Cốc cốc cốc.......
"Vào đi."
Nguyệt Vô Tình đẩy cửa đi vào, vừa ngước mắt nhìn liền thấy người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi sau chiếc bàn làm việc màu đen to lớn, tựa như vị vua khinh miệt thiên hạ, trị vì muôn dân bá tánh.
Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà phủ lên căn phòng âm trầm một lớp ánh sáng màu cam.
Nửa khuôn mặt của người đàn ông ẩn sau ánh sáng rực rỡ, thoáng chốc làm dịu đi sự góc cạnh, lại còn còn mang theo vẻ quyến rũ.
Như bồ tát trước mặt ma, như quỷ thần trước mặt phật!
Ý nói người hung dữ với kẻ hiền, lại hiền lành với kẻ ác.
"Đi rồi?" Chỉ nghe người đàn ông nặng nề mở miệng, lạnh lùng tới tận xương tủy.
Nhưng ánh mắt nhìn ra cửa sổ giống như xuyên qua sông nước núi non, nhiễm thêm mấy phần ấm áp, dịu dàng.
"Đã ra đến ngoại thành."
"Gọi Tư Kình Dận và Lạc Địch về đây."
Vẻ mặt của Nguyệt Vô Tình hơi ngạc nhiên, gật đầu: "Vâng"
"Muộn nhất là ngày mai."
"...........Vâng."
Nguyệt Vô Tình đoán được mở đầu lại không đoán được kết thúc.
Anh chỉ biết người phụ nữ kia mang thai con của An Tuyển Hoàng, có mối quan hệ huyết thống ràng buộc với cô.
Nhưng dẫu sao anh ta cũng không ngờ rằng người phụ nữ kia lại khiến An Tuyển Hoàng để ý như vậy....!Bốn người hộ pháp của An gia thì đã liên tiếp gọi về hai người chỉ vì cô ta!
"Hộ pháp Nguyệt, gia chủ có gì sai bảo." Nhìn thấy Nguyệt Vô Tình đi ra từ phòng làm việc, Minh Chiêu tiến lên hỏi.
"Liên hệ với đảo Hướng Sinh, trước hoàng hôn ngày mai, Tư Kình Dận và Lạc Địch phải đứng ở trước mặt gia chủ."
"Cái gì?!" Minh Chiêu nhất thời có cảm giác mình nghe nhầm.
Hộ pháp Tư và hộ pháp Lạc mọi năm, vào lúc này đều ở trên đảo Hướng Sinh khảo sát một đám sát thủ mới.
Sao có thể về đây vào thời điểm quan trọng này.......
"Để Minh Diệp tiếp nhận công việc ở đảo Hướng Sinh.
Tư Kình Dận và Lạc Địch về thủ đô không phải là không thể."
Minh Chiêu lộ ra ánh mắt quái dị, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường.
Anh ta thử thăm dò mở miệng hỏi: "Gọi hai vị hộ pháp về hẳn là không liên quan gì tới.......!vị tiểu thư họ Dạ kia đâu nhỉ?”
Nguyệt Vô Tình cho anh ta một nụ cười khen ngợi: "Chúc mừng anh, đoán đúng rồi." Nói xong liền quay người rời đi, áo đỏ tung bay, tóc đen như thác, càng lúc càng xa.
Để lại một mình Minh Chiêu ngổn ngang trong gió.
Mãi đến khi chiếc thiệp mời màu đỏ vàng xa hoa trong tay rơi xuống đất, anh ta mới chợt hoàn hồn, vội vàng nhặt lên, đi về phía phòng làm việc.
"Vào đi."
"Gia chủ, Kỷ gia vừa cử người đến đưa thiệp mời.
Ngày tháng này ở nhà cũ Kỷ gia tổ chức đón gió tẩy trần cho ngài, việc này...."
Đón gió tẩy trần: tổ chức tiệc chiêu đãi khách phương xa để tỏ lòng chia vui và chào đón.
Ánh mắt An Tuyển Hoằng khẽ lay động, con ngươi đen như mực càng lúc càng thâm trầm, ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt.
Chỉ nghe thanh âm lạnh thấu xương của người tàn âm chậm rãi vang lên trong phòng làm việc rộng lớn: "Tai mắt của cậu thật sự càng ngày càng linh hoạt......"
Cậu ở đây là chỉ người Kỳ gia(cậu họ của An Tuyển Hoàng)
Vừa giống như tự thì thầm vừa giống như khen ngợi, rõ ràng bình thản như nước, lại vẫn khiến người ta nghe ra sự biến hóa kỳ quái mãnh liệt.
Sống lưng Minh Chiêu cứng đờ, rồng bị đụng vào vảy ngược nhất định sẽ nổi giận!
Vảy ngược của rồng là chiếc vảy duy nhất, có thể nguy hiểm đến tính mạng nếu bị mất đi chiếc vảy đó.
Mấy năm An gia chưa về, Kỉ gia càng ngày càng to gan làm loạn, dám khiêu khích quyền uy An gia, bí mật theo dõi hành tung của gia chủ! Theo tình hình hiện tại, vì Dạ tiểu thư và tiểu chủ nhân, khả năng chủ nhân ở lại thủ đô là rất lớn.
An gia trở lại, thế cân bằng của ba nhà Kỷ, Giang, Tần ắt bị phá vỡ.
Đến lúc đó sẽ lại nghênh đón một hồi gió tanh mưa máu......
Nếu tên Minh Triệt kia ở đây, chắc chắn sẽ có bộ dạng nóng lòng muốn thử.
Lúc nào cũng chỉ sợ thế giới không loạn.
Cũng may, cậu ta đã bị phái đi làm tài xế, tiếng ồn ào trong cả biệt thự cũng biến mất.
Tất nhiên, có thể khiến cho Minh Triệt cam tâm tình nguyện làm tài xế, ngoại trừ An Tuyển Hoàng, người mà anh ta có thể làm mà không suy nghĩ, không phải Dạ Cô Tinh thì còn có thể là ai?
Vừa đúng giờ cao điểm khu trung tâm, Minh Triệt đã phanh gấp đến mấy lần, tốc độ có thể so sánh với rùa bò.
Điều này là chuyện vô cùng khó chịu đối với kẻ đã quen phóng xe thể thao, bất chấp hoành hành ngang dọc!
Mà trái ngược hoàn toàn với cậu là Dạ Cô Tinh đang ngồi trên ghế phó lái, hô hấp trầm ổn, thái độ thong dong.
Cô nhìn tình hình tắc đường nghiêm trọng lúc này, mặt không hề đổi sắc, ánh mắt không gợn sóng.
Chắc chắn không tìm ra được một vẻ phiền phức nào.
Minh Triệt tâm phục khẩu phục kiểu tu dưỡng bậc này, sự tò mò đối với cô gái này cũng không ngừng tăng lên theo cấp lũy thừa.
"Con mẹ nó! Sao có thể tắc thành như vậy hả?!" Vẻ mặt Minh Triệt ảo não, nhưng ánh mắt cũng im lặng đặt trên người cô gái đang bình tĩnh bên cạnh.
Dạ Cô Tinh không nói gì, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không nghe thấy.
"Cô nói xem sao lại tắc thành như vậy chứ?"
"......."
"Haiz! thật sự là chật kín mà!"
"......."
"Chậc.....!tốc độ này chắc bắt kịp rùa bò......"
"Thật ồn ào."
"Chậc....."
Ánh mắt của Minh Triệt rơi xuống bụng dưới của cô, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt bốc lên hừng hực, thăm dò hỏi: "Cô và gia chủ quen biết như thế nào vậy? À! Tôi đoán tối đó nhất định đã xảy ra chuyện rất thú vị......"
Dạ Cô Tinh thản nhiên mỉm cười, không lên tiếng.
Từ đầu đến cuối, cho dù Minh Triệt có hỏi vòng vèo như thế nào đi nữa, Dạ Cô Tinh đều ăn nói thận trọng, người nào đó bày tỏ rất buồn bực nha.
Sau khi xuống xe, nhìn Minh Triệt đã đi xa, cô lắc người một cái thuận thế rẽ vào một con hẻm.
Cô đi qua bảy tám ngã rẽ, cô gái đơn thuần mặc áo phông trắng và quần đen thoáng chốc đã biến thành người phụ nữ bí hiểm.
Quần áo bằng da màu đen bó sát người, phô hết đường cong cơ thể thon dài hoàn mỹ của người con gái.
Chiếc kính râm to lớn che gần hết khuôn mặt, mái tóc đen dài tung bay theo gió, nhẹ nhàng mà phóng khoáng.
Đôi môi đỏ mọng ướt át say đắm lòng người.
Chỉ là đôi giày đế bằng màu đen dưới chân, cùng chiếc mô tô hạng nặng có chút cảm giác không được hài hòa.
Nhưng không làm mất đi vẻ quyến rũ của cô gái này.
Khi đi ngang qua phố, tiếng huýt sáo còn vang lên liên tục.
Nhìn thấy mặt trời cũng sắp lặn, Dạ Cô Tinh lấy chiếc điện thoại vừa mua lúc nãy ra: "Vu Sâm......"
Dạ Cô Tinh vừa mới bước chân vào cửa chính của tổng bộ Ám Dạ, đối diện ngay với Vương Trực đang đi tới.
Cô đang định mở miệng thì nhìn thấy Vương Trực lướt ngang qua cô, cũng không thèm liếc mắt một cái.
Chậc.........Cô như vậy là hoàn toàn bị xem nhẹ?
"Tránh ra! Đừng có cản đường!" Không thấy cậu ta đang gấp rút đi đón tiểu thư sao?! Có trời mới biết từ tối qua đến giờ cậu ta sống sót bằng cách nào! Không trực tiếp bị khí lạnh của Vu thiếu làm cho đông cứng thành que kem, thật sự phải cảm ơn trời đất đó!
"Này, tôi nói cô........!Tiểu...!tiểu thư?!" Miệng Vương Trực mở lớn đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Cũng khó trách cậu không nhận ra người.
Bình thường Dạ Cô Tinh ăn mặc đều tùy ý, đơn giản già dặn, hành động dứt khoát, mạnh mẽ vang dội.
Nói thật, sau khi nhìn thấy cách cô đối phó với Bạch Sương Sương, hạ gục Dương Giang ra sao, rồi lại làm thế nào để giải quyết đám người Thái Phi Tượng, trong lòng cậu ta không thể nào coi cô như phụ nữ được nữa!
Đến ngày hôm nay, không nói đến phụ nữ, thậm chí cả đàn ông cũng rất ít người có thể sánh được với cô!
Chỉ là bây giờ, người phụ nữ còn nam tính hơn đàn ông lại xuất hiện trước mặt cậu ta một cách...!cuồng dã như thế...!quyến rũ như thế.
Cậu ta không ngốc mới là lạ!
"Vu Sâm đâu?" Giọng nói của cô gái như gió truyền tới.
Vương Trực chợt hoàn hồn, thật sự muốn tát cho mình hai cái!
Trong mắt cậu lập tức lộ ra sự vui sướng: "Tiểu thư, cô rốt cuộc cũng trở lại...."
Chờ tới khi đi vào thư phòng, Dạ Cô Tinh mới thực sự hiểu được ý của Vương Trực.
Nhìn một đống thứ lộn xộn trên sàn, có thể tưởng tượng Vu Sâm đã tức giận thế nào.
Vừa mới vào cửa, người đàn ông kia liền nhanh chóng nghênh đón.
Ánh mắt nhìn cô từ đầu tới chân, quét tới quét lui không dưới năm lần mới nhẹ nhàng thở ra, may mà không bị thương.......
Mũi khẽ nhúc nhích, mùi máu tươi nhàn nhạt quẩn quanh hòa cùng mùi thuốc.
Chỉ bằng mũi người thì rất khó ngửi, nhưng Vu Sâm lại nhận ra, ánh mắt bất chợt căng thẳng,:"Cô bị thương?"
Dạ Cô Tinh xua tay: "Vết thương nhẹ thôi, đã xử lý rồi." Sau đó không để cho Vu Sâm có cơ hội hỏi thêm, vào thẳng chuyện chính: "Sự việc đã điều tra rõ chưa?"
Không khí quanh Vu Sâm chợt lạnh hơn, sau đó nói: "Rạng sáng hôm trước, người chúng ta sắp xếp tại bến tàu truyền đến tin tức.
Phát hiện một lực lượng người khá lớn, không rõ danh tính cải trang thành khách du lịch trà trộn vào thủ đô.
Khi đó tôi không nghĩ tới là đám người của hội Tam Hợp.
Sau khi điều tra mới phát hiện, đoàn du lịch này xuất phát từ phía bắc của tỉnh Vân Nam.
Trên đường đi không hề dừng lại mà chạy thẳng đến thủ đô.
Nhớ chú Hoa từng nói, hội Tam Hợp có ẩn dấu một phần thế lực ở Vân Nam.
Lúc đó tôi lập tức phái người đi thăm dò điểm dừng chân của đoàn du lịch.
Không ngờ rằng lại không tra được gì.
Đến lúc nhận được điện thoại của Vương Trực mới ngay lập tức quay đầu chạy tới Lam Mị."
"Mấy đồ vật kia có bảo vệ được không?"
"Tiểu thư yên tâm." Vương Trực cười hì hì, vỗ vỗ bờ ngực không cường tráng của mình như đang tranh công: "Có Vương Trực tôi ra tay, nhất định đánh chết mấy con rùa hội Tam Hợp kia! Mấy thứ trên lầu cũng còn, không thiếu cái gì cả!"
Dạ Cô tinh khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng: "Vất vả anh rồi." Tuy rằng Vương Trực nói rất thoải mái, nhưng cô biết rõ, quá trình nhất định cực kì nguy hiểm.
Không nói đến cái khác, sức mạnh khủ ng bố của thuốc nổ TNT, ngay cả người chôn thuốc nổ cũng có thể bị nổ chết.
Nhiệm vụ này vốn là thất bại đồng nghĩa với hy sinh.
Nếu Vu Sâm không đuổi tới kịp lúc, một khi thuốc nổ TNT cực mạnh kia được kích hoạt, cả Lam Mị đều sẽ tan thành tro bụi, mà Vương Trực cũng.......
Thật ra, việc này đối với Vương Trực cũng là một khảo nghiệm.
Mọi người đều biết Long Vương thích kim cương, sưu tầm rất nhiều những viên kim cương nổi tiếng hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới, tài sản hẳn rất ấn tượng.
Nhưng Long Vương cũng có tiếng là yêu tiền, bộ sưu tầm này trừ ông ta ra, ngay cả anh em thân thiết nhất là Tạ Chí Hoa cũng không có cơ hội chiêm ngưỡng.
Long Vương vừa chết, khối tài sản khổng lồ này liền trở thành một bí ẩn không lời giải đáp.
Không phải là không có ai ôm tâm tư nhớ thương, cố gắng truy tìm tung tích đống của cải này, nhưng đều kết thúc bởi thất bại.
Mà thái độ của Vu Sâm chính là mặc kệ, dù sao tôi cũng tìm không thấy, các người ai muốn tìm thì cứ tìm.