Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

chương 119: giằng co

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên bầu trời, mặt trời đang chiếu chói chang.

Nhiệt độ cao mang tới ảnh hưởng rất tiêu cực đối với đám người tu tiên xưa nay cao cao tại thượng kia. Trên thực tế, từ khi tu tiên, nóng lạnh bên ngoài ảnh hưởng rất ít với tu sĩ, nếu có cũng không đáng kể. Cho nên bọn họ cũng đã thành thói quen, nhưng ai ngờ đã tu luyện đến Kim Đan kỳ, lại đột nhiên phát hiện bọn họ giờ tựa như người phàm, đối với nóng lạnh đều không có biện pháp. Cũng giống như cực nhọc nửa đời người, sau một đêm lại bị đánh ngược trở lại, trong lòng mọi người đều bực mình không thôi. Thông Thiên tháp khốn kiếp, ngươi đừng có lãnh khốc vô tình như thế có được hay không?

Mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống, hòa vào quần áo, bão cát thổi tới dính ở ngoài da, mang đến cảm giác dính ngấy khó chịu. Ngoài ra, nhiệt độ cao cũng ảnh hưởng xấu đến thân thể bọn họ, ít nhất thì đầu óc cứng nhắc hơn bình thường không ít, đến cả ngự kiếm phi hành cũng giống một loại khổ hình.

Nhưng mà hiện tại không ai dám oán giận loại cực hình này. Sau khi nghị định kế hoạch xong, do Hoắc Noãn Ngọc và mấy tu sĩ có sức chiến đấu cường hãn đi ở phía trước dẫn đường, những người khác lặng yên đuổi kịp, đội ngũ xếp thành hình quạt đi tới, như vậy nếu có phát sinh sung đột thì mới dễ dàng viện trợ cho đồng bạn bên cạnh.

Thầm lặng tiến vào địa bàn của Hoả Dã Ly, hết thảy đều thuận lợi đến khó mà tin được. Hỏa Dã ly là một loại yêu thú cấp 8, hơn nữa năng lực sinh sản cực mạnh, một địa bàn Hỏa Dã ly thì có trên vạn con Hỏa Ly sinh sống. Nếu chúng đoàn kết cùng một chỗ, sức chiến đấu sẽ hết sức kinh người, hơn nữa Hỏa Dã Ly Vương là một yêu thú cấp 10, căn bản không người nào dám tới xâm phạm. Đáng tiếc là, Hỏa Dã Ly Vương bình thường không dễ dàng xuất hiện, mà đám hỏa ly thì gan lại quá nhỏ, chỉ cần kẻ ngoại lại xông vào địa bàn chúng nó mà có thực lực thắng được chúng, Hỏa Dã ly chỉ có nước chạy trốn thôi, căn bản sẽ không nghĩ tới đoàn kết lại để kháng địch.

Hoắc Noãn Ngọc chẳng qua chỉ ném ra vào cái pháp quyết cao cấp, đám Hỏa Dã ly đã sợ tới mức không thấy bóng dáng.

Đương nhiên, sau khi Hỏa Dã ly mất tăm mất tích thì cũng không phải lập tức thuận buồm xui gió, bởi vì dưới cát còn ẩn núp các loại nhện độc bò cạp...., ngửi được khí tức tu sĩ liền ào ào từ dưới đất bò ra, đáp lại bọn họ chính là một trận đấu đá lung tung.

Các loại pháp quyết pháp bảo bay tán loạn, mọi người vốn đã đè nén bực bội hồi lâu, rất nhanh liền đem các loại độc trùng xâm chiếm đánh tan nát.

