Nghe thấy tiếng Cố Giang Nghiêu, lúc này Ninh Oản mới nghiêng đầu nhìn qua, cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà nàng thấy bóng dáng Cố Giang Nghiêu thật cô đơn. Bây giờ đường làm quan thẳng tắp, tiền đồ như gấm, lại có nữ tử tài mạo song toàn như Ninh Tú làm bạn sớm hôm, cô đơn cái gì chứ.
Ninh Oản nhắm mắt nghĩ ngợi, lại cảm thấy việc này cũng chẳng liên quan đến mình, liền lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Bùi Khuyết.
Vừa quay đầu lại đã thấy đôi mắt đen láy sâu thẳm của y, lòng Ninh Oản khẽ xao động, nhíu mày tự hỏi: A Khuyết…. làm sao vậy?
Vốn là phu quân dịu dàng thắm thiết, giờ đuôi mày lại nhiễm băng sương, bộ dáng hờn giận. Ninh Oản hơi hoảng hốt, không hiểu ra sao, nhướng mày nói: “Đến đây nào, tranh thủ nóng mau ăn đi.” Vất vả như vậy, nhất định phải bồi bổ cho tốt mới được.
Nói xong, Ninh Oản múc cho y một chén, đột nhiên cổ tay bị Bùi Khuyết nắm lại, nàng khó hiểu nhíu mày: “A Khuyết?”
Bùi Khuyết khẽ kéo nàng vào lòng mình rồi ngồi xuống, khiến nàng ngoan ngoãn ngồi trên hai chân mình.
Hai chân bị tách ra, Ninh Oản thuận thế ngả vào lòng người trước mặt, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực y, tư thế thân mật như vậy khiến cho người da mặt dày như nàng cũng cảm thấy thẹn thùng.
Nàng khẽ chớp đôi mắt hạnh đẫm nước, giương mắt nhìn: “Chàng làm gì vậy?” Nàng lo y ăn không ngon, quan tâm thân thể y, y chẳng những không khen, còn làm bộ lạnh như băng.
Vốn Bùi Khuyết vẫn luôn dịu dàng với nàng, giờ lại lạnh như băng vậy, nàng không chịu được.
“………….. Vậy nàng nhìn hắn làm gì?” Nghẹn đã lâu, Bùi Khuyết nhịn không được đem lời này nói ra.
“Hả?” Ninh Oản sửng sốt, cái miệng nhỏ nhắn há to, bộ dáng ngốc nghếch thật là đáng yêu. Nàng hoàn toàn không rõ y đang nói cái gì, nhưng vừa thấy y trầm mặt, nàng mới phản ứng kịp. Trong lòng Ninh Oản bật cười nhưng thần sắc trên mặt vẫn thản nhiên, trêu ghẹo: “Bảo bối, khuôn mặt đẹp như vậy, không vui một tí lại làm mặt lạnh, khó coi chết đi được.”
Lời này nói ra, Bùi Khuyết bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh, nhất thời không biết nên làm gì. Đúng vậy, rõ ràng biết là không có gì, tại sao vẫn phản ứng mạnh như vậy?
Bùi Khuyết nhíu mi, im lặng không nói lời nào.
Ninh Oản mỉm cười, tiểu nữ nhân sau khi tân hôn khuôn mặt tràn đầy quyến rũ. Nàng đưa tay nhéo mặt Bùi Khuyết, động tác như đang trêu đùa cún con, vừa giận vừa buồn cười, gắt giọng: “Bình dấm chua.”
Đều là dấm cũ từ lâu lắm rồi, thế mà vẫn ăn hăng say như vậy.
Đôi mày Bùi Khuyết giãn ra, đưa tay nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn.
Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng phác lại theo lưỡi nàng, rồi sau đó khiêu khích, đi sâu vào, mút chặt lấy lưỡi nàng. Rõ ràng động tác rất nhẹ nhàng, nhưng nhớ đến việc vừa rồi, lại nhịn không được dùng sức, không để ý đến đôi tay đang chống trước ngực của nàng, càng hôn nhiệt liệt hơn.
Nhất thời, trong Ngự Thư phòng vốn dùng để xử lý chính vụ lại tràn ngập tiếng thở dốc nóng bỏng.
Bị bắt nạt gần chết.
Ninh Oản nhíu mày tựa vào ngực Bùi Khuyết thở phì phò, hai má phiếm hồng, đẹp như hoa đào tháng ba thơm mùi nắng. Đợi hơi thở vững vàng một chút, Ninh Oản liền đấm nhẹ vào ngực Bùi Khuyết, uất ức nói: “Bắt nạt người ta!”
Ăn dấm lung tung còn chưa tính, lại còn bắt nạt nàng, phản rồi!
Bùi Khuyết vội dỗ nàng, thần sắc cũng không khó coi như lúc nãy, nghiêm trang nói: “Về sau không được nhìn hắn nữa.”
…… Không đúng, về sau có muốn nhìn cũng nhìn không được. Khó có lúc Bùi Khuyết đắc ý nghĩ, tâm tình tốt hẳn lên.
Nhìn lại, từ sau khi thành thân, y liền giấu đầu lòi đuôi. Vừa bá đạo lại ngang ngược, đâu còn phong phạm quân tử ôn nhuận như ngọc nữa?!
Ninh Oản tức giận trừng mắt liếc y một cái, tư thế như vậy thật không quen, hơn nữa vừa rồi mới chỉ hôn thôi, y đã có phản ứng, tư thế ngồi như vậy khiến tiểu Bùi Bùi xấu xa cọ vào nàng, Ninh Oản mắc cỡ muốn chết.
Tại sao lại có thể như vậy? Thành thân rồi da mặt ngày càng mỏng, động một chút là đỏ.
“Chàng buông ta ra trước đi.” Ninh Oản đỏ mặt, bĩu môi bất mãn đẩy y ra một chút.
Bùi Khuyết nhìn bộ dáng tội nghiệp của nàng, tâm tình tốt lên không ít, lại nghĩ tới trước kia mình luôn bị nàng trêu đùa, bây giờ……… y nhất định phải đòi lại đủ.
Trong tiểu thuyết diễm tình đều nói, nữ tử thích nam tử bá đạo si tình, si tình thì tất nhiên là y làm được, nhưng còn bá đạo……. Trước kia y làm không tốt, nhưng về sau sẽ cố gắng chậm rãi hơn —— chỉ cần nàng thích, y sẽ cố gắng làm.
Về phần da mặt dày, khụ khụ…… cái này chắc y cũng cố được.
y ngậm lấy tai nàng, thản nhiên nói: “……. Không buông.” Vừa nói, vừa ôm chặt lấy nàng, bàn tay cách lớp xiêm áo nhẹ nhàng đi lên.
Bị tiểu Bùi Bùi chạm phải phía trong đùi, kích thích như vậy một đợt ẩm ướt quen thuộc trào ra.
Ninh Oản nhất thời đờ ra.
…….. này này này, cái này rõ là lưu manh!
“Bùi Khuyết!” Ninh Oản xấu hổ ảo não, hung hăng cắn lên cổ Bùi Khuyết, giống một con mèo hoang nhỏ đang xù lông.
Dĩ vãng đều là nàng đùa giỡn y, bây giờ thì phong thủy luân chuyển. Trong lòng Ninh Oản tức giận thật, nhưng vẫn nhớ hạ miệng có nặng nhẹ, cắn cắn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, miệng lại dùng sức, nghe được tiếng người bên cạnh rên lên.
Đau không? Đau là tốt rồi, ai bảo y bắt nạt nàng!
Nếu là ngày thường, tất nhiên Ninh Oản sẽ không nỡ cắn mạnh như vậy, nhưng vừa rồi nghĩ đến chuyện đó nên nàng cố ý cắn mạnh hơn một chút.
Nàng há miệng, vừa lòng vỗ về dấu răng trên cổ Bùi Khuyết, ngây ngốc nở nụ cười. Nàng nhìn vào mắt y, chậm rãi nói: “A Khuyết, A Cẩm trộm nói cho ta biết, lúc trước khi nàng ấy rời đi, có cắn một cái lên tay Sở Vân Thâm, nhìn Sở Vân Thâm có vẻ như không để ý, thực ra lại tìm cách giữ dấu răng kia thật nhiều năm……..”
Thật sự rất buồn bực. Rất rất là buồn bực!
“Thế nên, Sở Vân Thâm tuy bề ngoài lạnh như băng, nhưng bên trong lại cuồng nhiệt như lửa đó.” Ninh Oản hôn lên dấu răng một cái, rồi nhìn Bùi Khuyết, thanh âm mềm mại: “A Khuyết, chàng có phải cũng là dạng người như thế không?”
…………. Có phải cũng là dạng người như thế không?
Bùi Khuyết nhìn đôi mắt ngập nước trước mặt, bị y bắt nạt nên giờ càng thêm ướt át. Trước kia vẫn là tiểu cô nương trắng trẻo đáng yêu cả ngày thích đi sau lưng y, rồi chạy đến Minh Tú sơn trang ăn chùa, bây giờ…. Bùi Khuyết đưa tay vuốt ve mặt nàng, cảm xúc dưới tay nhẵn nhụi ấm áp, chậm rãi phun ra một câu: “Không phải.”
