Trong động phủ Bách luyện phong, bọn Trương Như Hiệp sớm đã rời đi, chỉ còn lại hai thầy trò mặt đối mặt.
"Con xác định?" Thanh Ngọc thần quân lại hỏi một lần nữa.
Trả lời ông là ánh mắt khẳng định của đệ tử đắc ý nhất, dung nhan băng lãnh, không hề có cảm xúc. Thanh Ngọc thần quân trong lòng hơi run sợ, nghĩ tới kết quả đáng sợ nhất, chẳng lẽ đã được hắn tu luyện tới cảnh giới đại thành, chưa đạt Hóa Thần mà thất tình lục dục đã tan biến?
Không hề có tình cảm thế tục sẽ không có do dự băn khoăn, mới có thể dốc lòng tu luyện, không hỏi thế sự.
Chỉ là, Thanh Ngọc thần quân rất rõ ràng, tốc độ tu luyện của hắn quá nhanh, quả thực đến một trình độ kinh thế hãi tục, hơi không cẩn thận sẽ tự hủy chính mình. Mười lăm năm trước Ma tộc đánh lên Thiên Tông phái, mà Tư Hàn trùng hợp điều quân trở về sư môn, hắn dựa vào một đòn đã phá giải thế công của Ma tộc. Lại bởi vì Tiên khí _ Trần Thế Cảnh, cưỡng ép tu vi của hắn lên tới Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa đã có thể tấn cấp Hóa Thần. Sợ thật đệ tử mà mình vất vả bồi dưỡng ra lại tự hủy hoại chính mình, ông cùng vài vị sư huynh đệ cùng nhau liên thủ, áp chế tu vi của hắn tại Nguyên Anh hậu kỳ một trăm năm. Trong trăm năm này mong có thể giúp hắn ngộ Thiên Đạo, nhân tâm, làm cho Tâm cảnh đuổi kịp tu vi, để tránh tâm cảnh theo không kịp tu vi mà tương lai xảy ra sai lầm.
Lúc ấy Tư Hàn cũng không có phản đối, thậm chí có thể nói giống như một người băng, đối với bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm. Sau khi ông nói rõ quan hệ lợi hại thì ngược lại cũng nghe lời đồng ý áp chế tu vi một trăm năm. Duy nhất không nghe lời chính là trở về một chuyến lại đi Tàng Thư Các tìm chút tư liệu, sau đó lại đi khắp thế giới tìm kiếm đệ đệ ngốc nhà nó...
Khoan đã!
Thanh Ngọc thần quân đột nhiên nhớ tới, còn có một cái tai hoạ ngầm đang tồn tại, ánh mắt hơi lóe lên, nhìn nam tử trước mặt.
Hắn dường như không cảm giác được cảm xúc của người bên ngoài, thần sắc vững vàng không gợn sóng, bất kể thế tục thay đổi cỡ nào, thế sự xoay vần, vẫn không động mi. Giống như siêu thoát khỏi thế tục, lại dường như dung nhập thế tục vào bên trong, nên rốt cuộc cảm giác không được sự tồn tại của người này.
"Hàn nhi, ta không tán thành!" Thanh Ngọc thần quân nghiêm túc nói. Ông ngày thường mặc dù đối với mấy đồ đệ vui thì cười, giận thì mắng, nhưng sự tình liên quan đến tiền đồ của bọn họ thì vẫn là người làm hết phận sự của sư phụ, "Lần trước chúng ta đã nói với con, mặc dù là công pháp đỉnh cao, nhưng lại có chỗ thiếu hụt rất lớn, tu hành quá nhanh, bất lợi với phát triển về sau. Ta hi vọng con có thể đi càng xa, không vì cái lợi trước mắt mà uổng phí tu hành ngày sau."
"Sẽ không." Hắn trả lời, thanh âm thanh lãnh, giơ tay lên, một tấm huyền thạch hàn khí lành lạnh xuất hiện ở trong tay, lạnh nhạt nói: "Có nó phụ trợ, có thể tiêu trừ một ít."
Thanh Ngọc thần quân chấn động, "Là Huyền Băng thạch?" Nghe nói Huyền Băng thạch là thiên tài địa bảo đã biến mất tại thời kỳ thượng cổ, nhân gian khó tìm, với bọn họ mà nói, đây đã là thứ trong truyền thuyết. Không khỏi buột miệng hỏi một câu: "Từ đâu tới?"
Sau đó, Thanh Ngọc thần quân nhìn thấy tiểu đồ đệ vốn không có chút nhân khí, giống như tảng băng trôi kia trong mắt gợn sóng, tuy rằng nháy mắt là biến mất nhưng lại rõ ràng bị bắt được, sau đó nghe được câu trả lời của hắn: "Tư Lăng cho."
Thanh Ngọc thần quân khóe miệng co giật, lại là Tư Lăng! Lại là Tư Lăng! Quả nhiên thật là Tư Lăng!
Tư Lăng này rốt cuộc có cái gì tốt? Không nói về việc lai lịch hắn có vấn đề, mà khả năng là cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, căn bản không phải huynh đệ ruột, không có liên hệ huyết thống, vì cái gì lại lo lắng quan tâm như thế? Đến cả mất trí nhớ cũng có thể vì một cái tên mà có phản ứng. Hiện tại, vốn cho là thất tình lục dục cũng đã biến mất, lại có thể bởi vì nhắc tới một người mà có cảm xúc dao động... Xem ra tình huống phức tạp hơn trong tưởng tượng.
Bất quá, Thanh Ngọc thần quân vẫn lắc đầu, nói: "Tuy có Huyền Băng thạch, nhưng vi sư vẫn không đồng ý cho con liều lĩnh. Chẳng lẽ..." Ông nhìn chằm chằm vào hắn, "Con không phải có nguyên nhân gì chứ?!."
Tư Hàn nhìn ông, thản nhiên nói: "Vâng, kẻ địch của Tư Lăng rất cường đại."
Quả thực cmn thành thực!
Thanh Ngọc thần quân lần này thật sự muốn đánh người, cố gắng kềm chế cảm giác khóe miệng co giật, nói: "Con chỉ là đại ca nó, không phải cha nó! Huống hồ trên con đường tu tiên, mọi người đều tự có duyên pháp, con có thể bảo vệ nó nhất thời, có thể bảo vệ nó một đời sao? Lấy tư chất của con, con rất nhanh sẽ có thể phi thăng Thượng Giới, đến lúc đó nó có lẽ vẫn còn ở lại Hạ giới, pháp tắc Thiên Đạo trói buộc, con không thể nào ở lại Hạ giới chờ nó cường đại đến không người nào có thể ức hiếp. Đến lúc đó, không có con che chở, nó sẽ làm thế nào?"
Đối với sự giáo dục ân cần của sư phụ, Tư Hàn tất nhiên hiểu rõ, cho nên lúc ở Ma Giới hắn mới lợi dụng Biển Vô Tận để huấn luyện mấy con yêu thú bên cạnh Tư Lăng. Chúng nó còn quá nhỏ yếu, gặp được tu sĩ hơi mạnh một chút thì căn bản không phải đối thủ. Hơn nữa Trọng Thiên cuồng vọng tự đại, chim xám chỉ biết bảo vệ chủ nhưng lại ngang ngược vô lý, dễ gây thành đại họa, không cẩn thận sẽ liên lụy Tư Lăng.
"Cho nên, con không cần như thế, nên để cho nó tự mình tu hành, đối mặt với nhân quả của chính mình, như thế mới lợi cho tu hành của nó." Ngươi cũng đừng như ông cha già đi theo phía sau mông đệ đệ bảo vệ hắn một đời.
...
Đợi sau khi Tư Hàn rời đi, Thanh Ngọc thần quân chống trán, than thở mệnh mình vất vả. Rõ ràng đều đã tấn cấp Hóa Thần, được cho là tu sĩ đẳng cấp cao nhất Thương Vũ giới, nhưng vì sao vẫn nhiều phiền não như vậy? Sớm biết thế lúc trước đã không nên thu nhiều đồ đệ như vậy, đều là đòi nợ.
Ràng buộc giữa người với người, xưa nay chú trọng nhân quả. Thanh Ngọc thần quân biết nhân quả của Tư gia huynh đệ đã nối với nhau từ khi ở Tư gia. Chỉ sợ trước khi Liễu Hàn Nhi qua đời đã dặn dò với đứa con trai gần 2 tuổi, bảo hắn cố gắng bảo vệ người đệ đệ duy nhất này, mà cũng hắn liền ghi tạc trong lòng. Cái nhân quả ràng buộc này không thể lập tức chém đứt, vậy chỉ có thể một lần nữa chế tạo nhân quả ràng buộc khác. Ông không thể nhìn người đồ đệ này tự mình đi lên con đường không rõ tiền đồ, hủy đi chính mình. Vì người đồ đệ này, cứ để ông làm người xấu cũng không phải là không được.
Rủ mi suy nghĩ một hồi, Thanh Ngọc thần quân phút bỗng chốc đứng dậy, vung tay lên, xé toạt không gian trực tiếp đi vào.
...
Trong Lăng Tiêu điện, Thanh Nguyên thần quân đang nhắm mắt suy tư, đột nhiên cảm giác không gian rung động, vừa mới mở mắt đã nhìn thấy sư đệ Thanh Ngọc chân quân từ kẽ nứt không gian đi ra, sợ tới mức thiếu chút nữa chửi ầm lên.
Thanh Ngọc thần quân cũng không để ý đến sắc mặt khó coi của ông, vội nói: "Sư huynh, sư đệ muốn nhờ huynh giúp chút việc nhỏ."
Thanh Nguyên chân quân cố gắng kiềm lại xúc động muốn mắng chửi, ra vẻ thanh đạm nói: "Dính tới đệ, chưa từng có việc nhỏ, chỉ có đại sự."
Thanh Ngọc thần quân cười ha hả, không chút phật lòng, đem mấy cái túi trữ vật ra, nói: "Đây là tài nguyên mấy đệ tử bất hiếu của đệ thu được từ Ma Giới, giao cho môn phái, huynh xem rồi xử lý đi."
Thanh Nguyên chân quân vốn cũng không thèm để ý, nhưng lúc thần thức đảo qua một túi vật túi trong đó thì lập tức giật mình, "Sao có nhiều linh thảo cao cấp như vậy? Hơn nữa có vài thứ đã thất truyền ở Thương Vũ giới." Những thứ này có giá trị hơn nhiều so với thứ Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi mang về, có chúng nó, không chỉ có thể bồi dưỡng được càng nhiều linh thảo cao cấp, còn có thể chế tạo càng nhiều linh đan thượng phẩm.
Linh đan đối với sự phát triển của một môn phái mà nói là hết sức quan trọng. Tu sĩ tu luyện không rời được linh đan, hàng năm Thiên Tông phái trừ bổn phái tự cung cấp linh đan, còn phải mua số lượng lớn linh đan của Đan Phù tông. Ngoại trừ thứ thường dùng, còn có một ít là linh đan cao cấp. Nhưng mà Đan Phù tông thường sẽ không bán ra, mà sẽ lưu lại cho bổn phái sử dụng. Đan Phù tông cũng không phải ngốc, linh đan cao cấp tác dụng quá nhiều; Đơn giản mà nói, nếu một môn phái trung đẳng có được một đống linh đan cao cấp, thì có thể mạnh mẽ khiến môn phái đó chen vào dòng môn phái hạng nhất chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi. Cho nên, linh đan cao cấp thường bán với số lượng có hạn, hơn nữa có linh thạch cũng không mua được.
Thiên Tông phái tuy có Luyện đan đường của riêng mình, nhưng Tây Cảnh môi trường khắc nghiệt, bồi dưỡng linh thảo không dễ, hơn nữa rất nhiều linh thảo đều đã tuyệt chủng, khiến cho rất nhiều phương thuốc dân gian môn phái truyền xuống đều vô dụng. Thế nhưng, nếu là có được đám linh thảo này, vậy ý nghĩa liền không giống với.
Thanh Ngọc thần quân ra vẻ không thèm để ý nói: "Là Hàn nhi nhà đệ tìm được tại Ma Giới, đều đưa đến đây."
Kỳ thật những linh thảo này là đám Tư Lăng tìm được tại tiểu thế giới ở Biển Vô Tận. Khi đó tuy rằng mỗi thứ chỉ đào một gốc, nhưng không chịu nổi bọn họ có cái thiết bị gian lận nghịch thiên là -- Yêu Liên. Có được Mộc Linh khí, Tiểu Yêu Liên trời sinh chính là chuyên gia thực vật, linh thảo trồng vào không gian Hồng Liên thì liền bắt đầu dùng Mộc Linh khí thúc đẩy. Tuy rằng giảm bớt thời gian trưởng thành của chúng, nhưng hiệu quả tác dụng lại không thiếu đi một chút nào, thậm chí còn tốt hơn linh thảo sinh trưởng bên ngoài.
Trên đường về Thiên tông phái, Tiểu Yêu Liên đem một đám linh thảo đã trưởng thành ra, số lượng cũng không ít, giao cho Tư Hàn, để hắn giao cho Thiên Tông phái, cũng coi như là thu hoạch của Tư Hàn khi đến Ma Giới, để sư môn trưởng bối biết hắn đi Ma Giới không chỉ vì để tìm đệ đệ, còn tìm được rất nhiều thứ hữu dụng nộp lên cho sư môn.
Những điều này hai người đều không biết, cho rằng thật là Tư Hàn tự mình lấy được. Thanh Nguyên chân quân nhìn ông ta cố gắng đè nén khóe miệng vễnh lên, không khỏi có chút buồn cười.
Thu đồ hối lộ xong, Thanh Nguyên chân quân hết sức dễ nói chuyện, mặc dù có phần ngạc nhiên đối với thỉnh cầu của Thanh Ngọc thần quân, bất quá khi ông ta phân tích xong thì cũng cảm thấy có thể làm, liền đáp ứng.
Nói xong việc này xong, bắt đầu nói sang một chuyện khác.
"Bọn Thành Phong đã nói cho ta biết, ta hoài nghi Tư Lăng kia khả năng có huyết thống Ma tộc." Thanh Nguyên chân quân trầm giọng nói, "Nếu việc này là thật, sẽ mang đến cho Thiên Tông phái tai vạ khó tưởng tượng."
"Cũng không nhất định." Thanh Ngọc thần quân ngược lại có cách nhìn riêng, "Lúc ấy Vệ Quan Nhai không phải đã nói, Tư Lăng là trẻ mồ côi của lão bằng hữu của hắn sao? Chỉ cần có lời này của Vệ Quan Nhai, mặc dù mọi người có hoài nghi, cũng sẽ không mù quáng ra tay."
"Lời của hắn há có thể tin?" Thanh Nguyên chân quân trầm giọng hỏi.
"..."
Thấy sư đệ cũng không trả lời được, Thanh Nguyên chân quân thầm than thở. Tên này rốt cuộc làm người thất bại cỡ nào mới có thể làm cho người ta nghe được cái tên thì lập tức ôm thái độ hoài nghi.
Hai người nhanh chóng ném người này sang một bên không đề cập tới, chuyển tới đề tài chính: "Nếu nói tới biện pháp ổn thỏa, chỉ cần đuổi Tư Lăng ra Thiên Tông phái là được. Hắn vốn là tán tu, lại không can hệ lớn với Thiên Tông phái. Phiền toái ở chỗ, Hàn nhi tuyệt đối sẽ không đáp ứng làm như thế."
Nghe vậy, hai người đồng thời đăm chiêu ủ dột, không biết nên làm thế nào.
Có một đệ tử thiên tài ký thác hi vọng, là hạnh phúc cũng là bất hạnh.
Sau một lúc, Thanh Ngọc thần quân nói: "Kỳ thật, với tu vi bây giờ của Hàn nhi, thật ra không người nào dám chọc. Sau khi tấn cấp Hóa Thần, tâm cảnh không như trước, mới lý giải được một số việc. Hiện tại, ta rốt cuộc biết vì sao ở Thương Vũ giới, những tu sĩ Hóa Thần kia không đến lúc nguy cập, ảnh hưởng tới sinh tồn Thương Vũ giới mới có thể ra mặt, thời điểm khác, mặc kệ bọn tiểu bối ồn ào dữ dội thế nào cũng sẽ không ra tay. Lần này Ma Giới xâm nhập Thương Vũ giới, nếu tu sĩ Hóa Thần ra tay thì đã sớm đánh bọn họ chạy trở về, nhưng đến đến nay họ vẫn mặc kệ, cũng là có nguyên nhân. Sư huynh, nếu thân phận Tư Lăng bại lộ, thật ra cũng không cần quá lo lắng, nếu so cùng cấp, Hàn nhi là vô địch. Nếu có người dám lấy việc này làm lớn chuyện, Hàn nhi sẽ không bàng quan đứng nhìn."
Thanh Nguyên chân quân hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát, không nhịn được nói: "Xem ra, biện pháp đệ nói là khả thi. Hàn nhi biến thành như vậy cũng không biết là phúc hay họa, lại có một Tư Lăng có thể tác động cảm xúc cuả hắn, vẫn nên sớm chém đứt nhân quả ràng buộc này thôi."
..........
Cũng không biết tình cảm huynh đệ giữa mình và đại ca làm cho người ta thấy rằng nguy hại, Tư Lăng ở đỉnh Thanh Hà đang bận rộn cho hai con yêu ăn. Sợ có người tới cửa xin ăn, chúng còn hết sức hẹp hòi đem Cửu Chuyển Linh trận đóng cửa, không để ý tới các loại kêu gọi bên ngoài.
Lâm Dương lại một lần nữa thấy được trình độ thổ hào cùng xa xỉ của đám ngu ngốc này, đã đến mức độ làm cho người co giật không thôi. Công lực ham ăn của bọn chúng lại cao hơn một tầng, cũng không biết ngày nào đó bọn chúng có thể vì ăn mà gan lớn bằng trời làm ra chuyện gì đó hay không.
Cảm giác có chút không ổn, khả năng chính mình cũng sẽ đi lên con đường xui xẻo của Tư Lăng.
Lúc Quỷ Tu rối bời, Tư Lăng cũng đang rối rắm.
Bởi vì Tư Lăng lúc trước bị thương, sau đó lại nhanh chóng lên đường, cho nên hai con yêu đã lâu chưa được ăn ngon, Tư Lăng bèn đá chúng nó xuống núi đi săn bắn. Ai biết hai đứa tham ăn này lập tức đi giết mấy con yêu thú vừa to vừa mập trở về, mở to mắt nhìn mình, tỏ vẻ lần này cần ăn đủ.
"Gào gào gào!!"
"Chiếp chiếp chiếp!!"
Đang nghĩ tới nên xử lý như thế nào, Tư Lăng nổi giận mắng, "Kêu nữa lão tử liền bỏ gánh không làm."
Hai con yêu nháy mắt câm miệng, cẩn thận ngồi một bên, không dám lên tiếng nữa -- đương nhiên, đại gia Trọng Thiên cao ngạo không cho rằng mình sợ, chỉ là cảm thấy nên nể mặt Tiểu Lăng Tử một chút, đợi ăn no rồi lại trừng trị hắn sau. Thế nhưng dám can đảm chặn họng nó, lá gan Tiểu Lăng Tử quá mập rồi, nên giáo huấn một chút.
Đúng lúc này, Tiểu Yêu Liên đang cắn linh quả đột nhiên lên tiếng, "Tư công tử, đại ca ở bên ngoài kìa."
Nghe xong, Tư Lăng vội vàng giao Trận bàn cho Tiểu Yêu Liên, để nó mở đại trận, đón Tư đại ca vào.
Lúc Tư Hàn tiến vào, Tư Lăng đã nghĩ xong hôm nay nên làm món gì. Hắn muốn cho đám yêu thú nhà quê không có kiến thức này biết một món ăn thật ngon-- lạc đà nướng!
Đương nhiên, đám yêu thú đó không có lạc đà, nhưng có một con trâu đực lớn gần bằng lạc đà, làm bửa đại yến Trâu đực nướng cũng tốt lắm.
Sau khi nghĩ xong, Tư Lăng cười nói với đại ca nhà mình: "Đại ca, huynh tới thật đúng lúc, đệ muốn làm một đại tiệc trâu đực nướng, tuyệt đối ăn ngon."
Tư Hàn còn chưa phản ứng, một chim, một thú đã không tự chủ bắt đầu hút nước miếng ực ực.
Lâm Dương & Tư Lăng: =__=! Đừng có mất mặt như vậy, tôn nghiêm Đại yêu thú viễn cổ cùng Thần điểu của các ngươi đâu? Đều cho chó ăn rồi sao?
Tư Lăng trước tiên mổ một con yêu thú, bảo Lâm Dương đi nấu canh, để lát nữa ăn thịt quá nhiều giải ngấy, thậm chí thập phần xa xỉ mà lấy mấy gốc linh thảo cao cấp làm phối liệu -- Quỷ Tu nhìn linh thảo cấp cao trong tay, lại một lần nữa im lặng không lời gì để nói -- sau đó đem nguyên liệu xử lý sạch bắt đầu khởi công.
Trứng là trứng của Huyền Quy và Hải điểu mà Tiểu Khôi trộm được tại Ma Giới. Đầu tiên luộc chín, sau đó nhét vào trong bụng Lân Quang Ngư, lại nướng cá chín xong, rồi đem nhét vào trong bụng một con gà cảnh to như con đà điểu. Lại lần nữa nướng chín, nhét vào bụng con yêu thú giống linh dương. Linh dương nướng chín, cuối cùng nhét vào trong bụng con trâu đực, tiến hành lần nướng cuối cùng.
Tuy rằng trong nguyên liệu là có chút tạp nham, nhưng hương vị tuyệt đối ngon hơn Toàn yến lạc đà nướng mà đời trước nhìn thấy. Dần dần, trâu đực bắt đầu nhỏ mỡ, Tư Lăng vội đem điều nước sốt chuẩn bị sẵn bôi lên trên người trâu đực. Nước sốt này cũng là dùng các loại linh quả cùng linh thảo xay thành bột chế tác mà thành. Hương vị khi chúng thấm vào thịt làm tăng thêm một loại thơm mát nói không nên lời. Chẳng mấy chốc, trong không khí tản ra hương vị hấp dẫn, không ngoài ý muốn lại nghe được thanh âm nuốt nước miếng.
Hai con yêu không có tiền đồ!
Bất quá, Tư Lăng làm như vậy quả thật mới mẻ, ít nhất ở Tu Tiên giới luôn không quá chú trọng việc ăn uống thì hoàn toàn không biết làm thứ này, ngược lại khiến một quỷ hai yêu thật sững sỡ. Kỳ thật, những món Tư Lăng biết làm thực bình thường đơn điệu, nhưng bởi vì nuôi hai đứa ham ăn, ở dưới uy hiếp của đại gia Trọng Thiên, không thể không bắt đầu suy nghĩ các cách nấu cho chúng nó. Mặc dù mình cũng ăn, nhưng hắn kiên quyết không thừa nhận mình là kẻ ham ăn!
Không chịu thừa nhận chính mình là kẻ ham ăn, Tiểu Lăng Tử nhìn trâu đực nướng sắp ra lò, nước miếng thầm chảy trong lòng. Hắn bưng cái đĩa, dùng hồn lực ngưng tụ thành hai con dao nhỏ chuẩn bị cắt thịt, đột nhiên, một bóng trắng chợt lóe, trên bụng con trâu nướng dính một vật nhỏ trắng trắng. Có thể là quá nóng, nó phát ra tiếng ngao ngao non nớt, nhưng bốn vuốt lại bám chặt bên trên, chết cũng không chịu rời đi.
Tư Lăng như tên ngốc một tay bưng đĩa, một tay cầm đao, trừng mắt nhìn, cho rằng mình đã hoa mắt. Cái thứ như con mèo con, trắng trắng, tròn tròn bám trên thân con trâu nướng vàng rực kia là cái gì? Nó giống như đang cắn thú nướng rất hứng khởi...
"Gào gào gào!!" Giết nó!
"Chiếp chiếp!!" Giết nó!
Nhìn thấy thế nhưng có kẻ cả gan dám cướp thức ăn trước mặt chúng nó, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi gầm hét lên, Tư Lăng cũng phục hồi lại, kêu lên thảm thiết: "Ta còn chưa ăn mà, đừng bôi nước miếng lên trên chứ!!"