Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

chương 131: 131: bình minh ở tận thế 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biệt thự đã vài năm chưa có người ở, không chỉ trống rỗng mà còn phủ đầy tro bụi.

Hai người không tính ở lại đây lâu, nên tùy tiện dọn một phòng, bày lên vài thứ, có giường có chăn là đủ.

Ăn xong, Lâu Điện lấy ra một cái thùng tắm bằng gỗ từ trong không gian, đổ đầy nước ấm vào thùng, sau đó ném Lâu Linh vào tắm rửa.

Ngoài điểm được tắm nước nóng trong trời lạnh rất thoải mái, còn vì cô lại nghênh đón người họ hàng mỗi tháng đến một lần.

Bà dì này rất kinh khủng, mùi máu tươi như có như không không thể thoát khỏi ngũ giác linh mẫn của dị năng giả, đúng là một việc rất khó chịu đựng, thậm chí khiến máu trong người họ sôi sục, chứ chưa nói đến việc hấp dẫn zombie.

Lâu Linh đã thản nhiên đến mức cầm băng vệ sinh từ tay anh, thuận tiện than thở với anh hãng nào dùng tốt, hãng nào không.

Đương nhiên cô càu nhàu một chút thôi, bây giờ không biết có bao nhiêu thiếu nữ chẳng có thứ này để dùng, cô không thể lãng phí.

Đến khi cô mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, Lâu Điện đã sắp xếp căn phòng gần xong.

Quạt sưởi khiến cả phòng cực kì ấm áp, cô không hề thấy lạnh chút nào.

Lâu Điện đang trải chăn lông lên giường, thấy cô đi thì đưa cho cô một bình giữ nhiệt.

Bên trong là sữa táo đỏ mấy ngày trước anh nấu lúc rảnh rỗi, bởi vì để trong không gian, lúc đổ ra nó còn bốc khói.

"Uống đi rồi ngủ!" Đưa cốc cho cô, tuy rằng giọng dịu dàng nhưng có vẻ rất kiên quyết không thể từ chối.

Lâu Linh gật đầu.

Khi đến tháng, cơ thể phụ nữ khỏe đến mấy cũng không bằng lúc bình thường, đặc biệt ở trong thời kì mưa tuyết đóng băng, tay chân cô rét run.

Anh nấu riêng sữa táo đỏ cho cô, để cô bồi bổ trong giai đoạn đặc thù này.

Nghĩ đến đây, cô hơi xấu hổ.

Hai người ở bên nhau hơn ba năm, mặc dù coi như Lâu Điện vô cùng dịu dàng và dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng thực ra trong mối tình này, anh cực kì mạnh mẽ, nắm quyền.

Anh lên kế hoạch từng bước một, dần dà chiếm trọn trái tim cô, không cho phép cô lui về phía sau nửa bước, phá hủy mọi đường rút lui của cô.

Cô chỉ có thể nhìn một mình anh.

Cô không phải sói mắt trắng, có lẽ lúc đầu mất tự nhiên, không thể chấp nhận, thậm chí uất ức vì anh quá mạnh, nhưng anh nắm chặt điểm yếu của cô.

Cô không thể chấp nhận tình thân của anh đã biến thành tình yêu nhưng cô cũng không dễ dàng bỏ rơi anh trong thời đại đáng sợ này, nên bị anh giữ chặt.

Nếu không có tận thế, cô thấy hai người không thể ở bên nhau, dù Lâu Điện không cho cô kháng cự.

Sau khi tốt nghiệp, cô sẽ ra khỏi nhà họ Lâu, trở lại cố hương của cha, tùy tiện tìm một người đàn ông ôn hòa, chất phác thật sự làm bạn đời.

Nếu Lâu Điện không buông tay, kết quả chỉ là cứng đối cứng thôi.

Có điều, đời người là vậy, nó luôn xảy ra rất nhiều sự kiện bất ngờ, làm cho mọi chuyện lệch khỏi quỹ đạo vốn có.

