Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

chương 136: 136: bình minh ở tận thế 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng rầm rầm khiến những con người vừa trải qua một trận chiến đấu giật mình.

Thần kinh họ căng như giây đàn, chút gió thổi cỏ lay cũng làm cho họ giật mình sợ hãi, huống chi là tiếng nổ mạnh.

Mọi người đồng loạt nhìn về phương hướng phát ra tiếng nổ, phát hiện từ đó bốc lên một đống bụi mù.

Nhà cửa ở xa xa đổ sập tạo thành một hố lớn, có người trông thấy một bóng người xuất hiện trên bức tường đổ, sau đó nhìn sang nơi này, linh hoạt nhảy lên nóc nhà, biến mất đằng sau đống nhà.

"Là con người à?" Có người lúng ta lúng túng hỏi, nhìn bóng lưng và quần áo chỉnh tề, ấn tượng đầu tiên đó là một người.

"Nếu là con người, tại sao hắn phải chạy?"

Đối với câu hỏi ngược tràn ngập nghi ngờ, mọi người nghẹn lời.

Quả thật nếu là người thì không cần chạy trốn mới đúng, dù sao vào thời điểm nguy hiểm, nhân loại chỉ có cách đoàn kết với nhau để thoát khỏi tình trạng hiện đại.

Mặc dù bây giờ bình an, vẫn không biết xung quanh có che giấu mối nguy hiểm nào khác, đồng loại ở cạnh nhau tương đối an toàn.

Cho nên, nếu hắn ta chạy, ngược lại làm cho người ta cảm thấy khả nghi.

Trông bóng dáng kia không xuất hiện nữa, mặc dù trong lòng có nghi vấn, những người khác không rối rắm việc này lâu, vội rời khỏi nhà xưởng.

Trên đường cái, Lâu Linh hỏi mục đích của họ, biết họ định đi thị trấn lân cận, ngược đường với hai người.

Đồng thời, khi họ biết mục tiêu của Lâu Linh là huyện C thì cũng có phần thất vọng, mặc dù trong lòng rất muốn hai người hộ tống bọn họ đến đích, nhưng nỗi sợ hãi bản năng đối với cường giả làm họ không tiện mở miệng.

"Dân số ở huyện C quá nhiều, sao hai người không cùng chúng tôi đến huyện Liễu Xuyên? Nghe nói căn cứ huyện Liễu Xuyên là do một dị năng giả cấp bốn đỉnh cấp tạo dựng." Lại Hiểu Vũ nhìn Lâu Điện hỏi, "Ở đây rất nguy hiểm, lúc trước anh cũng nhìn thấy, nếu chỉ có chúng tôi thì không thể an toàn đến nơi! Chi bằng cùng nhau kết bạn lên đường, có được không ~~ "

Thấy Lại Hiểu Vũ cuốn lấy Lâu Điện, ánh mắt những người khác lóe lên, không nói gì.

Mặt Lâu Linh có mấy vạch đen, lấy cùi chỏ chọc người đàn ông không nhúch nhích, thấy anh hờ hững, cô đành mở miệng đáp: "Xin lỗi, mục đích của chúng tôi là huyện C."

Lại Hiểu Vũ buồn bực trừng cô một cái, sẵng giọng nhõng nhẽo: "Chị gái à, em không hỏi chị mà hỏi anh zai này."

"Ý của tôi là ý của anh ấy." Lâu Linh vô cùng kiêu ngạo đốp lại.

Da mặt Lại Hiểu Vũ run rẩy, thấy Lâu Điện chỉ ôn ôn hòa hòa nhìn Lâu Linh, hoàn toàn không có phản ứng với lời cô nói, trong lòng càng bực bội.

Cô biết vũ khí mình đối phó với đàn ông chỉ có bộ mặt, nếu diện mạo không thể lay động một người đàn ông thì tuyệt đối đừng tùy tiện làm mất mặt, lúc không có chỗ dựa phải biết rõ mình ở đâu.

Đó cũng là nguyên nhân trong tận thế cô sống dễ chịu hơn những phụ nữ khác.

Ngó Lại Hiểu Vũ không còn lên tiếng, những người khác đồng dạng im lặng.

Lâu Linh vẫy vẫy tay với mọi người, nói tạm biệt, hai người xoay người đi.

Mới đi vài bước, phía sau đột nhiên có tiếng gọi, một thanh niên chạy tới, nói: "Hai người đợi đã, tôi và hai người cùng quay về huyện C."

Khi anh ta nói ra lời này thì những người khác lộ ra biểu cảm cuối cùng được yên tâm, dùng tốc độ thần tốc chạy tới sau lưng hai người, ào ào phụ họa cũng muốn cùng quay về huyện C, không đi huyện Liễu Xuyên.

Thấy Lâu Linh kinh ngạc xem đoàn người, mấy người da mặt mỏng hơi lúng túng quay mặt sang chỗ khác, thanh niên tươi cười sang sảng như không có chuyện gì xảy ra nói: "Huyện Liễu Xuyên xa quá, trên đường chẳng biết liệu có nguy hiểm gì không, chi bằng về huyện C trước." Sau đó không đợi Lâu Linh hỏi, nhân tiện nói: "Chúng tôi nghe người ta nói, huyện Liễu Xuyên phát triển khá, chỉ cần là dị năng giả, tới đó có thể được trọng dụng, nhận mười cân thực phẩm, hàng tháng có trợ cấp thức ăn nên định tới đó thử xem."

Ánh mắt Lâu Linh liếc một lượt, đoàn người gồm khoảng hai mươi mấy người.

Dị năng đa phần từ cấp hai đến cấp ba, chỉ có ba người cấp ba, có lẽ họ là người dẫn đầu, còn lại đều là cấp hai.

Lại Tiểu Vũ kém cỏi nhất, mới cấp một, có dị năng hệ thủy.

Trong một căn cứ, đúng là dị năng giả cấp bậc cao dễ được ưu ái, mấy dị năng giả cấp thấp muốn lộ diện, chỉ còn nước nâng cao dị năng của bản thân.

Đương nhiên, ngoài biện pháp này, còn có một số căn cứ loại nhỏ chiêu mộ dị năng giả, cho dù là dị năng giả cấp một, cấp hai, ở căn cứ nhỏ cũng được ưu đãi, thực phẩm là thứ hấp dẫn nhất.

"Anh tên là gì?" Lâu Linh hỏi.

"Du Quân." Cậu thanh niên trẻ cười trả lời.

"Vì sao mọi người muốn đi huyện Liễu Xuyên, huyện C không tốt à?" Lâu Linh hơi híp mắt, ấn tượng của cô với Lôi Hồng Minh vô cùng tốt.

Cô không nghĩ rằng Lôi Hồng Minh làm thiếu tướng mà lòng người sẽ rời rạc như thế.

Du Quân thở dài, vụng trộm liếc ba dị năng giả cấp ba phía sau, ngập ngừng, lựa lời nói: "Huyện C dĩ nhiên là tốt, có điều chúng tôi cũng phải suy xét cho bản thân."

Ánh mắt Lâu Linh đảo qua, nhìn thấy ba dị năng giả cấp ba bên kia.

Họ đều là đàn ông, trong đó trên mặt hai người có vết sẹo, cơ bắp trên người rất giống xã hội đen trước tận thế, tràn trề sức lực.

Thấy Lâu Linh nhìn về phía bọn họ thì còn nhếch miệng cười, vẻ mặt khiêu khích, sau đó lại cảnh cáo liếc Du Quân.

Lâu Linh thu hồi tầm mắt, không quan tâm nữa.

Đi bộ như thế đến hoàng hôn, đoàn người qua đêm trong một thôn sập xệ gần quốc lộ, mai đi thêm nửa ngày là đến huyện C.

Mọi người chọn một căn nhà lớn, lau dọn qua loa rồi vào ở.

Bây giờ khí trời còn lạnh, ngủ đêm ở bên ngoài thật không sáng suốt, có căn nhà rách ít nhất xua tan một ít khí lạnh.

Căn nhà này có hai tầng, tầng hai có bốn phòng, một phòng khách.

Trong đó, Lâu Linh và Lâu Điện một phòng, ba phòng khác do ba dị năng giả cấp ba chiếm, những người khác ngả lưng luôn ở phòng khách.

Đối với sự sắp xếp này, không ai có ý kiến, ngay cả Lại Hiểu Vũ thoạt nhìn nũng nịu cũng im lặng.

Lâu Linh để ý, trong lúc mọi người tùy tiện ăn ít lương khô chuẩn bị nghỉ ngơi thì phát hiện Lại Hiểu Vũ dứt khoát chui vào trong một phòng, rất nhanh, tiếng nam nữ thở dốc ái muội vang lên.

Yên lặng đóng cửa, Lâu Linh rất thoáng về chuyện này.

Trong tận thế, quan hệ nam nữ hỗn loạn hơn thời bình, mọi người tranh thủ tận hưởng lạc thú trước mắt, hơn nữa còn giải tỏa bớt áp lực, là một con đường phóng thích cảm xúc và dục vọng.

Nhìn nhau vừa mắt thì tối ở bên nhau, chuyện này thường xuyên xảy ra, hành động của Lại Hiểu Vũ rất bình thường.

Trong phòng ám mùi nấm mốc, Lâu Điện lấy chai xịt phòng hương Fresh air xịt xịt xua bớt mùi đó, rồi lấy chăn đệm từ trong không gian.

"Hôm nay người trong nhà xưởng là anh ra tay hả?" Lâu Linh vừa sửa soạn lại ba lô vừa hỏi.

"Hừm, nó không phải người, là zombie!" Lâu Điện lạnh nhạt nói.

Tay run lên, Lâu Linh đánh rơi hạt giống thực vật biến dị trong tay, giật mình nhìn anh, hỏi lại: "Anh không nhìn lầm chứ? Rõ ràng bề ngoài đó là con người, tại sao có thể là zombie?" Trong lòng cô có phần không dám tin song cũng biết Lâu Điện không nói dối cô.

Lâu Điện vẫn vân đạm phong khinh (1) như cũ, như thể không biết trong lòng cô kinh hãi nhường nào, cười nói: "Đó là một zombie trí tuệ, nó có thể bắt chước nếp sống của nhân loại."

(1) vân đạm phong khinh - 雲淡風輕: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

"..."

Tin tức này thật đáng sợ, Lâu Linh cảm giác mình cần thời gian tiêu hóa một chút, zombie đã tiến hóa đến mức sinh ra trí tuệ, vậy nhân loại còn có tương lai không? Nếu tin tức này bị lan truyền, có lẽ nó sẽ chọc thủng tinh thần của nhiều người thường khiến họ phát điên.

Cuộc sống bốn năm gian nan ở tận thế, đối với loài người từng được hưởng thụ nền văn minh vật chất, rất nhiều người đã không chịu nổi gánh nặng.

Nếu phát hiện ra zombie có trí khôn, uy hiếp sự sinh tồn của nhân loại, tương lai loài người sẽ ra sao?

Lâu Linh thở dài, bắt đầu lo nước thương dân, đến tận lúc Lâu Điện không nhìn nổi nữa, vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô lên giường.

Đè lên, chiếm hết, áp đảo.

"Này, đừng ở chỗ này..." Cô còn có phần xấu hổ, hơn nữa vừa nghe tin zombie cũng tiến hóa ra trí tuệ, cô không hứng thú làm chuyện đó.

Lâu Điện hôn mặt cô một lúc, đặt em trai giữa hai chân để cô cảm nhận sự thay đổi của cơ thể, bảo: "Có gì phải sợ? Sát vách không phải cũng như thế sao? Chúng ta hàm súc hơn họ nhiều! Em nghe đi!"

Lâu Linh vốn dĩ không chú ý việc này, hiện nay vì câu "em nghe đi" của anh, làm cho cô không tự chủ được tập trung tinh thần, nhưng mà sau khi phát hiện phòng bên cạnh đã trình diễn cảnh 4p, tình hình chiến đấu rất kịch liệt, cô cảm giác điểm giới hạn của mình đã nảy sinh cái mới...