Gì cơ? Ninh Oản sửng sốt, lập tức lại cắn y thêm cái nữa: “Chàng gạt ta!”
Bùi Khuyết cảm thấy mình cực kì oan uổng, cô nương ngốc này, nhiệt tình của y cũng chỉ dành ình nàng thôi.
Bùi Khuyết cười híp mắt, hôn liên tục lên mặt nàng, phía dưới sớm đã có phản ứng, nhưng mà……. người đọc đủ sách thánh hiền sao có thể làm cái chuyện này trong thư phòng được?
Bùi Khuyết thầm nghĩ bản thân tuyệt đối không có khả năng làm chuyện không đứng đắn ở cái nơi đứng đắn như ngự thư phòng được, nhưng nhìn tiểu cô nương hai má ửng hồng trước mắt……… người dính sát vào y, nơi mềm mại đẫy đà kề sát, lại nghĩ tới việc kiều diễm đêm qua, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Tự chủ của y từ lúc nào lại không chịu nổi một kích như thế?
Bùi Khuyết cười bất đắc dĩ, đưa tay đặt lên nơi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, tóc mai chạm vào cần cổ trắng noãn thơm ngát của nàng, nhẹ nhàng
hôn lên.
“Này, A Khuyết……” Ninh Oản hờn dỗi một tiếng, dùng sức đẩy y ra, nhưng vì thể lực cách xa nhau, căn bản là không đẩy nổi. Ninh Oản hối hận cúi đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút vui mừng —– A Khuyết vẫn thích cơ thể mình.
Đừng nói là Hoàng Thất, dù là người bình thường, nam tử hơn mười tuổi là đã biết chuyện nam nữ, Bùi Khuyết thân là Thái Tử Đại Chiêu, hai mươi hai tuổi mới biết đến, quả thật là cực kì hiếm thấy.
Tuy nhìn qua Bùi Khuyết luôn là người khiêm tốn, nhưng khi cùng nữ tử mình thích làm mấy việc vui vẻ này, sao còn quản những chuyện khác.
Thành thân mấy ngày, hai người bọn họ chỉ làm chuyện đó có tối, tất nhiên là cảm thấy không đủ, Ninh Oản cũng có chút thông cảm, nhưng mà……
“A Khuyết, chàng đừng nghịch…… uống canh trước đã, được không?” Ninh Oản nóng nảy, đưa tay đẩy y. Nàng biết y muốn nàng, nhưng phải uống canh trước đã. Đêm qua đã mệt mỏi như vậy, giờ mới qua nửa ngày, nói thế nào cũng phải ăn chút đồ vào bụng đã.
Bùi Khuyết thở hổn hển, hô hấp dồn dập, hôn lên cần cổ trắng mịn của nàng, hòa nhã nói: “Uống như này này.”
“Ư.” Ninh Oản túm chặt lấy vạt áo của y, y hôn lên cổ nàng, nàng không kiềm được ngẩng đầu lên, cắn môi không để mình phát ra tiếng nào. Nhưng Bùi Khuyết xấu tính, cách lớp áo cắn lên nơi mềm mại đó, cảm giác tê dại lập tức khiến người nàng run rẩy, Ninh Oản đỏ mặt, đáng thương nói: “Không được, ăn canh trước đã!”
Lúc này nàng không thể trầm – mê – trong – sắc – đẹp nữa.
Nhìn Ninh Oản hai mắt đẫm lệ lưng tròng, trông như sắp khóc, lòng Bùi Thiếu mềm ra, ôm nàng, giọng nói khàn khàn: “Đừng khóc, ta uống là được rồi mà?”
“Ừ” Ninh Oản khịt mũi, hai mắt phiếm hồng, lúc này mới vừa lòng gật đầu. Nàng muốn xuống khỏi đùi hắn, nhưng tay Bùi Khuyết vẫn ôm nàng thật chặt, Tiểu Bùi Bùi lại hung dữ uy hiếp nàng làm Ninh Oản không dám động đậy.
“Chàng buông thiếp ra đi.” Ninh Oản nén giận nói, sau khi thành thân, y không còn đứng đắn như trước nữa rồi.
Nếu còn trêu nàng nữa, chắc nàng cáu thật, tuy Bùi Khuyết luyến tiếc, nhưng cũng ngoan ngoãn thả nàng xuống.
Ninh Oản lo cho y, cũng không buồn bực nữa, như cô vợ nhỏ quan tâm chồng đưa cho y một chén canh, đưa tới trước mặt còn nói: “Phải uống hết đấy.”