Thực ra chẳng có điểm nào không tốt...

Trong mơ màng, cô ôm chăn ngủ.

Lâu Điện ra khỏi phòng vệ sinh, dùng khăn mặt khô lau qua mái tóc ướt, phát hiện nửa người cô đè chặt, cô say từ lúc nào.

Anh bất đắc dĩ thở dài, rút chăn ra sau đó đắp chăn lên người cô.

Kế tiếp, anh ngồi xuống bên cạnh cô, ngắm nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ.

Khi ngủ, gương mặt cô thanh tú, đáng yêu, hơi trẻ con, càng thân thiết ấm áp như em gái nhà bên, khiến tim người xem mềm nhũn.

Vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cô, chuyện đời trước đã đi xa, cảm giác cầu mong mà không thể có cũng đã qua, chỉ còn lại cô bình yên ngoan ngoãn ngủ bên cạnh anh là để lại dấu ấn trong lòng anh.

******

Sáng sớm hôm sau, họ tỉnh lại trong tiếp gió đập ầm ầm vào cửa sổ.

Mấy ngày qua chạy bôn ba bên ngoài, thật vất vả có thể ngủ một giấc yên ổn, tinh thần cô rất tốt, thần thái sáng láng, hà hơi vào cửa sổ xem bên ngoài.

Khung cảnh hoang vắng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của cô.

Tận thế là tuyệt vọng và cũng là hi vọng.

Cô chưa bao giờ tự làm mình hết hi vọng, dùng thái độ bi quan lê lết qua ngày.

Hơn nữa, cô tin tưởng, tận thế sẽ qua đi, nhân loại sẽ nghênh đón kỷ nguyên mới.

"Tiểu Linh, ăn điểm tâm." Tinh thần lực Lâu Điện phát hiện cô đã tỉnh, vào gọi người.

Thấy anh tùy ý mặc một bộ đồ mỏng màu vàng nhạt, Lâu Linh ước ao ghen tị.

Trời rất lạnh, anh ăn mặc ít như vậy mà không thấy lạnh, chẳng trách dị năng giả cấp cao làm cho người ta sùng bái cuồng nhiệt đến thế, không từ thủ đoạn cũng muốn bò lên độ cao đó.

Bây giờ Lâu Linh đang ở thời kỳ không bình thường, cho nên người cô tròn vo, lăn ra khỏi phòng.

Lâu Điện nấu nướng luôn ở trong phòng khách, dùng bếp cồn.

Buổi sáng, ngoài mì nước còn có một nồi nhúng (1).

Một bữa sáng mà ăn nhiều món phong phú đầy mỡ như vậy, người thường chưa chắc đã ăn nổi, nhưng đối với dị năng giả, không thịt không vui.

Với người có hình tượng như công tử không dính khói bụi trần gian, khi Lâu Điện ăn thịt cũng khá hung mãnh, phá hỏng luôn cảm giác anh tạo cho người ta.

(1) nguyên gốc: 涮锅, một cách thức giống ăn lẩu nhưng đơn giản hơn, có một nồi nước dùng để nhúng và cũng cho thêm thịt, cá, đậu, rau v.v tùy theo sở thích.

"Ngôi biệt thự cách vách có người ở." Lâu Điện nói, "Chúng ta ở lại đây vài ngày."

Nguyên nhân đương nhiên là hầu hạ bà dì của cô thật tốt, Lâu Linh thấy bình thường, dù sao bọn họ không vội khởi hành, nhưng cô có vẻ hứng thú về mấy người ở sát vách, "Bọn họ là dị năng giả à? Có phải đi làm nhiệm vụ không? Có bao nhiêu người?"

"Mười ba người, đều là dị năng giả." Lâu Điện nhúng miếng thịt dê thả vào bát của cô nhưng không nói cho cô biết, trong số đó có hai người quen.

Nghe xong, cô không còn quan tâm, đối với cô, người không quen thì không liên quan đến mình.

