Sau khi Dạ Cô Tinh trở về biệt thự, An Tuyển Hoàng vẫn chưa về.
Anh còn bận rất nhiều việc.
Chị Vinh đưa cho cô một ly nước mật ong: "Tiểu thư, uống nước đi."
Dạ Cô Tinh nhận lấy, nở nụ cười với chị ấy: "Cảm ơn chị."
Chị Vinh cười nheo mắt, các đường nét trên khuôn mặt gấp lại như một đóa hoa cúc đột nhiên nở rộ, chị vội vàng nói: "Không cần cảm ơn.
Tiểu thư có đói không? Hôm nay trước khi ra ngoài gia chủ có dặn làm món canh xương hầm.
Tôi bê lên một bát cho tiểu thư nếm thử...!” Không đợi Dạ Cô Tinh đáp lại, chị ấy đã chạy vào bếp.
Thật ra Dạ Cô Tinh không muốn ăn, nhưng nhìn thấy chị Vinh nhiệt tình như thế cô cũng khó có thể từ chối.
Gió biển thổi qua mang theo hơi muối mặn, hơi lạnh nhè nhẹ, cô khoác thêm áo ngoài, bước thẳng ra vườn hoa.
Không khí ẩm ướt nuôi dưỡng một vườn hoa rộng lớn.
Khó có thể tưởng tượng được vào thời tiết đầu mùa đông lại có thể thấy cảnh tượng trăm hoa đua nở kỳ lạ như vậy.
Nghe Minh Triệt nói thiết bị "Nhà kính vô hình" tiên tiến nhất thế giới được lắp đặt dưới khu đất này.
Tên cũng như ý nghĩa - nhà kính vô hình.
Vì nó được chôn dưới lòng đất, ăn sâu vào gốc rễ của cây giúp cây thay đổi tình trạng sinh trưởng.
Bên cạnh đình nghỉ mát là một chiếc ghế dài màu trắng buộc bằng dây mây có thể đung đưa qua lại.
Đột nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ, Dạ Cô Tinh ngồi lên nhẹ nhàng đung đưa.
Ánh chiều tà màu đỏ cam soi rọi lên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô gái, lúc đó, đẹp đến không tả xiết.
Dạ Cô Tinh thoải mái nhắm hai mắt lại, đưa tay khẽ xoa bụng.
Một loại cảm giác bình yên chưa từng có chậm rãi nảy ra...
"Gia chủ An! An Tuyển Hoàng! An thiếu! Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không?!" Chử Vưu tức giận giậm chân, một đôi mắt lưu ly màu hổ phách tràn đầy tức giận.
An Tuyển Hoàng làm lơ anh ta, bước thẳng vào biệt thự.
Chử Vưu tiến lên muốn đuổi theo, nhưng lại bị Minh Chiêu đưa tay ra ngăn lại, trên mặt bày một bộ biểu tình như muốn nói: "Thiếu chủ Chử, xin hãy tự trọng."
"Tự trọng sao?! Tôi biết rõ chính mình tự trọng như nào! Tránh ra..."
Vẻ mặt Minh Chiêu lạnh lùng, mặt không biểu cảm gì mà mở miệng nhắc nhở: “Đừng nói đến %, ngay cả % gia chủ cũng sẽ không nhượng bộ."
Chử Vưu nghiến răng nghiến lợi: "Được! Chủ tớ các người cấu kết với nhau bắt nạt một mình tôi đúng không? Được… Tôi sẽ để cho các người nhìn xem tôi có dễ bắt nạt như vậy không! Hừm… Aien, Byan, Camen, ba người các anh ra đây cho tôi!"
Ngay khi giọng nói của người đàn ông vừa dứt, ba người đàn ông nước ngoài cao to vạm vỡ mặc đồ đen xuất hiện.
Mỗi người đều cao gần một mét chín, cơ ngực nở nang, vừa nhìn đã biết ẩn chứa sức mạnh vô hạn.
Từ trên người bọn họ giống như có một hơi thở ý chí sắt đá phả vào mặt, điều này được luyện thành từ vô số trận chém giết mới có.
Chử Vưu lạnh lùng hừ một tiếng, nói với ba người: "Ngăn cậu ta lại cho tôi!"
Sau đó anh ta lùi lại, xoay người bước vào vườn hoa của biệt thự.
Anh ta không tin An Tuyển Hoàng có thể chịu đựng được một kẻ đu bám đánh chết cũng không buông.
Cho dù % cũng không phải là nhiều, nhưng không phải ruồi bọ tuy nhỏ cũng có thịt sao?
Đi qua hoa viên thẳng một đường vào biệt thự, Chử Vưu không khỏi đắc ý, trong lòng không ngừng thầm trách: Không phải chỉ mình An Tuyển Hoàng anh mới có thuộc hạ đâu nhé! Anh đây cũng có đấy! Hừ...
Đột nhiên bước chân anh ta khựng lại, mắt nhìn về phía trước, ngẩn người ra.
Trên băng ghế trắng, một bóng lưng mảnh khảnh đang tựa vào sợi dây mây treo băng ghế, mái tóc đen xõa xuống ngang lưng như thác nước khẽ uốn lượn.
Phụ nữ? Phụ nữ sao?! Chẳng lẽ là người phụ nữ dám cúp điện thoại của An Tuyển Hoàng lúc ở New York?!
Trong mắt anh ta lóe lên chút sắc bén, Chử Vưu vô thức bước nhẹ lại gần, lại gần chút nữa...
Một mùi hoa sơn trà nhàn nhạt truyền đến.
Anh ta nhìn xung quanh, không có trồng hoa sơn trà, với lại từ lúc vào đây cũng chưa từng ngửi thấy.
Càng đến gần người phụ nữ này, mùi hương càng nồng đậm...
Chẳng lẽ...! là nước hoa sao?! Nhưng mà mùi hương này khá dễ chịu.
Lần sau anh ta cũng sẽ để mấy người phụ nữ kia chuyển sang dùng mùi hoa sơn trà này mới được...
Chử Vưu đi từ từ vòng qua trước mặt cô gái, con ngươi anh ta hơi co lại, nín thở nhìn chăm chú.
Một cô gái rất xinh đẹp, mặc dù cô đang ngủ say nhưng vẫn còn nét linh động.
Làn da mịn màng trắng như sứ hầu như không nhìn thấy lỗ chân lông.
Lông mi dày và rậm giống như hai chiếc quạt lông tinh xảo.
Giữa hai đầu lông mày có một cảm giác thản nhiên phóng khoáng bao quanh.
Còn cái mũi cao dựng đứng, đôi môi đỏ mọng trơn bóng khiến người ta có loại xúc động muốn hôn.
Ánh mắt từ từ dời xuống cái cổ trắng nõn của cô gái, lướt qua xương quai xanh xinh đẹp.
Chử Vưu nuốt nước miếng, trong lòng thầm than: Báu vật! Đúng là báu vật đẹp tuyệt trần!
Sau đó ánh mắt anh ta đột nhiên dừng lại trên vành tai trắng nõn tinh xảo của cô gái.
Hô hấp ngừng nửa nhịp, một màu đỏ chói mắt thấp thoáng như ẩn như hiện giữa mái tóc đen.
Đúng vào lúc rối loạn nhịp thở này, Dạ Cô Tinh đột nhiên mở mắt ra.
Vừa nhìn thấy một khuôn mặt kỳ lạ đang phóng to ở trước mặt mình, theo bản năng vốn có, cô giơ tay lên đấm một phát...
“A...” Tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông xuyên qua khu vườn yên tĩnh, băng qua tường rào, truyền vào tai của bốn người đang đánh nhau.
Ba người đàn ông cao to nhìn nhau, lập tức trèo qua bức tường chạy theo hướng phát ra tiếng kêu.
An Tuyển Hoàng đang đi về phía phòng ngủ thì dừng bước chân lại, mi tâm khẽ nhúc nhích, lập tức thay đổi phương hướng.
Đến lúc mọi người đuổi tới khu vườn, tất cả mọi người tràn đầy kinh sợ, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng mà họ tận mắt chứng kiến.
Thiếu chủ Chử Vưu của Tổ chức súng ống đạn dược Tomahawk của Nga cao quý hùng mạnh, người được xưng là "Quý ông mặt quỷ" quyền thế của châu Âu, phía trên mắt phải lúc này có một vòng tròn màu xanh tím, nửa khuôn mặt biến thành một con gấu trúc.
Mà trước mặt anh ta là một cô gái xinh đẹp với bàn tay đang nắm thành nắm đấm, vẻ mặt kiểu: "đáng đời”.
Trong mắt An Tuyển Hoàng lướt qua một chút lạnh nhạt, khóe miệng Minh Chiêu và ba gã đàn ông cao to cùng nhau khẽ giật.
Dạ Cô Tinh nhìn lại phản ứng của mọi người, vẻ mặt cô không hiểu ra sao cả.
Đều tại cô gần đây rất ham ngủ, lại bị người ta tới gần như vậy mới phát hiện!
Thật nguy hiểm...
An Tuyển Hoàng bước nhanh về phía trước, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái.
Hai người giống như Kim Đồng Ngọc Nữ đứng trước mặt Chử Vưu.
An Tuyển Hoàng nắm lấy tay cô dịu dàng xoa, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Chử Vưu, nặng nề mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trong mắt Chử Vưu lướt qua một tia sáng: "Người phụ nữ của anh đánh tôi, bồi thường tiền đi!"
Dạ Cô Tinh phản bác lại: "Ai bảo anh tới gần tôi như vậy? Đáng đời…"
Mặt An Tuyển Hoàng nhăn lại: "Anh ta, rất gần?"
Dạ Cô Tinh gật đầu.
"Gần đến mức nào?"
"Ờm…"
An Tuyển Hoàng kéo đầu cô lại gần, bốn mắt nhìn nhau, mũi chạm vào nhau: "Gần như vậy?"
Dạ Cô Tinh vội vàng lắc đầu, đây là muốn hôn rồi, làm sao có thể được?
An Tuyển Hoàng lùi lại một chút: "Như vậy?"
Dạ Cô Tinh lắc đầu, này cũng quá gần rồi.
An Tuyển Hoàng lại lùi lại, ánh mắt dò hỏi, Dạ Cô Tinh lập tức sáng tỏ.
Thì ra bình dấm chua của người đàn ông nhà cô đã bị đổ rồi!
Ý chỉ anh nhà đang ghen à nha.
Thấy khoảng cách hai người đã khá xa, anh gật đầu thản nhiên đáp: “Giống vậy đi..."
Ai ngờ trong mắt An Tuyển Hoàng chợt nổi lên lửa giận, quay đầu lại.
Ánh mắt anh lạnh như băng, sắc như kiếm phóng thẳng tới Chử Vưu đang được ba tên thuộc hạ của anh ta nâng đỡ, giả dạng tàn phế để kiếm tiền.
An Tuyển Hoàng lạnh lùng nói: "Ném ra ngoài."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, xung quanh có vài bóng đen nhảy ra.
Bốn người bị khiên lên với tốc độ có thể gọi là chỉ mất một giây.
Phịch… phịch… phịch… phịch...
Bốn người giống như cái bánh chẻo bị vứt ra khỏi biệt thự một cách không thương tiếc.
Ba tên cao to vội vàng đứng dậy đỡ thiếu chủ nhà mình, Chử Vưu hầm hừ ngửa cổ mắng to...
"An Tuyển Hoàng! Cái đồ không có lương tâm! Ông đây đuổi châu Âu đến Mỹ, rồi từ Mỹ theo tới Trung Quốc.
Anh đối xử với tôi như vậy mà được sao?! % cũng không chịu cho.
Đã không cho thì thôi đi, còn bao che cho người phụ nữ của anh đánh tôi! Đồ không có lương tâm! Thật sự không thể bỏ qua được..."
Minh Chiêu thong thả đi đến trước cửa.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng kia, nhưng khi ánh mắt rơi vào vòng tròn xanh tím trên hốc mắt Chử Vưu, trong mắt anh ta hiện lên vẻ trêu tức, khóe miệng nhếch lên.
Lần đầu tiên có đối tượng dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của gia chủ.
Trên mặt anh ta bày tỏ sự ngưỡng mộ chân thành của mình… Trâu vãi!
"Hừ! Anh chờ đấy!" Khoảnh khắc Chử Vưu quay người lại, trong mắt anh ta hiện lên chút ánh sáng thâm sâu chưa từng có.
Ấn ký đỏ rực như lửa kia không ngừng hiện lên trong đầu anh ta, tim như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực...
Dạ Cô Tinh kéo ống tay áo của người đàn ông, cười nói: "Giận à?"
Vẻ mặt An Tuyển Hoàng vẫn lạnh lùng bình tĩnh, môi mỏng mím chặt không nói lời nào.
"Vừa rồi anh ta không làm gì em cả."
Người đàn ông không nói một lời, xoay người cất bước ra vẻ muốn đi.
Dạ Cô Tinh giả vờ như không hiểu cũng không đuổi theo.
Cô nhìn trái nhìn phải, quang cảnh khu vườn thật đẹp!
Người đàn ông khẽ cắn môi, lại quay lại, kéo cô đi vào trong biệt thự: "Tới tối sẽ tính sổ với em!" Lòng bàn tay to lớn lặng lẽ bao bọc lấy tay người con gái.
Cảm xúc lành lạnh dịu dàng truyền đến, Dạ Cô Tinh thầm cảm thấy buồn cười.
Thật ra câu nói "tới tối sẽ tính sổ" của An Tuyển Hoàng thực sự không khiến cô để tâm lắm.
Dù sao anh cũng chỉ hù dọa người mà thôi, cô đã qua mặt được vài lần rồi, lần này còn sợ sao?
Nhưng đợi đến lúc ban đêm, người nào đó phải trả giá cho sự kiêu ngạo của bản thân...
Sáng sớm hôm sau, Dạ Cô Tinh bị tiếng súng làm giật mình tỉnh giấc.
Âm thanh phát ra từ trường bắn, tuy không lớn nhưng đối với người có thính lực nhạy bén như cô thì vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Mắt nhìn sang phía bên cạnh, người đàn ông đã thức dậy rời khỏi rồi.
Khẽ lắc năm ngón tay mỏi rã rời, Dạ Cô Tinh lôi cái tên vô lại nào đó ra mắng từ đầu đến cuối một lần mới hả giận.
Cô rời giường rửa mặt, ăn sáng.
Buổi sáng không có việc gì, nhưng buổi chiều cô phải tham dự hoạt động tuyên truyền của bộ phim điện ảnh.
Cô lại đi dạo dọc lối đi trong vườn hoa, tiếng súng liên tiếp vang lên ở phía xa, Dạ Cô Tinh đi về hướng phát ra âm thanh.
Vừa vào đã thấy Minh Chiêu và Tư Kình Dận đang so tài bắn súng.
Cả hai cùng bắn vào một bia ngắm để xem ai bắn trúng hồng tâm nhiều hơn.
Loại trò chơi này còn được gọi là "Giành hồng tâm trước", hoặc là "Giành điểm đen trước".
Bởi vì hai người bắn vào cùng một mục tiêu và cùng một lúc, ngoài việc kiểm tra độ chính xác khi bắn, còn kiểm tra được tố chất tâm lý của một người.
Suy cho cùng, nếu một người bắn thì người kia ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, bất luận là yếu tố tâm lý hay khách quan.
Dạ Cô Tinh lấy nút tai bên cạnh đeo lên, ánh mắt lướt qua sáu bảy bia bắn bị vứt một bên.
Hồng tâm bị bắn nát vụn, chẳng trách súng nổ gần cả buổi sáng, nhưng hai người này còn chịu được sao? Độ giật của súng trong tay bọn họ cũng không nhỏ, gì thì cũng không cần thiết phải liều mạng như vậy chứ?
Trừ khi…
Từ phía sau truyền đến hơi thở quen thuộc, trong nháy mắt cô đã rơi vào một vòng tay rộng rãi và ấm áp.
Đúng vậy… nếu An Tuyển Hoàng ở đây, vậy hai người kia nhất định là bị phạt rồi!
“Tại sao?” Dạ Cô Tinh ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Bởi vì Minh Chiêu và Tư Kình Dận liên tục nã súng, tiếng ồn ào đã lấn át hoàn toàn giọng nói, chỉ có đôi môi khẽ mấp máy nhưng An Tuyển Hoàng vẫn hiểu.
"Không biết gác cửa.” Vẻ mặt của người đàn ông lạnh lùng âm trầm.
Dạ Cô Tinh đỡ trán.
Xem ra đến bây giờ người đàn ông này vẫn chưa hết ghen.
Chắc chắn anh đang giận cá chém thớt đây mà!
“Vậy thì tại sao Tư Kình Dận cũng bị phạt theo?” Cô nhớ rõ ngày hôm qua lúc người đàn ông nọ đột nhập vào biệt thự, Tư Kình Dận còn đang làm việc ở bên ngoài, muốn phạt cũng nên phạt mình Minh Chiêu thôi chứ.
"Nhân tiện luyện tập."
Dạ Cô Tinh nhún vai.
An gia lớn mạnh như vậy chắc hẳn cũng có liên quan đến việc thưởng phạt rõ ràng, quả quyết kiên cường của người đàn ông này nhỉ!
Nghe tiếng súng nổ pằng pằng, Dạ Cô Tinh có chút nhộn nhịp.
Tính toán thời gian, cũng đã lâu rồi cô không đụng vào súng, tay thật ngứa ngáy mà!
Thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, Dạ Cô Tinh hơi nhướng mày, trên khóe miệng nhếch lên một vòng cung tự tin.
Cô gửi thư khiêu chiến cho người đàn ông: "Chúng ta cũng đấu một trận đi?"
Mặt An Tuyển Hoàng hơi trầm xuống, anh nghi ngờ liếc qua mười ngón tay hơi xanh của cô gái: "Em có chắc mình cầm súng được không?"
Dạ Cô Tinh sững sờ: “Cầm thú!” Trong đầu cô thoáng hiện lên cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tai hồng của đêm hôm qua, bên tai lại hơi ửng hồng.
Cô giương mắt nhìn anh lần nữa, ý chí chiến đấu trong mắt càng thêm nồng đậm, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc anh có đấu hay không?” Ánh mắt cô lướt qua nơi nào đó của người nào đó, sâu kín cười: “Hay là… anh không được?”
Trong mắt An Tuyển Hoàng lướt qua một tia sáng kỳ quái, mặt mày thâm trầm: "Cược đi."
"Ai thua người đó chà toilet trong phòng ngủ!"
Người đàn ông cau mày lại có vẻ như không hài lòng.
Anh ghé sát vào bên tai cô gái thì thầm một lúc, đột nhiên mặt Dạ Cô Tinh lập tức đỏ bừng.
Ánh mắt cô nhìn An Tuyển Hoàng vừa tức giận vừa căm thù.
Cô do dự một lúc như thể cân nhắc, cuối cùng nghiến răng nói: "Được thôi!"
Vậy để cô xử lý tên đàn ông xấu xa, kiêu căng, ngạo mạn này đi!
Ở sâu trong mắt An Tuyển Hoàng loé lên chút ánh sáng như đã đạt được mục đích, nhưng nhanh chóng biến mất sạch sẽ...