*****

Ngày thứ hai, Lâu Linh ra khỏi phòng với hai mắt con gấu trúc.

Lúc lên đường, Lâu Linh đặc biệt quan sát vai nữ chính trong bộ phim hành động tối hôm qua.

Hai gò má ửng hồng, môi anh đào khéo léo như đào mật, hai mắt ngập nước, trong sự thuần khiết pha lẫn nét quyến rũ, câu hồn.

Hơn nữa, nữ chính vẫn còn có thể chạy có thể nhảy, cực kỳ có tinh thần, có vẻ dễ chịu vì được tưới tắm.

Tại hạ khâm phục!

Lại Hiểu Vũ với khuôn mặt ngây thơ, sán lại gần người Lâu Điện, nũng nịu kêu anh zai ơi anh zai à, liếc mắt đưa tình, tuyệt đối hạ gục người đàn ông.

Không biết có phải cho dù là động vật nhỏ cũng có trực giác hay không, tuy rằng quay xung quanh Lâu Điện nhưng luôn giữ một khoảng cách, không rơi vào cảnh Lâu Điện thô bạo bóp nát hoa.

Lại Hiểu Vũ vận dụng hết chiêu trò, phát hiện Lâu Điện không thèm liếc cô dù chỉ một cái, nhất thời trong lòng giận dữ, lại lườm Lâu Linh, trong lòng tức giận mắng đồ đĩ thối, đừng tưởng rằng tối hôm qua cô không chú ý tới động tĩnh trong phòng bọn họ.

Dựa vào cái gì một ả mọi thứ không bằng cô lại có được người đàn ông ưu tú như thế?! Hừ hừ, cô không tin trên thế giới này có người đàn ông không thích ăn phở, không thích vượt rào!

Tức giận lườm Lâu Linh, tự nhủ để lại sau, Lại Hiểu Vũ quay về bên cạnh một gã mặt sẹo, õng ẹo tựa vào lòng hắn, rên xiết: "Anh Cường, chân người ta nhũn, không đi được."

Ai cũng biết hàm ý của việc chân nhũn, người đàn ông gọi là anh Cường hưởng thụ mỹ nhân dâng hiến, bế bổng cô dậy.

Trên mặt mấy người đàn ông khác cũng tỏ vẻ đong đưa, nhao nhao bày tỏ nếu cô không đi nổi họ cũng có thể ôm cô đi.

"Chúng tinh phủng nguyệt" (2) rốt cục chữa khỏi vết thương lòng của Lại Hiểu Vũ, lại đắc ý liếc Lâu Linh.

(2) tất cả vì sao đều vây quanh mặt trăng, ý chỉ được mọi người vây quanh, được mọi người theo đuổi.

Lại Hiểu Vũ biết rõ.

Ở đây có hai mươi mấy người mà chỉ có năm cô gái.

Dung mạo Lại Hiểu Vũ tuyệt đối đứng đầu, tiếp theo là Lâu Linh, ba người khác quá gầy, mặc dù đã nhỉnh hơn phụ nữ bình thường nhưng có Lại Hiểu Vũ chiếm vị trí số một, Lâu Linh ở phía sau, thì lập tức trở nên ảm đạm.

Mọi người đều phát hiện Lại Hiểu Vũ cố ý ganh đua với Lâu Linh, trong lòng ba phụ nữ kia hơi khó chịu, có phần giận chó đánh mèo sang cả Lâu Linh.

Lâu Linh không nhìn thèm quan tâm, đồng thời cũng không nhìn dáng vẻ Lâu Điện rõ rành rành "Cần anh ôm em không?".

Cô gọi Du Quân vừa đi vừa nói chuyện với cậu ta, nhân tiện hỏi thăm tình hình huyện C.

Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:

Mục tiêu của Lâu Linh: Không nhìn không nhìn không nhìn không nhìn không nhìn!

Mục tiêu của Lâu Điện: Làm thế nào áp đảo thuận tiện cho em gái thêm mặt mũi!

Mục tiêu của Lại Hiểu Vũ: Mĩ nam, mĩ nam đều là của tôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio