuyệt đối là không cần thiết.
Ba gia tộc mafia ở Mỹ sẽ không ngu ngốc đến thế! Trừ khi...!bọn họ có mưu đồ khác!
Như nhìn thấu ngờ vực của cô, người đàn ông mở miệng giải thích: "Viên đạn tẩm độc kia là kiệt tác mà ba nhà đó liên hợp làm ra."
Đôi mày Dạ Cô Tinh nhíu lại một cái, người đàn ông thả lỏng thân thể, nặng nề nói: "Không sao."
Đúng vậy, giờ phút này, cô vô cùng lo lắng.
Nhớ lại đêm trọng sinh ấy, An Tuyển Hoàng bị tập kích rồi trúng đạn hôn mê.
Nếu đều do mafia Mỹ làm, vậy lần này ba nhà liên kết lại mời, chắc chắn có ý đồ xấu.
Thậm chí có thể nói là thiết kế một cái bẫy thật lớn cho An Tuyển Hoàng.
Nói vậy thì điều mà trước mắt ba gia tộc kia muốn biết nhất, chính là tình trạng cơ thể của An Tuyển Hoàng...!rốt cuộc đã giải được độc chưa?!
Cho nên, dù biết lần này có ý đồ xấu, nhưng An Tuyển Hoàng không thể không tới.
Chỉ có vậy mới khiến ba gia tộc kia kinh sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ!
"Liệu có nguy hiểm không?" Dạ Cô Tinh biết câu hỏi này thật ngu ngốc.
Từ khi hắc bang sinh ra đã định xương trắng chất chồng, lúc nào cũng có thể có mạng người mất đi! Nhưng vẫn hỏi, đơn giản chỉ là muốn một câu hứa hẹn của người đàn ông này...
An Tuyển Hoàng bỗng im lặng.
Lại một lần nữa vuốt v e bụng cô không biết chán.
Cuối cùng bình tĩnh nhìn qua, con ngươi đen thâm thúy, mơ hồ ánh lên tia u ám: "Tin tôi, không có việc gì hết."
Dạ Cô Tinh nở nụ cười, lông mi cong cong, rúc vào trong lòng người đàn ông mà gật đầu thật mạnh.
Cô tin tưởng năng lực của anh.
Cô cũng chỉ đơn giản là muốn một lời hứa hẹn từ chính miệng anh...!rằng không có việc gì hết.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình bước chân về phía trước quá chậm...
Sáng sớm hôm sau, Dạ Cô Tinh tỉnh dậy, nhìn bên cạnh không một bóng người.
Cô biết, có lẽ anh đã đi rồi...
Mơ màng xốc chăn lên, sự mát mẻ của mùa thu kéo tới.
Cô rùng mình một cái, lại rúc vào ổ chăn cuộn tròn lại.
Trong lòng vẫn luôn buồn bã mất mát, không xua đi được...
Thì ra, cô đã dần quen với sự tồn tại của người ấy.
Quen bên cạnh có thêm một cái gối, quen có người thức dậy cùng với cô.
Chỉnh trang lại bản thân, Dạ Cô Tinh tự làm cho chính mình mau chóng tỉnh táo lại.
Chỉ không ngừng cố gắng mới có thể theo kịp bước chân của anh, mới có thể chính thức đồng cam cộng khổ, cùng hội cùng thuyền với anh!
Xem ra, tất cả kế hoạch của cô cần đẩy nhanh lên.
Giơ tay ra xoa bụng, hy vọng trước khi bé con sinh ra có thể giải quyết xong phần lớn thế lực hắc bang của hội Tam Hợp ở phía nam Hoa Hạ...
Ăn xong bữa sáng, cô lái ô tô tới buổi chụp hình, Cố Mộng và Seven đã sắp xếp xong tất cả.
Chủ đề của kỳ "ZARK" lần này là "Phong cách nhàn nhã".
Mà trên trang bìa phải toát lên được không khí thoải mái, tự do, khoan khoái, lười biếng.
Đây cũng bởi vì hôm qua lúc Dạ Cô Tinh chụp cái dáng cuối cùng kia, không ngờ lại khiến Cố Mộng ngạc nhiên mừng rỡ và kinh sợ đến vậy.
Biểu cảm lười biếng kia, những động tác nhàn nhã không hẹn mà hợp với chủ đề chụp ảnh lần này!
Liếc mắt một cái, Cố Mộng đã biết chỉ có Dạ Cô Tinh mới có thể thể hiện được loại cảm giác mà cô ấy muốn!
Thay quần áo xong, ngồi trong phòng trang điểm, Dạ Cô Tinh tùy ý để thợ trang điểm làm cho mình.
Tuy nói là trang điểm, nhưng thật ra chỉ là chải chuốt lại một chút thôi.
Vẻ ngoài của Dạ Cô Tinh vốn được ông trời ưu ái, còn đẹp hơn cả Diệp Tử hào hoa phong nhã.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Tử là Dạ Cô Tinh, Dạ Cô Tinh là Diệp Tử.
Không cần biết là ai, đều là cô!
Xua tay với thợ trang điểm, Dạ Cô Tinh từ chối đôi bông tai hình ngôi sao thợ trang điểm chọn cho mình.
Cô tự lấy một cái hộp nhung màu đỏ từ trong túi và mở ra, hai chiếc bông tai màu đỏ lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn.
Mặt sơn được làm từ ruby đỏ, giống như hai ngọn lửa cô đơn đang rực cháy.
Quá trình cắt gọt phức tạp khiến cho bề mặt có thể phản chiếu ánh sáng long lanh từ các góc độ khác nhau.
Màu đỏ của lửa hòa quyện cùng với màu trắng của ánh sáng, giống như quỷ hút máu tắm mình trong ánh sáng của Phật, ngoan ngoãn cúi đầu, dâng lên trái tim của chính mình, lấy thân làm vật tế, hai tay thành kính đón nhận quyền trượng của ánh sáng, rửa sạch bụi trần, rời khỏi tam giới.
Nhân viên trang điểm hít sâu một hơi, không khỏi cảm thán: “Đẹp… đẹp quá...”
Phụ nữ trời sinh đã không có sức kháng cự đối với châu báu.
Hơn nữa đôi bông tai này lại được làm từ Carmen Lucia – đá ruby đẳng cấp thế giới.
Nghe nói, nó đã từng là một trong những bộ sưu tập được yêu thích nhất của Long Vương.
Viên ruby này được mệnh danh là “Viên ruby của câu chuyện tình buồn thảm nhất thế giới”.
Lúc đầu gắn trên chiếc nhẫn bạch kim được trang trí bằng những mảnh vụn kim cương.
Nhìn xuyên thấu qua viên ngọc màu đỏ thẫm, có thể trông thấy ánh sáng rực rỡ như pháo hoa bên trong.
Khúc xạ của các góc cạnh càng khiến ánh sáng thêm lung linh, tỏa sáng.
Trong rất nhiều bộ sưu tập hồng ngọc lóa mắt của Long Vương, Dạ Cô Tinh chỉ liếc mắt đã nhìn trúng viên ngọc này.
Theo như cô biết, viên ruby này vốn dĩ được trưng bày tại bảo tàng Smithsonian.
Nhưng không biết vì sao lại rơi vào tay của Long Vương, cuối cùng bị cô ấy làm thành khuyên tai.
Mà sở dĩ Dạ Cô Tinh dám trắng trợn lấy ra viên ngọc như vậy.
Hơn nữa còn đặt nó dưới con mắt của công chúng, lấy nó làm tín hiệu tìm kiếm các thành viên của tổ Dạ.
Một là, mọi người đều cho rằng Carmen Lucia thật vẫn đang ở bảo tàng Smithsonian.
Cho dù có phát hiện ra viên ruby trên khuyên tai là thật, cũng sẽ không nghĩ đó là Carmen Lucia.
Hai là, không ai tin rằng trên đời này có kẻ ngốc đến mức cắt một viên ruby cara thành nhiều mảnh, chỉ để làm một đôi hoa tai.
Vì vậy cô cũng không sợ bị điều tra ra, ngược lại còn rất vui khi bị theo dõi.
Tốt nhất là làm cho mọi chuyện càng phức tạp, cục diện càng hỗn loạn càng tốt.
Có như vậy mới không sợ ám hiệu này truyền không tới tay các thành viên rải rác của tổ Dạ.
“Được rồi đi thôi.” Dạ Cô Tinh đứng lên và nói với nhân viên trang điểm vẫn còn ngơ ngẩn không thôi.
“Hả? Ồ...” Cô ta lấy lại tinh thần, lại chỉ nhìn thấy đuôi váy kéo lê trên sàn và bóng dáng yểu điệu của cô gái đang dần xa, sau đó nhanh chân đuổi theo.
Giây phút Dạ Cô Tinh xuất hiện trước mặt Cố Mộng và Seven, hai người họ sững sờ trong giây lát.
Miệng Cố Mộng mở rộng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt lộn.
Còn con ngươi của Seven co rút lại, suýt chút nữa thì anh ta đã đánh rơi chiếc máy ảnh yêu quý trên tay.
Cô gái mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực màu trắng.
Thiết kế phần eo và cúp ngực ở phần thân trên khiến cho vòng eo càng thêm thon thả, dường như không đủ một nắm tay.
Xương quai xanh tinh xảo như hai chú bướm xòe cánh muốn bay.
Làn da trước ngực trắng nõn nà không tì vết, có thể ví như ngọc không mài cũng bóng.
Phần thiết kế đặc biệt nhất của váy lại ở phía dưới.
Không phải kiểu dài đến gối hay chạm đất như thông thường.
Mà xếp tầng như những lớp sóng trùng điệp, từ sau lưng uốn lượn kéo dài đến phía trước.
Độ dài làn váy dần rút ngắn và nghiêng đều cho đến cách đầu gối khoảng phân, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn của cô gái.
Vừa trang nhã lại mang một chút nghịch ngợm, vừa trong sáng lại hoạt bát.
Nhưng khiến người khác chú ý lại là đôi bông tai ngọc đỏ thẫm rực rỡ tỏa sáng như hai ngọn lửa nghịch ngợm, không chịu trói buộc trên tai cô gái.
Trái ngược với màu trắng thuần khiết trên người cô, nhưng lại sinh ra một cảm giác hài hòa khó tả.
Thượng đế đã không ngần ngại ban tặng cho người trước mặt này vẻ đẹp của sự tương phản, phức tạp và đa dạng.
Cố Mộng cảm thấy nhà tạo mẫu hôm nay rất chuyên nghiệp, nên tràn ngập tán thưởng nhìn cô ấy.
Lại không ngờ ngay cả nhà tạo mẫu cũng đang ngẩn ngơ.
Trong lòng Seven nói không rõ cảm giác ra sao.
Nhiều năm như vậy, anh đã chụp vô số người.
Từ công chúa hoàng gia, vương phi, đến bình dân, ăn mày.
Anh ta đã chụp lại các khoảnh khắc đáng quý nhất bằng ống kính của chính mình.
Nhưng cô gái trước mắt này, mỗi một tư thế, bước đi đều thay đổi từng phút từng giây, khiến anh có một loại xúc động muốn chụp mãi không ngừng!
Không đủ! Đây là cảm giác duy nhất của anh ngay lúc này.
Ống kính không đủ để ghi lại vẻ đẹp của cô ấy.
Tấm ảnh cũng không miêu tả hết được vẻ đẹp đó.
Nhân viên ánh sáng đã vào vị trí, khuôn mặt điển trai của Seven lộ ra sự chuyên nghiệp mà một nhiếp ảnh gia cần phải có, ánh mắt sáng quắc.
Cố Mộng khoanh tay trước ngực đứng ở bên cạnh.
Dạ Cô Tinh dựa vào bức tường phía sau.
Vừa ngước mắt lên khí chất bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, chuyển trạng thái trong nháy mắt.
Mà vị trí cô ấy đứng đúng là vị trí tốt nhất để nhiếp ảnh gia chụp.
Ánh mắt Cố Mộng kinh ngạc, cô ấy thật sự là lần đầu tiên chụp ảnh bìa sao? Vì sao nhìn cô ấy lại như quen thuộc, cứ như đã trải qua muôn vàn thăng trầm dưới ống kính, buồn vui không sao kể xiết, mới có được một thân ung dung tự tại, kiên định vững chắc như ngày hôm nay.
Diệp Tử trong quá khứ, cũng đã từng giống như vậy.
Là một ngôi sao phim người lớn, cô ấy đã chụp rất nhiều trang bìa tạp chí.
Nhưng đều không phải là loại tạp chí đứng đắn gì, nhưng cô lại rất nghiêm túc trong việc tạo dáng, cố gắng diễn tốt vai của mình.
Từ hai mươi đến khi hai mươi chín tuổi, thời gian gần mười năm, cô đã trải qua dưới ống kính.
Cho nên Dạ Cô Tinh xứng đáng được ông trời ưu ái!