Sau khi đi qua địa bàn của Hoả Dã Ly, khoảng cách với đám Quy Tức Thảo ở trung tâm ốc đảo chỉ còn lại một nửa lộ trình, mà nửa đường này, bọn họ phải đi ngang qua địa bàn của hai loại yêu thú, theo thứ tự là Huyết Nghĩ (kiến đỏ như máu) và Biên Bức Thử (dơi chuột). Huyết Nghĩ tương đối dễ đối phó, chỉ cần ngự kiếm phi hành bay qua là được, nhưng đám Biên Bức Thử thì lại vô cùng khó chơi. Chúng nhìn thấy nhân tu thì tựa như sói đói nhìn thấy thịt, từng con từng con ngước cổ nhìn chằm chằm tu sĩ bay ở giữa không trung. Hơn nữa chúng còn kết hợp đặc điểm của chuột và dơi, không chỉ có năng lực khoan, hơn nữa trên lưng còn có một đôi cánh dơi, mở ra hai cánh bay tới chỗ bọn họ, nhe ra một hàm răng trắng hếu muốn cắn trên người tu sĩ.

Tư Lăng đem hồn lực bao trùm trên linh kiếm, đối với Biên Bức Thử nhào tới thì chém xuống một kiếm đi, chém chúng thành hai nửa. Ngược lại với Tư Lăng, linh kiếm của tu sĩ bên cạnh căn bản không chém đứt thân thể cứng rắn của Biên Bức Thử, thậm chí bị con Biên Bức Thử nhân cơ hội gặm một cái, hàm răng sắc nhọn kia rứt lấy miếng thịt máu me đầm đìa cùng sợi dây lưng, cũng không thèm nhai mà trực tiếp nuốt trọn.

Tư Lăng lại quét quét mấy kiếm về hướng con Biên Bức Thử đang bay, tựa như chém cải thảo mà chém giết chúng nó. Loại chiến tích này tự nhiên khiến tu sĩ chung quanh giật mình khó hiểu. Nhìn nguồn năng lượng màu trắng bao trùm trên linh kiếm kia, tất cả đều là vô cùng động tâm, nhưng lại đoán không ra đây là năng lượng gì.

Tư Lăng quang minh chính đại để cho bọn họ nhìn, từ lúc Kết Đan, có thể là đã có sức mạnh, hắn đã không kiêng kỵ sử dụng hồn lực trước mặt người khác, cứ để cho bọn họ coi hồn lực là công pháp cao cấp cũng tốt.

Thân thể Biên Bức Thử vô cùng cứng rắn, rất khó chém giết chúng nó, răng nanh càng là vũ khí sắc bén, tre già măng mọc bay lên, tu sĩ bị cắn thương không ít, liên luỵ cũng tổn lạc (mất mạng) mấy tu sĩ. Đợi rốt cuộc rời khỏi địa bàn Biên Bức Thử thì đoàn người bọn họ nhìn đều có vẻ chật vật vô cùng, mà không có bị thương cũng chỉ có hai ba người.

Tư Lăng bình yên mà ngồi một bên, cầm ra một lọ linh tửu uống từng ngụm từng ngụm để khôi phục linh lực. Ở loại địa phương này, không thích hợp đả tọa khôi phục linh lực, chỉ có thể dựa vào các loại đan dược gì đó, hơn nữa thỉnh thoảng còn có một con Dực Xà cấp 10 phải đánh, tất yếu phải đem trạng thái thân thể tăng lên tới trạng thái tốt nhất. Trừ bỏ Tư Lăng ra, những người khác cũng nắm chặt thời gian để chữa thương kiêm nuốt linh đan bổ sung các thứ nhằm khôi phục linh lực tiêu hao dọc đường.

"Tư đạo hữu, rượu này của ngươi..." Khúc Vô Tửu xoa xoa tay, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm bình rượu trên tay Tư Lăng, mũi mạnh mẽ hút vài hơi rượu.

Dọc theo con đường này, Khúc Vô Tửu giống như tên theo đuôi đi theo phía sau Tư Lăng, tuy rằng cũng chịu chút thương, nhưng dù sao cũng không nghiêm trọng. Mà chuyến này cũng làm cho hắn nhận thức được Tư Lăng lợi hại, không phải là loại tu vi không theo kịp dung mạo, nhớ tới lần đầu gặp mặt thì Tư Lăng vừa từ sát hải đi ra, liền biết hắn là loại tu sĩ chú trọng thực tiễn cùng kinh nghiệm, cho nên càng làm cho hắn thêm kiên định quyết tâm đi theo Tư Lăng.

Tốt xấu gì thì phương thuốc ủ rượu cũng là vị này cho, nghĩ nghĩ, Tư Lăng từ trong túi trữ vật cầm ra một lọ linh tửu không có thêm linh dịch ném cho hắn.

Khúc Vô Tửu mạnh mẽ đổ một hơi, trên mặt lộ ra biểu tình say mê, hắn là người không rượu không vui, linh thạch kiếm được đều cầm đi mua rượu, hưởng thụ cao nhất trong cuộc đời chính là uống rượu uống đến chết, quả thực là không giống kẻ tu tiên. Nhưng thực bi đát là, Khúc gia mặc dù lấy cất rượu để lập nghiệp, nhưng đến thế hệ của hắn thì đã xuống dốc, hắn thậm chí còn không được di truyền thiên phú ủ rượu từ tổ tông một chút nào, cuối cùng chỉ có thể đem phương thuốc ủ rượu Khúc gia bán giá rẻ. Đây là hắn lần đầu tiên uống linh tửu từ chính phương thuốc ủ rượu Khúc gia mình, quả nhiên không phải những hàng thông thường kia có thể so sánh, điều này làm cho hắn quyết định về sau phải giao hảo với Tư Lăng, kiếm được tiền thì mua linh tửu từ vị này uống.

Đột nhiên phát hiện một tầm mắt dò xét, Tư Lăng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là Hoắc Noãn Ngọc, tuy rằng không biết nàng nhìn mình chằm chằm làm cái gì, vẫn lễ phép gật đầu coi như thăm hỏi.

Hoắc Noãn Ngọc rụt rè đáp lại bằng một nụ cười tương đối lạnh nhạt, sau đó nhổm dậy đi tới chỗ Tư Lăng.

Hoắc Noãn Ngọc là đến tìm Tư Lăng để tiếp tục hợp tác, tựa như Khúc Vô Tửu vậy, Hoắc Noãn Ngọc cũng nhận thức được sức chiến đấu đáng sợ của Tư Lăng trong trận đối phó với Biên Bức Thử vừa rồi. Hắn thật không giống với một ít tu sĩ thế gia môn phái, vừa không có tu vi lại không có kinh nghiệm, ở loại địa phương nguy hiểm này, kinh nghiệm càng phong phú thì xác suất sống sót càng cao, mới có thể đi được càng xa.

Tư Lăng nghe Hoắc Noãn Ngọc phân tích tập tính sinh hoạt và nhược điểm của Hổ Dực xà, cùng kế hoạch kế tiếp, lại một lần nữa cảm khái nữ nhân này thật là người có tính toán, có mưu lược; nếu không có loại sinh vật vô lý như Nguyệt Thiên Dạ, nàng ta ngay từ đầu có lẽ đã có thể phóng ra hào quang bốn phía, mà không phải giống bây giờ, dường như làm cái gì cũng đều bị Nguyệt Thiên Dạ đè đầu.

Chỉ nghỉ ngơi hai khắc, Hoắc Noãn Ngọc liền tuyên bố xuất phát.

Cách lúc mặt trời xuống núi chỉ còn nửa canh giờ, bọn họ chờ không được nữa rồi.

Hổ Dực xà là một loại yêu thú hình rắn, đầu hổ, thân thể có một đôi cánh ưng, nhìn trông vô cùng quái dị, nhưng lại hết sức lợi hại, đặc biệt nọc độc của nó không ai dám coi khinh. Chỉ cần nó phun ra một ngụm khói độc, thảo mộc trong phạm vị mười dặm đều chết khô, không thứ gì sống sót. Cho nên sau khi tiến vào địa bàn của Hổ Dực xà, bọn họ phát hiện dưới đất chỉ có thưa thớt một ít cỏ khô, mặt đất là bùn đất và cát sỏi. Nếu so sánh, một đám Quy Tức Thảo xanh mướt ở xa xa kia trông có vẻ hết sức quái dị, mà cũng chỉ có Quy Tức Thảo lấy độc khí làm chất dinh dưỡng mới có thể thích ứng với hoàn cảnh như vậy.

Sau khi tiến vào địa bàn Hổ Dực Xà, Tư Lăng phát hiện Trọng Thiên vô cùng hưng phấn, hình như khí trời cực nóng này cũng không thể ngăn cản cảm xúc đang dâng cao của nó.

Rất nhanh Tư Lăng liền biết vì sao nó lại hưng phấn như vậy. Vị đại gia này hiển nhiên là để ý tới Hổ Dực Xà, muốn yêu đan của Hổ Dực Xà. Yêu đan của Hổ Dực Xà là thứ độc nhất trên người nó, mà Trọng Thiên vừa khéo được Sát Ma xưng là "Tiểu độc thú", cho nên mới cảm thấy hứng thú với Yêu đan, coi là nó một loại đại bổ hoàn.

Là chủ sở hữu vật nuôi-- hơn nữa còn là bị ép buộc, Tư Lăng không thể không suy tính cho nó, may mắn là trong kế hoạch của Hoắc Noãn Ngọc, Tư Lăng cũng là một trong những người tấn công chủ lực, cho nên cũng giảm đi rất nhiều phiền toái.

****************

Bên trong một khu thạch lâm (rừng đá) cao lớn hình thù kỳ quái, che giấu rất nhiều thông đạo và động đá vôi phức tạp, mà trong động đá vôi sinh sống rất nhiều sinh vật hắc ám, hơi không cẩn thận sẽ bị chúng nó nhào ra giết chết, vì thế khiến những tu sĩ bôn ba trong Thạch lâm này đều hết sức cẩn thận.

Một bóng dáng màu trắng trôi nổi ở trên không Thạch Lâm, ánh mắt lạnh nhạt hờ hững như băng giá dò xét khắp Thạch Lâm, thần thức lan tràn, chu vi trăm dặm trong Thạch Lâm đều bị thần thức bao phủ, khiến kẻ đang ẩn trốn trong Thạch Lâm có loại cảm giác không chỗ nào che thân.

Đột nhiên, tầm mắt của người phía trên ngưng lại, bấm ngón tay niệm thần chú, một đóa hoa sen bằng lửa trắng đánh về một phía ở Thạch Lâm, tảng đá vỡ tung, đá vụn bắn khắp nơi, khiến cho kẻ ấn nấp trong đó chật vật nhảy ra, cưỡi linh kiếm bỏ chạy.

Triệu Thanh nhăn mặt liều mạng chạy trốn, trên mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, trong đôi mắt đã hiện lên tơ máu dày đặc, nhìn trông có vẻ bị thương không nhẹ, mà làm cho hắn không hiểu rõ chính là, vì sao vị thiên tài Tây Cảnh này lại đột nhiên ra tay với mình. Chẳng lẽ là muốn báo thù cho đệ đệ hắn? Thế này không hợp với tin tức nha, vị này không phải luôn chỉ chuyên tâm tu luyện, không để ý tới bất kỳ chuyện thế tục gì sao? Hơn nữa hắn cảm giác hai huynh đệ kia hình như cũng không có tình cảm sâu sắc như vậy mà?

Mấy ngày qua, Triệu Thanh trải qua hết sức thê thảm, pháp bảo cũng dùng hết, đã không cách nào trốn thoát đuổi giết của người này, thậm chí ngay cả Diệt Thần Kính đều lấy ra, lại phát hiện đối phương đã sớm có chuẩn bị, căn bản không để hắn có cơ hội xuất thủ, ngược lại mấy lần đều bị hắn ta đả thương. Nếu không phải thủ đoạn chạy trốn của hắn rất cao, có lẽ đã bỏ mạng ở trong tay nam nhân này.

Bởi vậy, Triệu Thanh cũng coi như là nhận thức được thực lực của thiên tài số 1 Tây Cảnh, quả thực là -- khủng bố. Hắn thậm chí không thể dự đoán ranh giới cuối cùng của hắn ta ở nơi nào, người nam nhân này làm cho hắn lần đầu tiên trong đời cảm giác được cái gì gọi là sợ hãi.

Đột nhiên, Triệu Thanh kêu thầm một tiếng "hỏng bét", thân thể ngã xuống Thạch Lâm bên dưới. Phía sau là một cái Hỏa Tiên (cây roi lửa) do Băng Diễm ngưng tụ thành, trực tiếp quất lên trên thân thể hắn.

Lúc Hỏa Tiên đụng tới thân thể thì một loại đau đớn quả thực khó diễn tả bằng lời ập tới, dường như đau đến tận chỗ sâu trong linh hồn. Đau đớn tột cùng. Nghe nói tu sĩ bị Băng Diễm gây thương tích thì nguyên thần đều bị tổn thương, không dưỡng một trăm năm thì không khoẻ lại. Tệ hơn nữa chính là còn cần một viên Ngưng Hồn Đan thất phẩm để trị liệu; linh đan càng cao cấp thì càng khó làm, có linh thạch cũng mua không được.

Triệu Thanh kêu thảm một tiếng, rốt cuộc không còn sức sử dụng linh kiếm, thân thể ngã xuống thạch lâm bên dưới, đồng thời cái Hỏa Tiên lửa trắng kia lại một lần nữa tấn công tới.

Ngay lúc hắn cho rằng mình nhất định phải chết thì một cánh tay trắng nõn tuyệt đẹp kéo hắn lại, một cái roi dài màu đen đánh ra làm lệch hướng Hoả Tiên đang muốn đáng vào trên người hắn; thậm chí bóng dáng sợi roi đi qua còn nhấc lên một trận gió mạnh mẽ, long trời lở đất.

Triệu Thanh yếu ớt nhìn nữ nhân lãnh diễm vứt hắn xuống linh kiếm. Nữ nhân này từng giao dịch với hắn, bọn họ hợp tác vô cùng khoái trá, hắn kiếm lời không ít linh thạch ở chỗ nàng ta. Bất quá nữ nhân này lại là một người nguy hiểm, giao dịch với nàng thì được, nhưng hắn chưa bao giờ dám qua lại gần gũi với nàng ta, chỉ sợ bị những sứ giả hộ hoa bên người nàng ta xé nát.

Bất quá, lúc này Triệu Thanh thật ra muốn nhìn xem nữ nhân này đối đầu cùng thiên tài số 1 Tây Cảnh, ai mạnh ai yếu, hoặc là lưỡng bại câu thương cũng không sai.

Trên không Thạch lâm, bạch y nam tử cùng hồng y nữ tử giằng co, gió thổi nhấc lên tay áo hai người, nhẹ nhàng tung bay, tổ hợp tuấn nam mĩ nữ, vô cùng hấp dẫn mắt người, mà sát khí sắc bén giữa bọn họ dường như có thực thể, ngay cả thạch lâm phía dưới cũng không chịu nổi mà vỡ nát.

"Ta đã sớm muốn giết ngươi." Nguyệt Thiên Dạ lạnh lùng nói: "Nếu không phải ngươi, Tư Lăng vì cái gì lại xa cách với ta?"

Tư Hàn thần sắc không đổi, chỉ là cặp mắt lạnh lẽo kia tựa như có Băng Diễm (lửa băng) bùng cháy, thản nhiên mở miệng: "Ngươi không xứng với hắn!"

Nguyệt Thiên Dạ hai mắt phát lạnh, cười lạnh nói: "Lấy danh nghĩa huynh trưởng mà làm khó dễ ngăn cản khắp nơi, cũng chỉ vì một câu nói này? Ngươi quả thực là khiến người ta chán ghét có biết không?"

"Lả lơi ong bướm!" Tư Hàn thanh âm vẫn là chưa biến, "Nhục nhân tự nhục![1]"

"Ngươi -- "

[1]Làm nhục người khác chính là tự hạ nhục mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio