Phản ứng của cô cũng khá nhanh, nếu như đã không thể đối đầu thì phải nghĩ kế để vượt qua.
Mặc kệ như thế nào có thể kéo dài được giây nào hay giay đấy.
Thể lực của cô cần có thời gian để phục hồi.
Chỉ thấy dưới mũ lưỡi trai, đôi môi đỏ của Dạ Cô Tinh nhếch lên cười nhạt, thấp giọng nói: "Vị này, sao anh lại làm như thế?”
Người đàn ông nhìn cô, con ngươi đen thăm thẳm giống như hai viên gạch men màu tối tỏa ra ánh sáng đen dưới ánh trăng: "Cô là ai?”
Giọng điệu bình tĩnh, lãnh đạm không dao động, ẩn chứa vẻ lạnh lùng, tiếc lời như vàng.
“Không quan trọng.” Dạ Cô Tinh cười xấu xa, im lặng liếc nhìn thùng rác bên cạnh rồi nhấc chân đá một cái, thùng rác liền bay về phía người đàn ông.
Còn cô lúc này chờ gì nữa mà không chạy?
Lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, dáng người lướt qua, linh hoạt né tránh, nhanh chóng tiến lên đuổi theo.
Còn mét, mét, mắt của Dạ Cô Tinh chỉ còn nhìn thấy chiếc xe đang dừng ở góc rẽ.
Thấy chiến thắng đã ở ngay trước mắt nhưng cách cô không xa là một bóng đen rất nhanh đã đuổi đến gần.
Cô cảm thấy người đàn ông phía sau muốn nhấc tay để chặn cô lại, một đợt khí lạnh quấn lấy cổ của cô.
Dạ Cô Tinh hoảng sợ, phản ứng cực nhanh, gần như là cùng một lúc tránh ra, sau đó nhấc chân đá mạnh về phía người đàn ông.
Thế nhưng người nọ lại không hề tránh cũng không hề lùi lại mà cứ thế tiếp đòn đánh của cô.
Dạ Cô Tinh thầm kinh ngạc trong lòng.
Khi chiêu thức của hai người đụng vào nhau, cô có thể cảm nhận được sự khát máu khắc vào trong xương cốt người đàn ông này đang sôi trào lên.
Cô thấy tình hình không tốt liền tìm cơ hội rút lui.
Thế nhưng hổ khẩu bị người ta đánh đến tê rần, cô lùi lại ba bước mới có thể đứng vững.
hổ khẩu: khoảng nằm giữa ngón cái và ngón trỏ
Lúc này người đàn ông đột nhiên lại lao người về phía trước, một mùi hương nam tính mang theo sự mạnh mẽ, bá đạo, lạnh lùng, khát máu xông tới.
Dạ Cô Tinh lùi lại về phía sau theo bản năng, nhưng mũ lưỡi trai của cô vẫn không tránh được bị người đàn ông kia xốc lên.
Mái tóc vốn đã buông lỏng cuộn lại ở phía sau đầu lập tức xõa xuống.
Dưới ánh trăng, giống như một tấm màn đen đột nhiên được thả xuống, đen bóng sáng bóng, rực rỡ.
Ngay lúc người đàn ông còn đang ngẩn người, Dạ Cô Tinh liền chớp thời cơ quay người bỏ chạy như điên.
Mái tóc xinh đẹp tung bay trong gió đêm, giống như rong biển mềm mại dưới đáy đại dương.
Vào lúc cô xoay người, An Tuyển Hoàng chỉ có thể thấy được đường cằm cong thanh tú đầy nữ tính dưới ánh trăng sáng.
An Tuyển Hoàng đột nhiên nhướng mày, đáy mắt thoáng có tia tức giận, lập tức nhấc chân đuổi theo.
Lúc này, Dạ Cô Tinh xoay người một cách linh hoạt, lưu loát mở cửa nhảy lên xe.
Ngay khi khởi động động cơ, chiếc Honda dùng cho công việc Vương Thạch mới mua vọt lên lao về phía trước.
Mắt thấy kiến trúc của tiểu khu xa dần, trái tim đang treo lơ lửng của Dạ Cô Tinh lúc này mới hạ xuống.
Cũng may mà cô nói Vương Thạch mua một chiếc xe mới, nếu không thì không biết chuyện có thể tồi tệ đến đâu nữa.
Trong lúc cô đang tự thấy mình thật may mắn thì trong kính chiếu hậu xuất hiện một bóng màu đen đang tiến đến gần với tốc độ rất nhanh mà mắt thường có thể thấy được.
Ánh mắt cô lộ ra sự kinh ngạc, trong phút chốc, trong mắt chợt thấy trống rỗng....
Người, người đàn ông này điên rồi à?
Diệp Tử cũng đã từng là người được huấn luyện qua.
Bất kể là sự chịu đựng hay thể lực đều là người nổi bật nhất trong mười sáu người được huấn luyện cùng đợt.
Trước không nói đến giới tính, chỉ riêng tuổi tác, cô là người lớn tuổi nhất lúc đó.
Cô cũng tự cho rằng hai cái chân thì làm sao mà chạy bằng bốn bánh, thế nhưng người đàn ông này…
Rõ ràng đã thoát khỏi bị bao vây, Dạ Cô Tinh làm sao có thể để mình bị đuổi kịp.
Cô nhanh chóng tăng tốc, đạp mạnh vào chân ga, thế nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy mình đã quên mất việc gì đó.
Khóe mắt thoáng thấy cửa sổ xe đang mở to, cô thầm kêu hỏng trong lòng, vội vã nhấn nút khóa cửa xe.
Nhưng rõ ràng đã chậm rồi, bóng dáng người đàn ông như báo nhảy lên xe qua cửa kính xe mở rộng.
Thân hình mạnh mẽ trong màn đêm đen, mang theo hơi thở đầy mùi máu.
Dạ Cô Tinh không thể không phanh gấp, tiếng bánh xe ma sát vang lên phá vỡ màn đem đen yên tĩnh, đồng thời cũng là tiếng chuông báo hiệu một trận chiến ác liệt bắt đầu.
Cùng lúc đó, anh ta cũng đã ra tay.
Người đàn ông ra tay nhanh như điện giật, thân hình màu đen trong chiếc xe chật chội nguy hiểm như báo săn.
Dạ Cô Tinh ở rất gần với anh ta, thấy tình hình không ổn, cô vội vàng lùi về sau.
Nhưng lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông ôm gặt lấy thắt lưng.
An Tuyển Hoàng chợt sững sờ, giữa hai hàng mày hiện lên tia nghi ngờ.
Bàn tay to cứng như sắt, khống chế phần eo.
Eo của Dạ Cô Tinh không thể sử dụng lực được.
Cô cắn môi nhưng không thể nhịn được kêu thành tiếng.
Người đàn ông này muốn bẻ gãy eo của cô sao?
An Tuyển Hoàng đột nhiên thả tay ra, như bị phỏng, đột nhiên thu tay lại.
Eo của Dạ Cô Tinh được thả ra, tuy cô còn đang nghi ngờ, nhưng tình hình cấp bách cô cũng không có nhiều thời gian để cân nhắc cẩn thận.
Cô nhấc chân đạp vào thân dưới người đàn ông.
Góc độ cực kỳ chính xác, lực không hề nhẹ một tí nào.
Ngay cùng lúc cô nhấc chân lên, An Tuyển Hoàng cũng cử động.
Anh thuận thế tiến người về phía trước, lưu loát lật người một cái, đẩy cô dựa vào lưng ghế.
Đôi chân dài khỏe mạnh đè lên đầu gối cô, một tay nắm chặt hai tay của cô nhấc lên trên đầu.
Cao ngạo nhìn cô từ trên cao.
Dạ Cô Tinh đột nhiên nhướng mắt, lửa giận trong mắt không thể che giấu được.
Nhưng lại không ngờ đập vào mắt cô là một đôi con ngươi đen sâu thẳm, cô bỗng sửng sốt.
Đầu tiên, người đàn ông này là một người hoàn toàn xa lạ.
Cả trong trí nhớ của Diệp Tử lẫn Dạ Cô Tinh đều không có ký ức về người đàn ông này.
Thứ hai, người đàn ông này… rất đẹp trai.
Mượn ánh đèn vàng trong xe, Dạ Cô Tinh híp mắt đánh giá người đàn ông này.
Mắt sáng như đuốc, cực kỳ nghiêm khắc.
Khuôn mặt của người đàn ông rất sắc sảo, đường nét rõ ràng, đuôi mắt sắc như dao, mạnh mẽ mang theo sự bá đạo, lạnh lùng có chút thờ ơ.
Nhưng những cái này đều không phải là lý do mà Dạ Cô Tinh dừng mắt lại.
Ánh mắt đánh giá cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đen thăm thẳm trầm mặc của người đàn ông này.
Cô chưa bao giờ gặp người nào có đôi mắt đen như người đàn ông trước mặt.
Dường như nó đã hấp thụ toàn bộ bóng tối của bầu trời vũ trụ, nuốt chửng hết độ sâu của bầu trời đầy sao vô tận, bao la, sâu thẳm và vô biên! Bên trong chứa đựng sức mạnh và sự thống trị một cách tuyệt đối, với sự kiêu căng ngạo mạn, đó là hoàn toàn là sự thuần phục và chiếm hữu!
Cao quý như hoa sen trên đỉnh núi tuyết, mạnh mẽ như hoa sen trong địa ngục.
Chẳng trách, chẳng trách nào anh ta chỉ có tiến không hề lùi.
Với người đàn ông như thế này, cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.
Sinh ra đã là kẻ xâm lược, kẻ săn mồi, thật sự thú vị!
Lúc này, đôi môi mỏng của kẻ săn mồi mím chặt, lông mày khẽ nhếch, ánh mắt dán chặt vào… phần eo của cô?
Ngay khi người đàn ông ghé sát vào, Dạ Cô Tinh di chuyển, uốn khuỷu tay mượn lực, thoát được một tay ra khỏi lòng bàn tay của người đàn ông.
Cô nhanh chóng tấn công vào phần đùi trong của người đàn ông.
Sắc mặt của An Tuyển Hoàng co rút lại, xoay người tránh đi.
Nhưng lúc này Dạ Cô Tinh dường như đã đoán trước được phản ứng tiếp theo của anh ta, lực tấn công nhanh chóng đổi hướng đuổi theo anh ta.
Một bên nắm, một bên siết, một bên lại siết chặt hơn.
Cơ thể cao lớn của người đàn ông đột nhiên cứng đờ, ánh mắt chợt lạnh lùng sắc bén như dao băng, giống như bức tượng điêu khắc bằng băng đứng sừng sững trên mặt đất.
Ánh mắt của Dạ Cô Tinh cũng đột nhiên ngừng lại, vành tai cũng nổi lên một tầng hồng nhạt.
Tay, tay của cô…
Buông tay?
Đùa cái gì thế? Người đàn ông này thân thủ cực kỳ được, lại còn cực kỳ đây dưa khó dứt ra được.
Bây giờ cô mà buông tay ra thì coi như là hết hi vọng.
Dạ Cô Tinh nghiến chặt răng, thầm nghĩ chết thì chết thôi.
Dưới ánh mắt sững sờ kinh ngạc của người đàn ông, cửa xe cạch một tiếng liền bật ra,.
Cô cong eo, đạp một chân lên ngực anh ta, giống như muốn đạp anh ta xuống tới mức cả đời này cũng đừng hòng ngóc đầu lên được.
An Tuyển Hoàng lăn người ra ngoài xe, đợi lúc anh ta đứng vững trên mặt đất thì Dạ Cô Tinh đã sớm nổ máy phóng xe đi rồi.