Nếu nhận thức thì tùy trình độ, mặc dù gặp mặt cũng vui song cô không lỗ mãng sán lại gần.

Bôn ba ở tận thế mấy năm, tối thiểu phải có lòng phòng bị người khác.

Ngốc trong biệt thự hai ngày, Lâu Linh quá nhàm chán, thúc đẩy rất nhiều loại hoa quả, cảm giác hình như dị năng sắp đột phá, cô rất vui sướng.

Mùa đông này qua đi, có thể cô sẽ thăng cấp thành dị năng giả hệ mộc cấp ba.

Tuy rằng đem ra so sánh với Lâu Điện, dị năng của cô gần như không đáng kể, nhưng cô dần trưởng thành, từ từ trở nên mạnh mẽ.

Sáng sớm ngày thứ ba, Lâu Điện có cuộc điện thoại từ căn cứ Tây Bắc.

Bộ đàm mà Lâu Nghiên đưa cho hai người thường xuyên được sử dụng.

Việc liên lạc không bị từ trường hỗn loạn của Địa cầu quấy nhiễu, song chỉ giới hạn ở gọi điện, hơn nữa một số thời điểm tín hiệu rè rè.

Lần này vất vả lắm Lâu Nghiên mới kết nối được với bọn họ.

"Anh nhỏ à, mùa đông đến rồi, khi nào anh và chị Linh về hả? Ba mẹ và anh cả đều lẩm bẩm nhớ anh chị..." Hiếm khi kết nối, ở đầu dây bên kia Lâu Nghiên liến thoắng không ngừng, Lâu Điện lười nghe cô dong dài, trực tiếp ném bộ đàm cho Lâu Linh.

Lải nhải nhớ nhung xong, Lâu Nghiên thuật lại tình cảnh ở căn cứ Tây Bắc, mọi thứ đều rất tốt, không xảy ra chuyện gì trọng đại.

Thời gian trước mặc dù có zombie bao vây căn cứ nhưng số lượng zombie không nhiều, dựa vào một số dị năng giả là giải quyết ổn thỏa.

Trong đó lợi hại nhất là Đàm Mặc, cậu ta như một vũ khí mang hình người, chưa bao giờ tránh zombie, một đao đi xuống thì xong một con.

Lâu Linh cười nghiêng ngả, đôi khi cô bé này nói chuyện quá phét lác, làm cho người ta cười vỡ bụng.

"Đúng rồi, chị Linh còn nhớ Cam Tĩnh Thành không? Anh ta rất giỏi, không những hạ thấp được phí tổn chế tạo mà còn chế tạo ra thuốc giải độc virus zombie càng tinh khiết và có hiệu quả hơn thành phẩm các nhà khoa học thời kì đầu nghiên cứu, tốc độ giải độc nhanh hơn, hơn nữa cần ít thành phần hơn.

Hơn nữa, anh ta còn từ một số loài thực vật biến dị tìm ra cách thức khắc chế độc tố của virus zombie, quả thực là nhân tài.

Nếu không phải ngày xưa anh ta điên khùng đối xử với anh Hai như thế thì em đã nghĩ cách kéo dài mạng sống cho anh ta.

Anh ta mà sống lâu thêm một tí, cũng sẽ cống hiến thêm cho nhân loại.

À, nghe nói viện nghiên cứu căn cứ thủ đô cũng nghiên cứu ra thuốc giải độc, đáng tiếc thuốc của họ không hiệu quả bằng căn cứ chúng ta, nhưng so với những trụ sở khác coi như là lợi hại.

Nói cho chị biết nhé, em nghe lén ba và đại ca nói chuyện, ở căn cứ thủ đô xuất hiện một cường giả, kêu Cậu Phong gì gì đó, giỏi lắm, dùng thời gian một năm, đã thống nhất gần hết căn cứ thủ đô..."

Lâu Linh đang nghe thì sững sờ, đột nhiên bộ đàm trong tay bị người nọ giựt mất.

Sắc mặt Lâu Điện hơi trầm xuống, hỏi: "Tiểu Nghiên, ba em và đại ca nói như thế nào?"

"Nói cái gì?" Lâu Nghiên đang bô bô đột nhiên nghe thấy người khác nói, ngẩn người.

"Tin tức về căn cứ thủ đô.

Bây giờ bọn anh đang ở vùng duyên hải phía đông, cách căn cứ thủ đô rất gần."

Lâu Nghiên vỡ lẽ, cho rằng anh muốn tìm hiểu tin tức để có sắp xếp, lập tức cặn kẽ nói hết điều mình biết một lần.

"Ba nói cậu Phong kia rất giỏi, hình như là cường giả mà cả căn cứ thủ đô công nhận, hoài nghi cấp bậc dị năng anh ta cao hơn cấp năm.

À, đúng rồi, anh ta là dị năng giả hệ phong, hình như là người nhà họ Phong của viện nghiên cứu khu Tây.

Anh ta siêu lắm, không đến một năm đã gần như nắm giữ toàn bộ căn cứ thủ đô, trong quân đội có rất nhiều người ủng hộ anh ta, xứng đáng là người đứng đầu ở đó..."

Lông mi Lâu Điện cụp xuống, che giấu thần thái trong đôi mắt.

Từ góc độ của Lâu Linh chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi dài khẽ run, phe phẩy giống như bươm bướm vỗ cánh, quấy rầy trái tim cô, cô rất muốn vươn tay sờ vào nó.

Chờ Lâu Nghiên nói hết, trước tiên Lâu Linh cảm thấy "Cậu Phong" này hẳn là người cô biết.

Cô thấy mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng lòng quân tử, cảm thấy nếu Phong Thiểu Hoàng càng mạnh lên, có phải anh ta định tính sổ trận chiến đêm ấy, muốn trả thù không.

Hơn nữa khi đó Lâu Điện còn đá anh ta mấy cái, không làm anh ta tàn phế chứ?

Lâu Linh mẫn cảm phát hiện Lâu Điện không thích cô nói về Phong Thiểu Hoàng, thậm chí không cho cô tiếp xúc với chuyện của anh ta, cho nên cô cũng không biết làm thế nào, có điều một số việc cơ bản vẫn nắm được.

Biết thời đại học Phong Thiểu Hoàng và Lâu Điện từng là bạn cùng phòng và chơi với nhau, nhưng cô không biết vì sao hai người trở mặt, tuyệt giao.

Còn Phong Thiểu Hoàng làm người như thế nào, thực ra cô cũng không rõ, chỉ tiếp xúc vài lần, thậm chí vì tiến sĩ Phong làm thí nghiệm trên cơ thể người và dính dáng đến nhà họ Tần nên ấn tượng của cô về anh ta cực kì không tốt.

Lâu Điện tắt bộ đàm, ngồi im lặng một lúc, khi hoàn hồn thì phát hiện người bên cạnh luôn lặng lẽ nhìn anh, theo bản năng nở nụ cười ôn hòa với cô.

"Tiểu Linh, ngày mai em muốn ra bờ biển ngắm cảnh không?" Lâu Điện vươn tay sờ gáy cô, đột nhiên nói.

Lâu Linh không biết vì sao đột nhiên anh nhảy đề tài nhanh như vậy, nhưng cô hiểu sẽ không bao giờ anh bàn luận với mình về "Phong Thiểu Hoàng", lập tức trả lời: "Có!"

Anh lại bật cười, nghiêng người qua in xuống môi cô một nụ hôn.

Thật tốt, đời này cô chỉ thuộc về anh! Còn Phong Thiểu Hoàng, đời này hắn tới quá trễ.

————————

Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:

Mục tiêu của Lâu Linh: Ở bên biến thái tâm tình không tốt!

Mục tiêu của Lâu Điện: Cả đời ở cùng nhau!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio