“Vào đi.”
“Ông chủ Thôi, đây là Petrus năm mà ngài muốn, mời ngài thưởng thức.” Nhân viên phục vụ bưng rượu vang đỏ, khom người tiến vào.
Thôi Phong nhẹ “Ừ” một tiếng, rồi vẫy ta ra hiệu cho người vừa mới đến, ý bảo cậu ta có thể đi xuống, khóe mắt cũng chưa từng liếc nhìn.
Người phục vụ đặt rượu vang xuống, khom lưng cúi chào rồi lui ra.
Thái độ cung kính và động tác cực kì cẩn thận trong suốt cả quá trình của cậu ta làm cho Thôi Phong khá hài lòng.
Ngắm nhìn phong cảnh sông nước dưới chân, lý tưởng hào hùng với ý chí quyết tâm của đấng nam nhi chợt nảy sinh trong lòng.
Thậm chí ông ta đã bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ mình khống chế tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, híp mắt với vẻ vừa lòng.
Còn nhân viên phục vụ sau khi đi ra khỏi phòng, sống lưng đang cúi thấp lập tức đứng thẳng.
Cả người bỗng chốc thay đổi khí thế, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh.
Lại bất chợt nghe thấy có tiếng bước chân mơ hồ truyền đến từ góc hành lang.
Khí thế vừa mới lộ ra được cậu ta thu lại sạch sẽ trong nháy mắt, cúi đầu rũ mắt.
Tấm lưng thẳng tắp bỗng chốc sụp xuống, tay cầm khay đựng rượu.
Lập tức thay đổi thành một người phục vụ bình thường.
Giây phút cùng người vừa đến lướt qua, đôi mắt cả hai đều nhìn thẳng.
Đợi đi đến ngã rẽ trong góc, người phục vụ lập tức bước vào một phòng khác.
Trong phòng, Dạ Cô Tinh đang ngồi trước màn hình theo dõi.
Đàm Hào, Dạ Thất đứng phía sau, và hiển nhiên, người phục vụ kia cũng chính là Vương Trực.
“Diễn không tồi.” Dạ Cô Tinh nhìn màn hình theo dõi, ánh mắt chưa từng rời khỏi, đánh giá một cách hợp tình hợp lý.
Khuôn mặt Vương Trực đỏ hồng, cười hề hề: “Nào có? Chỉ là múa rìu qua mắt thợ...”
Thật ra, cậu ta muốn nói, kĩ thuật diễn của cô mới thực sự...
“Bảo đảm không có vấn đề gì chứ?” Đàm Hào cất tiếng hỏi.
Vương Trực gật đầu nói: “Máy theo dõi đã lắp sẵn trước đó rồi.
Tôi vừa mới thừa dịp Thôi Phong không chú ý, âm thầm gắn máy nghe lén dưới gầm bàn.
Cả quá trình đều rất cẩn thận.
Hẳn là không bị phát hiện.”
“Tới rồi.” Dạ Thất âm trầm mở miệng, hai người tức khắc im lặng, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía màn hình.
Vương Trực giật mình kinh ngạc, hóa ra người mà Thôi Phong muốn gặp lại chính là lão già mà cậu vừa mới lướt qua trên hành lang...
Giây phút Tiền Kỳ Bân đẩy cửa mà vào, khuôn mặt Thôi Phong tươi cười vội vàng tiến lên tiếp đón.
Chỉ là nụ cười đó nhìn thế nào cũng đều thấy có chút dè dặt cẩn thận và nịnh hót.
“Lão Tiền, chào ông!”
So với sự nhiệt tình của Thôi Phong, biểu hiện của lão già này lại có chút lãnh đạm, khẽ ừ một tiếng, gật đầu coi như chào hỏi, rồi chậm rãi ngồi xuống.
“Lão Tiền, đây là rượu vang Petrus năm .
Nghe nói ông thích rượu ngon, nên đặc biệt mời ông nếm thử.” Thôi Phong vừa quan sát sắc mặt, vừa rót rượu.
Cũng không thể trách ông ta vội vàng lấy lòng như vậy, vì tấm bản vẽ súng cải tiến trên tay ông già này chính là báu vật vô giá!
Có một số loại vũ khí ông ta cũng chưa từng nghe và thấy qua.
Bang Lão Hằng có thể đánh bại Tổ chức Dạ cướp lấy địa bàn thành phố A hay không, tất cả đều do thứ trên người của lão già này quyết định.
Ai ngờ ông cụ lại không cảm kích, duỗi tay chặn lại bình rượu đang rót: “Thôi lão đại có gì cứ nói thẳng, con người như tôi chịu không nổi lễ nghĩa xã giao như vậy đâu."
Vẻ mặt Thôi Phong có chút không tốt.
Không một ai muốn lấy một khuôn mặt nóng áp vào cái mông lạnh cả.
Chưa kể từ khi người này bắt đầu vào cửa đã không hề vui vẻ gì.
Thế nên ông ta cũng không ra vẻ nhiệt tình, sắc mặt có chút lạnh lùng: “Lão Tiền, nếu ông là người hiểu chuyện, vậy tôi cũng không nói vòng vèo.
Nói thẳng ra, tôi muốn bản vẽ mới nhất của súng lục.”
Tiền Kỳ Bân chỉ nhìn lạnh lùng nhìn ông ta một cái, trầm giọng nói: “Lòng tham của Thôi lão đại quá lớn rồi nhỉ?”
Thôi Phong lại cười nhạt một tiếng: “Tôi dùng con gái để đổi lấy một bản vẽ.
Trong lòng ông hiểu rõ cuộc mua bán này ai lời ai lỗ, có đúng không?”
Khuôn mặt Tiền Kỳ Bân khẽ lay động: “Thôi lão đại, đây là ý gì?”
“Cậu quý tử nhà ông để ý Tiểu Vũ.
Tôi sẵn sàng giao Tiểu Vũ cho ông, đi hay ở tất cả đều do thiếu gia quyết định.
Ông thấy thế nào?”
“Ồ?” Tiền Kỳ Bân hơi nhíu mày: “Thôi lão đại đang muốn bán con gái sao?”
“Tôi có rất nhiều con gái, thêm một Tiểu Vũ thì không nhiều mà bớt một Tiểu Vũ cũng không thiếu.
Thế nhưng nhiều năm như vậy có thể được cậu quý tử nhà ông yêu thích, cũng xem như là đáng giá!”
Ở trong lòng Thôi Phong, trừ bản thân ông ta ra thì quyền thế và địa vị là thứ quan trọng nhất, vợ với con gái xếp sau.
Ông ta có rất nhiều nhân tình, hầu như người nào cũng có con.
Tiểu Vũ chính là một trong số đó.
Đương nhiên ông ta có thể dễ dàng bỏ mặc.
Hơn nữa cô con gái này cũng lầm lì ít nói, không mấy dễ chịu.
“Hợp tác nhiều năm như vậy, Thôi lão đại chắc hẳn phải biết quy tắc của tôi.
Bản vẽ tuyệt đối không thể tùy tiện giao cho người khác...” Thôi Phong biến đổi sắc mặt.
“Có điều, tôi có thể sản xuất một lô súng cho ông sử dụng.” Tiền Kỳ Bân uyển chuyển nói.
Vẻ mặt Thôi Phong không ổn định, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Thực ra, mục đích của ông ta muốn lấy được bản vẽ chỉ có hai điều.
Một là vì ông ta muốn dùng vũ khí được cải tiến mới nhất để đối phó với tổ chức Dạ, để bang Lão Hằng ngồi lên vị trí cao nhất, nắm được quyền lực lớn nhất trong giới hắc đạo của thành phố A.
Thứ hai, uy lực và độ chính xác của súng ống đã qua tay Tiền Kỳ Bân mạnh hơn rất nhiều.
Ông ta muốn cho người sản xuất, sau đó bán đi với số lượng lớn, tin rằng có thể kiếm được một khoản tiền kha khá.
Nhưng Tiền Kỳ Bân cũng không ngốc.
Ông ấy vì tránh né kẻ thù nên mới dẫn theo con trai của mình đi sang một bên.
Sau nhiều năm sống ẩn dật, sao lại có thể đưa bản vẽ cho Thôi Phong, sản xuất một số lượng lớn, sau đó bán ra bên ngoài.
Ông ta sẽ không ngu ngốc đến mức làm loại chuyện tổn hại đến mình như vậy!
Nghĩ đến con trai, đôi mắt già nua thoáng hiện lên một vẻ đau buồn.
Nhưng ông đã che giấu đi sạch sẽ, ánh mắt trầm tĩnh, vẻ mặt lão Tiền không thay đổi.
Sau khi suy nghĩ xong một vài thứ, Thôi Phong khẽ cắn môi: “Được! Tôi muốn tám mươi nghìn cái.”
Nét mặt già nua của Tiền Kỳ Bân tối sầm: “Chỉ được năm mươi nghìn.” Nếu ông ấy không phải bị ép buộc kiếm sống, cũng không thèm hợp tác với loại người có chí lớn nhưng hèn tài đức mọn, tham lam như Thôi Phong đâu.
“Sáu mươi nghìn, đây là giới hạn cuối cùng của tôi.
Tôi tin lão Tiền sẽ không keo kiệt, tiếc mười nghìn khẩu súng vì thiếu gia đâu nhỉ?”
Không thể không nói, Thôi Phong rất biết nhìn mặt người mà nói chuyện.
Ông ta biết Tiền Kỳ Bân bảo vệ và quan tâm đứa con này.
Chỉ cần yêu cầu hợp lý trong phạm vị của ông thì ông sẽ nhượng bộ.
Quả nhiên......
“Được.”
Thôi Phong mỉm cười đứng dậy: “Hợp tác vui vẻ.”
Tiền Kỳ Bân đứng lên bắt tay: “Hợp tác...” Trong mắt ông ta đột nhiên hiện lên vẻ cảnh giác.
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh đang trước màn hình máy nghe lén thay đổi: “Mau rút lui! Ông ta đã phát hiện!”
Ở bên kia, Tiền Kỳ Bân đá lật bàn ăn.
Nháy mắt dưới đáy bàn hiện ra một máy nghe trộm trước mặt của hai người.
Đôi mắt già nua của Tiền Kỳ Bân thì sắc bén, Thôi Phong thì lại biến sắc, nhanh chóng móc điện thoại ra......
“A Cương, lập tức dẫn người đi phong tỏa tầng ba.
Mỗi một người trong từng phòng đều không thể bỏ qua!”
Loại máy nghe lén này chỉ có thể nhận được tín hiệu trong phạm vi gần.
Vậy mà lại có người dám làm chuyện như vậy ngay dưới mí mắt của ông ta! Đợi khi tìm ra được người, ông ta nhất định chém người đó ra thành từng mảnh!
Chưa đến một phút đồng hồ, một nhóm nhiều người mặc áo đen cấp tốc xông lên tầng ba.
Mỗi một phòng đều bị bọn họ xông vào cưỡng chế, tra xét một hồi: “Thành thật chút! Cản trở đến công việc của bang Lão Hằng, cẩn thận cái đầu của mày!”
Mọi nghe xong ba chữ “bang Lão Hằng” bỗng dưng rối loạn hẳn lên.
Ở thành phố A, bang Lão Hằng ngang ngược bá đạo, ngang tàng làm bậy rõ như ban ngày.
Ngay cả những người cấp cao cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bọn họ là những người nhỏ bé bình thường, làm sao có bản lĩnh đắc tội với hắc bang, đành phải ngoan ngoãn mặc người ta chém giết.
Nhất thời, cảnh tượng xung quanh hỗn loạn.
Mỗi người trong từng phòng đều bị nhóm người áo đen ép đứng ra ngoài hành lang.
Động tác của Vương Trực và Đàm Hào rất nhanh.
Ngay từ khi Dạ Cô Tinh mở miệng nhắc nhở, họ sớm đã phản ứng lại, xử lý sạch sẽ hiện trường, mang theo thiết bị nghe lén nhảy ra ngoài cửa sổ mà chạy đi.
Họ vốn cho rằng Dạ Cô Tinh sẽ đuổi theo kịp.
Vì hai người đã từng chứng kiến thân thủ của cô.
Leo tường nhảy cửa sổ chỉ là một chuyện cực kỳ nhỏ đối với cô.
Thế nhưng bọn họ ngồi đợi ở trong xe một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng của cô và Dạ Thất.
Trong lòng hai người bắt đầu sốt ruột.
“Tại sao hai người lão đại vẫn chưa ra?” Đàm Hào chau mày lại, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
“Đúng thế! Thực sự vội chết mất!” Vương Trực không ngừng nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hai người.
“Với thân thủ của anh Thất với lão đại chắc hẳn không...”
Thực ra, không chỉ có Đàm Hào và Vương Trực nghi ngờ.
Còn có cả Dạ Thất lúc này đã bị ép buộc ra ngoài hành lang đứng dựa vào tường cùng Dạ Cô Tinh.
Vừa rồi, anh ta vốn định mở cửa sổ trực tiếp nhảy xuống phía dưới.
Chút độ cao đó đối với hai người mà nói thì nhắm mắt cũng có thể giải quyết.
Nhưng anh ta không nghĩ đến lúc định xoay người thì bị cô túm lại.
Cho nên bây giờ mới có cảnh tượng như thế này.
Ánh mắt liếc sang cô gái đứng bên cạnh, anh ta thấy cô vô thức đưa tay ôm lấy bụng dưới, ánh mắt liếc trái liếc phải.
Trong lòng Dạ Thất lộp bộp một tiếng.
“Ôi......! Cứu, mau cứu con của tôi với......” Giọng nói yếu ớt của cô gái nhanh chóng bị che giấu trong đám người ồn ào kia.
Cô âm thầm nháy mắt ra hiệu với Dạ Thất.
Trong lòng Dạ Thất ngầm hiểu, hét lớn: “Cứu mạng! Cứu mạng với! Vợ của tôi đau bụng, cầu xin các anh thương xót, để chúng tôi đi đến bệnh viện.
Vợ của tôi mang thai được ba tháng...!Cầu xin các anh......”
Biểu cảm của người đàn ông bối rối, hoang mang lo sợ.
Dạ Cô Tinh lợi dụng tình hình này che bụng dưới lại, đau đớn rn rỉ.
Sắc mặt có chút trắng bệch, kỹ năng diễn xuất đã được tận dụng!
Hai người kẻ hô người đáp, thoạt nhìn trông như thật.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thôi Phong cùng với Tiền Kỳ Bân mới bước ra khỏi phòng cũng nhìn thấy.
“Nhìn vị tiểu thư này thực sự không khỏe.
Các người đưa vợ chồng họ đến bệnh viện khám xem sao! Đứa bé còn nhỏ như vậy, chẳng may có nguy hiểm...”
“Đúng thế, để cho bọn họ đến bệnh viện trước đi.
Nếu có chuyện gì không may xảy ra, chính là một xác hai mạng người đấy!”
“Thật đúng là tạo nghiệp...”
Ánh mắt tất cả mọi người xuất hiện vẻ không nỡ.
Dù sao thì đứa bé cũng vô tội.
Có những người phụ nữ đã làm mẹ lén lau nước mắt đi, không chịu mở mắt, không đành lòng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô gái kia.
Ánh mắt người áo đen đứng đầu liếc nhìn Thôi Phong xin chỉ thị.
Nào ngờ Thôi Phong trừng lớn hai mắt, ông ta quát lớn: “Tất cả câm miệng! Kêu ca cái thá gì?! Rốt cuộc là ai đến phòng của tao lắp máy nghe lén?! Không ai có thể rời khỏi trước khi tra ra...”
Nhưng chính ở lúc này, Tiền Kỳ Bân lại đột nhiên chuyển động...