Giường bệnh vốn dĩ rất nhỏ, hai người đàn ông to lớn nằm chung một giường mà không chạm vào nhau là chuyện không thể.
Năm năm qua, hai người luôn ngủ riêng, chưa bao giờ ngủ chung giường như thế này.
Kỉ Lam Thanh duỗi thẳng chân, hai tay an phận đặt trên ngực, hai mắt nhắm nghiền, cả người cứng đờ.
Nhận thấy Kỉ Lam Thanh lúng túng ngượng ngùng, Hắc Phong bật cười, nụ cười có chủ ý muốn trêu ghẹo, khiến Kỉ Lam Thanh đang cứng đờ ngượng ngùng lại càng ngượng ngùng hơn.
Hắc Phong đưa tay qua trực tiếp ôm Kỉ Lam Thanh trong vòng tay, cơ thể đối phương mang mùi hương thanh nhẹ của sữa tắm khiến Hắc Phong xích đến gần hơn, càng đến gần, Kỉ Lam Thanh càng bất động và ngượng ngùng hơn, ngay cả hơi thở cũng ngưng lại.
Kỉ Lam Thanh nhắm chặt mắt, ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng từ cơ thể Hắc Phong, tim càng đập nhanh hơn. Cả đời, đây là lần đầu tiên Kỉ Lam Thanh nằm gần một người đàn ông như vậy.
Nhất là sau khi hiểu rõ tình cảm của bản thân, loại tiếp xúc này khiến toàn thân ngượng ngùng cứng đờ, nhiệt độ nóng bỏng từ bụng dưới nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Kỉ Lam Thanh căng thẳng không dám thở, xương cốt khắp người đều cảm thấy tê dại, khi chạm vào cơ thể ấm áp của Hắc Phong, Kỉ Lam Thanh nghẹn đến mức khó chịu, cảm giác bồn chồn len lõi khắp cơ thể. Lý trí và thể xác đang không ngừng đảo loạn.
Khi Kỉ Lam Thanh không thể chịu đựng được nữa, hắn mở mắt ra và nhìn kỹ gương mặt Hắc Phong, chỉ thấy đối phương đã ngủ rồi.
Mặc dù có chút ăn lòng nhưng Kỉ Lam Thanh không khỏi có chút mất mát.
Quên đi, chuyện này sau này hãy tính tới, Kỉ Lam Thanh nghĩ, nhắm mắt lại niệm tâm chú, sau đó cảm xúc dần bình ổn lại.
Sau khi Kỉ Lam Thanh chìm vào giấc ngủ, Hắc Phong mở mắt ra, kéo chăn cho Kỉ Lam Thanh, sau đó đứng dậy, chậm rãi rời khỏi giường, cầm điện thoại, thận trọng đi ra ngoài.
Hắc Phong gọi cho Cung Nam Mạc, Tả Khuynh Huyễn, Hà Thanh, và Tư Đồ Viễn đang ở nước ngoài, họ báo cáo tình hình cho nhau và sau đó cúp máy.
Hắc Phong lung lay bước về phòng bệnh, bàn tay mảnh khảnh và tái nhợt lặng lẽ bấu chặt lồng ngươc, dù vậy vẻ đau đớn trên khuôn mặt anh biến thành nụ cười đầy cưng chiều khi nhìn thấy người đang ngủ trên giường... Nhẹ nhàng đi tới, Hắc Phong từ từ xoay người nhẹ nhàng ôm Kỉ Lam Thanh vào lòng, an tâm nhắm mắt lại, một lúc sau vang lên tiếng thở đều đều..
Kỉ Lam Thanh lần này ngủ rất thoải mái, từ khi trùng sinh cũng không nghỉ ngơi điều độ, một khi thả lỏng, cư nhiên ngủ đến quên trời quên đất.
Sau vài giây thất thần, Kỉ Lam Thanh mới nhớ ra mình đang ở đâu, giật mình bật dậy.
Hắc Phong đang đứng trước cửa sổ, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào tấm lưng gầy của Hắc Phong, bởi vì ngược sáng nên Kỉ Lam Thanh không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Hắc Phong, chỉ cảm thấy người kia đang mỉm cười.
Kỉ Lam Thanh nhìn thẳng vào Hắc Phong, nghe người kia chào nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Chào buổi sáng, Lam Thanh!”
Âm giọng của Hắc Phong trầm tĩnh, như thể anh ta đã luyện tập hàng ngàn lần, Kỉ Lam Thanh bỗng cảm thấy an tâm hơn vì trạng thái của đối phương.
Hắn nhìn Hắc Phong, khóe miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt thanh tú hiện lên một nụ cười ôn nhu, thời gian như dừng lại trong buổi sáng ngọt ngào trong lành này.
Hắn nhìn Hắc Phong đi về phía mình, khẽ nói: "Chào buổi sáng, anh Hắc Phong!"