Trong căn phòng rộng lớn và sang trọng, Thịnh Chấn Minh nổi bật với tóc hoa râm đang ngồi trên ghế, bên canh là một người phụ nữ tóc dài mặc váy trắng.
Nhìn thấy Hắc Phong đi vào, Thịnh Chấn Minh nở nụ cười rạng rỡ: “Hắc Phong đến rồi sao, lại đây, ông vừa nói chuyện với tiểu Lan về cháu đó!”
“Chủ tịch!” Hắc Phong cung kính lịch sự chào hỏi.
"Tại sao con lại khách sáo như vậy? Là do ông Thịnh đây không nói trước với con về việc tiểu Lan trở về à !"
Thịnh Chấn Minh vừa nói ánh mắt vừa nhìn Thịnh Ngọc Lan khẽ cười nói: "Tiểu Lan, vừa rồi kêu gào với ông muốn đi tìm anh Phong của con, bây giờ người ta đã tới đây rồi, sao lại ngồi im thin thít vậy hả? ” Thịnh Ngọc Lan thẹn thùng cười, xoay người, đối diện với mọi người.
Chiếc váy ren trắng khéo ôm trọn khoe vòng eo thon gầy, nổi bật làn da trắng như sứ. Ngay cả Kỉ Lam Thanh vốn chỉ thích đàn ông cũng không khỏi ngưỡng mộ cảm thán, đây đúng là một mỹ nhân.
Đáy lòng chua xót cười khổ, Kỉ Lam Thanh nhận ra hắn đã quên hỏi Hắc Phong là y sinh ra vốn chỉ thích đàn ông hay cả phụ nữ cũng có thể thích.
Đối mặt với vẻ đẹp trước mắt, không một người đàn ông nào lại có thể thờ ơ.
Cái chạm nhẹ nhàng mang đến sự ấm áp trên đỉnh đầu khiến Kỉ Lam Thanh định thần lại, ngước mắt lên, liền nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên khóe mắt Hắc Phong, hắn nghe thấy người kia nhẹ nhàng thì thầm nhưng ngữ điệu vô cùng kiên quyết: " Đừng lo, anh chỉ thích em thôi." Sự yêu thích từ tận đáy lòng không hề che giấu, hiện rõ trên khóe mắt mang vẻ ngọt ngào đầy thương yêu.
“Anh Phong, đây là ai?” Thịnh Ngọc Lan vốn mang dáng vẻ yêu kiều, ủy mị e thẹn nhưng khi nhìn thấy Hắc Phong thân cận với Kỉ Lam Thanh sắc mặt cô liền không tốt, tức giận nắm tay thành đấm để giữ bình tĩnh.
Tuy chỉ là động tác nhỏ nhưng qua mắt được Hắc Phong.
Y nhếch môi có ý mỉa mai, Hắc Phong đứng thẳng người: "Ông Thịnh, để cháu giới thiệu với ông, đây là Chủ tịch Kỉ của tập đoàn Công nghệ kĩ thuật Lam Thanh và em ấy cũng chính là ... người yêu của cháu!"
Lời giới thiệu của Hắc Phong khiến cho Thịnh Chấn Minh và Thịnh Ngọc Lan và ngay cả Kỉ Lam Thanh đều vô cùng choáng ván
Bàn tay đặt ở trên eo Kỉ Lam Thạn càng siết chặt hơn, kéo đối phương lại gần y hơn, Hắc Phong nghiêm túc cúi xuống nói: "Rất cảm động sao! Nhớ thưởng cho anh đó."
"Hắc Phong, anh?" Kỉ Lam Thanh vẻ mặt phức tạp nhìn Hắc Phong
Hắn đã nghĩ đến rất nhiều phương cách công khai mối quan hệ của hai người, tuy nhiên công khai mối quan hệ trong tình cảnh hiện tại thì hắn chưa từng nghĩ tới.
Ngoại trừ sự ngạc nhiên của Kỉ Lam Thanh, sự tức giận của Thịnh Ngọc Lan thì tiếng cười lớn của Thịnh Chấn Minh nghe khá chói tai.
“Thật không ngờ, cháu lại dễ dàng thừa nhận quan hệ của bản thân như vậy.” Thịnh Chấn Minh từ chỗ ngồi đứng lên, tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng tầm vóc của lão vô cùng tốt.
“ Cháu không nói, chẳng lẽ Thịnh gia sẽ không biết.” Đôi mắt sâu thẳm sắc, vài phần lạnh lùng đối diện với Thịnh Chấn Minh.
Nếu không phải vì ánh mắt khinh bỉ mỉa mai của Thịnh La Văn trước đó, Hắc Phong đã không bộc lộ thẳng thắn thái độ của y
“Chà, thật xứng đáng là dòng máu con cháu Hắc gia. Ông đây rất khâm phục khí chất này của cháu!” Vẻ mặt của Thịnh Chấn Minh không còn thân thiện như lúc đầu mà trở nên nghiêm nghị và uy nghiêm hơn.
“Nhưng Hắc Phong, cậu đừng quên, chính vì cậu là con cháu Hắc gia nên có một số trách nhiệm cậu không thể chối bỏ được."
“Anh Phong, sao anh có thể đối xử với em như thế, anh biết rõ tình cảm em dành cho anh " Tình cảm đó , em ..." Thịnh Ngọc Lan không tiếp được, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hắc Phong, thân thể như muốn lung lay ngã xuống, nhìn rất đau lòng.
Nếu người khác sẽ an ủi để người bên cạnh cảm thấy bớt khổ sở hơn, thế nhưng thật đáng tiếc người đó lại là Hắc Phong mà không phải người nào khác.
“Hắc Phong, chỉ cần cậu và tiểu Lan kết hôn, tôi hứa chuyện giữa cậu và cậu Kỉ ngoài chúng ta ra sẽ không một ai khác biết"
Thịnh Chấn Minh nghĩ bản thân đã vô cùng bao dung đối với đối phương khuôn mặt đầy nếp nhăn không giấu được toan tính nắm chắc phần thắng nhìn Hắc Phong.