Dạ Cô Tinh không đến phòng giáo vụ nộp giấy phép, mà trực tiếp nhờ Diêm Đông Bình làm giúp.
Em vợ của mình thì tự mình đối phó, cô không muốn tự làm mình buồn nôn đâu!
Ngâm nga khúc nhạc đi ra khỏi tòa nhà hành chính.
Từ sau khi mang thai, Dạ Cô Tinh phát hiện tâm trạng càng ngày càng thất thường, lòng cũng vô thức mềm mại hơn.
Ví dụ như sáng nay, nếu là trước kia cô sẽ không phản ứng với Kha Hiểu Yến, càng không biết cười.
Lại ví dụ, đối diện với Diêm Đông Bình cô sẽ trực tiếp nộp báo cáo xong rồi đi khỏi, không bao giờ lảm nhảm với ông nhiều hơn câu nào.
Thật không biết, sự thay đổi này tốt hay xấu...
Thôi thuận theo tự nhiên đi...
"Bạn học Dạ..."
Bất chợt bị ai gọi lại, Dạ Cô Tinh quay đầu, hàng lông mày thanh tú tức thì nhướng lên, hứng thú trong mắt càng đậm, quyết định giả ngu trước: "Thầy là?"
Triệu Bính Quang mặt mày đen lại, trên mặt có hơi không nén giận được, những vẫn xụ mặt cố tỏ vẻ uy nghiêm nói: "Tôi là giáo sư Triệu phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân.
Hôm đó em đánh cược với Triệu Gia Nam, chúng ta đã có duyên gặp qua một lần."
"Ồ! Là thầy ạ - thật là có lỗi, thời gian lâu quá, không nhớ ra.
Dù sao sức chứa của não cũng có hạn, không giữ lại quá nhiều người và chuyện râu ria.
Thầy cũng làm nghiên cứu khoa học, hẳn biết lý lẽ này ạ."
Mặt Triệu Bính Quang lúc xanh lúc đỏ, không thể nào cãi lại, cũng không thể xoi mói.
Chỉ có thể cười bên ngoài, nhưng trong lòng không cười, khẽ gật đầu một cái.
"Được nói rằng giáo sư Triệu ngành vật lý hạt nhân không chỉ học thức uyên bác, còn hiểu lí lẽ lại rộng lượng.
Hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, nếu thầy không có chuyện gì khác, em đi trước ạ." Dứt lời, xoay người rời đi.
Triệu Bính Quang nghe được nửa câu đầu, vẻ mặt hơi hòa hoãn lại.
Không ngờ hình tượng của ông trong lòng sinh viên lại cao lớn như thế.
Trong lòng hơi vênh váo đắc chí, nhưng sau khi kịp phản ứng, phát hiện Dạ Cô Tinh đã sớm đi xa.
Mới giật mình nhận ra ông ta lại bị một sinh viên nắm mũi dắt đi, quên mất chuyện chính!
Thật ra, Triệu Bính Quang muốn nói gì Dạ Cô Tinh biết rõ.
Đơn giản là muốn nhờ vả bỏ cuộc đánh cược ban đầu với Triệu Gia Nam.
Muốn để Triệu Gia Nam trở lại phòng thí nghiệm.
Khóe môi cô nhếch lên đầy chế giễu, ánh mắt Dạ Cô Tinh sắc lạnh.
Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?!
Nếu như lúc đầu người thua là cô, Triệu Gia Nam sẽ không bỏ qua cho cô, mà Triệu Bính Quang cũng mượn chuyện này gây khó dễ với Diêm Đông Bình!
Với kẻ thù, cô luôn không ôm bất kì lòng đồng cảm gì!
Về phòng trọ lấy mấy bộ quần áo, lại mò trong túi quần được một viên đạn, là thứ cô moi ra từ bả vai người đàn ông bị bắn đêm đó, khụ khụ...!Về việc tại sao lại muốn ra tay độc ác...
Dạ Cô Tinh tỏ vẻ rất ngại ngùng, lúc ấy tác dụng của thuốc quá mạnh.
Cả người cô trên dưới đều như bị lửa đốt.
Nhưng người đàn ông đó lại hôn mê bất tỉnh, mặc kệ cô giở trò gì, không phản ứng một chút nào.
Để đánh thức người này, cô...!nhưng không thể không nói, hiệu quả rất tốt, phản ứng...khụ khụ...rõ rệt...
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra đôi con ngươi âm u sâu thẳm, tựa như có một vòng xoáy, lúc anh nhìn chằm chằm cô.
Ngoại trừ rơi vào đó, tựa như không có lựa chọn nào khác...
Đáng khinh quá - cô đang nghĩ cái gì thế này?!
Vội vàng sắp xếp vào túi, cô đã gọi Vu Sâm giúp cô tìm chỗ ở lần nữa.
Dù sao đang mang thai, ở cùng một phòng trọ với Vương Thạch không tiện lắm.
Nhắm vào thùng rác phía trước gần đó, chỉ cần nhẹ nhàng ném, viên đạn này có thể hoàn hảo rơi vào trong đó.
Suy đi nghĩ lại, thôi thì nhét thẳng vào trong túi rồi mang đi.
Giữa trưa, Dạ Cô Tinh chạy thẳng tới phim trường, lái chiếc Honda bản thương mại mượn của Vương Thạch.
Khuya tối hôm trước bắn nhau một trận với hội Tam Hợp kia, xe bị đạn bắn thành tổ ong vò vẽ.
Sau đó cô bỏ xe chạy trốn, chiếc Honda đẹp đẽ kia đâm vào lan can đường cao tốc, thật là thê thảm không nỡ nhìn.
Cô đã từ bỏ việc cứu nó, định để Vu Sâm lại mua một chiếc nữa.
Đến lúc đó mượn đại cớ nào đó giải thích với Vương Thạch một hồi, không ngờ hôm nay đã đưa tới.
Nhưng, xe vẫn là chiếc ban đầu, chẳng qua là được sửa chữa thay mới toàn bộ, chứng tỏ không phải Vu Sân mua, vậy...!là ai?
Dạ Cô Tinh dường như vô thức nhớ đến người đàn ông bá đạo mặt mày lạnh lẽo kia, An Tuyển Hoàng?
An?! Chẳng lẽ là An đó?!
Nếu đúng như cô đoán, Dạ Cô Tinh hơi líu lưỡi nghẹn họng, chép miệng một cái.
Rốt cuộc là "vận may" của cô tốt đến mức nào, vừa đến là đã "cường" một boss lớn như vậy...!
cường ở đây hình như là cường trong 强奸 - cng hip.
Lúc Dạ Cô Tinh đến, Vương Thạch, Diệp Lưu Thanh, Thiết Sơn, Tào Quân đều đã ngồi vào vị trí.
Dạ Huy Nguyệt ngồi một bên như ông lớn, sư phụ béo mặt cười ngu ngơ đang cầm chai nước suối qua.
Ông lớn Dạ Huy Nguyệt khẽ vỗ bả vai, vẻ mặt của sư phụ béo lập tức hớn hở.
"Ấy! Đạo diễn Vương nói, hôm này dùng đường ray thẳng, cậu bày đường ray cong ra làm gì?!" Dạ Huy Nguyệt chỉ một người nhân viên công tác trong đó đang không tập trung.
Ánh mắt sư phụ béo sáng lên, giống như chó săn đột nhiên đánh hơi được con mồi, mắt trợn ngược lên, xông vọt tới: “Mẹ nó làm cái gì vậy? Làm có tâm chút đi, để tôi còn nở mày nở mặt chút! Lão đại Huy Nguyệt nói, làm cho tốt, cơm trưa nay còn có thêm thịt!"
"Hú hú...!Điều phối viên Dạ nói là phải giữ lời nha!"
Dạ Huy Nguyệt đứng dậy nói lớn: "Tất nhiên rồi! Cũng phải làm việc chăm chỉ cho tôi, thịt này cho thì cũng phải đáng giá chứ đúng không?"
"Phải! Tất cả mọi người làm việc chăm chỉ hơn, trưa nay sẽ có thịt ăn!"
"Được! Có thịt ăn..."
Diệp Lưu Thanh, Vương Thạch hai mắt nhìn nhau một cái.
Trong mắt vừa bất đắc dĩ, lại khâm phục.
Mới ngắn ngủi chưa tới ba ngày, tiếng hô dường như còn vang dội hơn cả người làm đạo diễn như bọn họ nữa!
Hạt giống tình yêu, trong lúc không để ý đã lặng lẽ nảy mầm.
Hai người, một là thiếu niên già dặn, một là nụ hoa chớm nở.
Nhưng tình yêu, tựa như không cần bất kì lý do gì, nói đến là đến.
Từ hôm tình cờ gặp gỡ đó, Viên Hi Thần dùng sự kiên nhẫn, sức quyến rũ của mình dần dần chinh phục cô gái đặc biệt này, bọn họ bắt đầu lén lút hẹn hò.
Anh đưa cô đi nhìn núi nhìn biển nhìn mây, ngắm hoa ngắm trăng thưởng thức mùa thu.
Mặc dù hầu hết anh đều im lặng, thậm chí hơi lạnh lùng, nhưng cô gái nhỏ này vẫn có thể cảm nhận được sự chân thành của anh.
Những khúc phim hai người hẹn hò, yêu cuồng nhiệt này sẽ được xen kẽ trong phim dưới dạng kí ức.
Vì thế, không có đau khổ, tất cả đều ngọt ngào, đều là say mê.
Có người nói, ký ức đều đã từng được tô son điểm phấn.
Những thứ có thể được coi là hồi ức, thường hạnh phúc nhiều hơn là nỗi đau.
Nhưng chính vì đã từng tốt đẹp, kịch bản phát triển đến giai đoạn sau, khi hai người dần dần trưởng thành lên.
Trong một thành phố ngột ngạt chật hẹp, tràn đầy cám dỗ, khi trong lòng từng bước sinh ra sự nghi ngờ, mới có vẻ đáng buồn và thê lương như vậy.
Tuy nhiên, ít nhất bây giờ vẫn đang tốt đẹp.
" Over the city, cảnh thứ , các bộ phận chuẩn bị...!Action!"
Tiếng bảng cắt phim vang lên, các bộ phận vào vị trí.
Vẻ mặt nhân viên toàn phim trường trở nên nghiêm túc, ánh mắt chăm chú.
Đối diện với trường trung học dành cho nữ sinh là phố ăn vặt rộn ràng, vì chưa tới lúc tan học nên hơi vắng vẻ.
Những người bán hàng rong đứng trước quầy hàng của mình.
Ánh nắng ấm áp, gió thu đưa nhè nhẹ, từng lỗ chân lông cũng chầm chậm mở ra một cách lười biếng, khiến người ta muốn chợp mắt, nghỉ một lúc.
Đúng lúc này, hai bóng người đi chầm chậm từ đầu đường vào, một nam một nữ.
Cậu con trai dáng người cao ráo, mặt mũi đẹp trai, một đôi mắt phượng đẹp đến mức không giống người phàm, khí chất thu lại, vẻ thanh cao và cao quý lưu chuyển.
Cả người cô gái mặc đồng phục nữ sinh trung học, áo phía trên màu trắng, váy caro đen đỏ.
Đi một đôi bốt Martin của Anh, lô ra hai chân xinh đẹp thon dài trắng nõn, vạt áo sơ mi sơ vin vào trong váy, vòng eo thon thả, một tay cũng có thể ôm hết, mặt mày thanh thuần, vẻ đẹp chớm nở, trong ngoài đều tràn đầy hơi thở thanh xuân!
Chỉ thấy cánh tay mảnh khảnh của cô gái được nắm chặt trong bàn tay to lớn của cậu con trai, dáng vẻ thân mật không cần nói cũng biết.
"Này...!để đi cùng anh, em đã trốn tiết tự học cuối cùng, lại có một đống bài tập về nhà chưa làm!" Cô gái vươn cánh tay trắng nõn mảnh khảnh ra, khoa tay múa chân trước người vẽ thành một vòng lớn một cách ngốc nghếch, tựa như muốn cụ thể hóa đống bài tập kia rốt cuộc to đến mức nào.
Sau đó xoay đầu, nhìn về phía người đàn ông đang yên lặng không nói, cắn môi.
Đôi mắt to ngấn nước mang theo sự thăm dò, nghi ngờ, còn có chút thẹn thùng và thấp thỏm được che giấu cẩn thận: "Này! Tại sao anh lại không nói chuyện? Giận sao?"
"Ừm...!anh đang nghĩ xem bồi thường cho em thế nào..." Cậu con trai chống cằm, dường như đang tập trung suy nghĩ tỉ mỉ.
Cô gái nhỏ thoáng chốc nhíu mày, tựa như một bức tranh sông núi, thiên nhiên, tươi mát, sâu sắc, và thanh nhã, sóng nước nhấp nhô: "À...!Vậy em phải nghĩ thật kỹ mới được!"
Diệp Lưu Thanh và Tào Quân ngồi trước một loạt màn ảnh ống kính.
Dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp như hoa, cho dù nhìn từ ống kính nào, từ góc độ nào, hoàn mĩ không góc chết.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng lý trí vẫn bị lung lay.
Vương Thạch nhanh nhẹn đưa máy quay đẩy dọc theo đường ray thẳng tới, cuối cùng ống kính dừng lại ở hình ảnh đặc tả đôi mắt đen lấp lánh của cô gái, hô to một tiếng: "Cắt!"
Nhân viên làm việc cả trường quay bỗng nhiên hoàn hồn, nếu như không phải trong quá trình quay phim không cho phép chụp hình, bọn họ chắc chắn không kìm được mà dùng ống kính lưu lại tất cả những tốt đẹp của cô gái giờ phút này thành hình ảnh!
Loài người, luôn không có sức đề kháng với cái đẹp!
Bọn họ không thể làm như vậy, nhưng có người có thể! Phố ăn vặt nhỏ này đối diện với trường trung học nữ sinh, cũng chính là trường Gia Hòa trong phim.
Hiện giờ đang giữa trưa, nhưng mặt trời hôm nay không quá gắt, mang theo chút hương vị mùa thu.
Ngay khi chuông tan học của trường trung học hàng đầu của thành phố vang lên, hàng loạt "tín đồ ăn uống" lao ra khỏi cổng trường tìm món ngon, lựa chọn đầu tiên dĩ nhiên là phố ăn vặt này!
Nhưng tình hình hôm nay hơi khác một chút, vì chỗ giao nhau bị kéo một dải màu vàng, bên cạnh có một tấm biển viết: Phim trường, không cho phép vào trong, đã gây ra bất tiện cho mọi người, kính xin thông cảm!
"Phong tỏa?"
"Tổ phim nào thế?"
"Tôi nhìn trước xem..."
Thế là, mấy tên đầu sỏ tham ăn đứng đầu tiên trước dải màu vàng đã nhìn hết toàn bộ tình hình cách đó không xa.
"Ui mẹ ơi! Thật là đẹp mà..."
"Ai thế? Ai thế? Cho tôi nhìn chút với!"
"Wow! Nam thanh nữ tú! Cực phẩm nhân gian á!"
"Không được, tôi phải chụp hình...!Đợi lát nữa đăng lên Weibo khoe! A kaka...! bố mày lần đầu được nhìn minh tinh ở khoảng cách gần như vậy nha!"
"Tôi cũng chụp..."
"Đi đi đi! Tránh qua một bên...!đừng cản camera của tao..."