Người dám ra lệnh cho Hoàng Đế Đại Chiêu bệ hạ chắc cũng chỉ có Ninh Oản này thôi. Nhưng mà Hoàng Đế bệ hạ được ra lệnh lại vô cùng sung sướng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tươi cười, cực kì nghe lời mà uống hết.
“Sao gần đây lại lo lắng cho cơ thể của ta vậy?” Sau khi uống hết, Bùi Khuyết cảm thấy tò mò hỏi lại. Sau khi thành thân đến ngày thứ hai, y liền nhận ra Oản Oản rất quan tâm đến thân thể của y.
Động tác trên tay Ninh Oản dừng một chút, ngẩn ra không biết trả lời thế nào, nếu như nói thật cho y biết……. Không được, nam nhân đều là đám sĩ diện, A Khuyết cũng không phải ngoại lệ. Ninh Oản thầm nghĩ, cười hì hì nói: “Cũng thành thân rồi, quan tâm đến chàng không phải rất bình thường ư? A Khuyết, ta muốn cùng chàng bạch đầu giai lão.”
Bạch đầu giai lão.
Bùi Thiếu vốn còn tò mò, nghe đến mấy từ này thì khóe môi cong lên, y hôn lên mặt nàng, dịu dàng nói: “Ừ, bạch đầu giai lão.”
Hình như nghĩ tới gì đó, Bùi Khuyết mới nói: “Vừa rồi ta đã ban hôn cho Cố Giang Nghiêu.”
Ninh Oản ngạc nhiên nhìn: “Hả?”
“Với thứ tỉ của nàng, Ninh Tú.” Nói xong, lại thấy Ninh Oản khó hiểu thì ho nhẹ một tiếng, tiếp tục bổ sung: “Sau khi thăng quan cho hắn, để hắn cưới vợ xong thì đi Huệ Châu.”
Nhất thời Ninh Oản bừng tỉnh đại ngộ, đây rõ ràng là minh thăng ám biếm.
Giả vờ thăng chức nhưng thực ra là biếm chức.
Không đúng………
Trong lòng Ninh Oản ngọt như rót mật, liếc y một cái, âm thầm nghĩ: Đồ nhỏ mọn, đã nói chỉ thích mình chàng rồi, vẫn còn ăn dấm lung tung nữa.
•
Đối với việc làm chuyện kia trong Ngự Thư phòng, Ninh Oản giữ nguyên thái độ cự tuyệt.
Tuy rất kích thích, nhưng mà….. việc này rất hoang đường.
Nàng đã thề phải làm một Hoàng Hậu hiền lương thục đức, nếu làm như vậy, nàng chẳng phải đã thành yêu quái họa quốc rồi ư!
Buổi tối lúc đi ngủ, Bùi Khuyết lại dán lấy nàng, bộ dạng rất bất mãn. Ninh Oản nhíu mày, cực kì khó hiểu, sao tinh lực của A Khuyết lại tốt đến vậy? Đã nhiều ngày nhưng nàng cũng không thấy uống loại thuốc gì mà.
Ninh Oản lấy nguyên nhân là “Tối hôm qua chuyện phòng the quá mức kịch liệt, đến giờ vẫn còn đau.” Cự tuyệt y cầu hoan, lúc đầu Bùi Khuyết cũng đau lòng, sau lại có chút mất mát, chỉ ôm nàng ngủ.
Cái cảm giác chỉ ôm người đẹp ngủ này, thật sự rất đáng buồn.
Ninh Oản đều biết cả, âm thầm cười trộm: Cái dáng vẻ này thật giống tiểu hài tử. Sau đó cuộn tròn trong ngực y, ngửi mùi thuốc trên người y, ngủ say.
Một đêm ngủ ngon.
Hôm sau lúc tỉnh lại, Bùi khuyết đã không còn ở bên cạnh, nhưng độ ấm vẫn chưa tan, chắc vừa dậy không lâu.
Ninh Oản rửa mặt chải đầu, lúc đi tắm, chợt phát hiện trên ngực có mấy dấu hồng hồng, nàng sửng sốt trong chốc lát, lập tức phản ứng lại ——— chắc là A Khuyết tranh thủ lúc nàng ngủ hôn lên rồi.
Đói khát đến vậy ư.
Ninh Oản chống má nghĩ, âm thầm nhớ lại một chút, có phải mình làm quá rồi không? Nhìn xem, đem một chính nhân quân tử bức thành ác lang đi thâu hương thiết ngọc rồi.
……… Nếu hôm nay không đồng ý cho y một lần, chắc y bứt rứt chết mất.
Đắn đo một hồi lâu, lúc Ninh Oản nhìn dung nhan của mình trong gương, ngượng ngùng cười ——- thôi, đêm nay cho y làm một lần. Nhưng mà, chỉ một lần thôi.