Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

chương 212: không thể dung hợp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mây đen khí thế hung hăng ập đến, Tư Lăng ngưng tụ Hồn Lực Tráo ngăn cản, nhưng mà Hồn Lực Tráo cũng chẳng qua chống đỡ được mấy giây, phịch một tiếng liền tan biến. Mây đen đập vào thân thể hắn, Tư Lăng bay ra ngoài.

Thấy mây đen muốn thừa thắng truy kích, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi phóng hai luồng yêu hỏa tới, ngăn nó lại. Lập tức trong không gian chợt lóe luồng dị băng tạo thành tường. Dị băng đến từ bốn phương tám hướng, trực tiếp nhốt đám mây đen vào lồng giam do dị băng xây thành.

Mây đen bị nhốt, mọi người giành được vài giây thở dốc, đồng thời trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Tư Hàn đứng giữa không trung, hai tay thật nhanh bấm niệm thần chú, Băng linh lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào dị băng đang vây nhốt mây đen. Thần sắc băng lãnh mà nghiêm túc, sắc mặt tuy rằng như thường, nhưng cũng làm cho người ta cảm giác được hắn lúc này rất gấp gáp. Đám mây đen tự xưng Tà Ma Tử trong Dị băng cũng không thành thật, liên tục muốn thoát ra ngoài, khiến cho Tư Hàn không dám thả lỏng một chút.

Tư Lăng khụ ra một ngụm máu, phát hiện trong máu mang sắc đen, trong lòng biết mây đen kia có độc, vội vàng ăn mấy hạt Giải Độc đan. Lại vận dụng luồng độc khí Trọng Thiên lưu tại trong cơ thể để ăn mòn sợi mây đen xâm nhập trong kinh mạch, "lấy độc trị độc", ngược lại cũng có thể ngang hàng.

"Đại ca, cẩn thận, đám mây này không phải là bản thể." Tư Lăng vừa dùng độc tố áp chế sợi mây đen tiến vào trong cơ thể, vừa nhắc nhở.

Sắc mặt của mọi người có chút khó coi. Nếu không phải bản thể, như vậy đám mây đen này chỉ là phân thân. Ngay cả cái phân thân mà cũng lợi hại như vậy, bản thể của Tà Ma Tử lại đáng sợ cỡ nào? Nếu để Tà Ma Tử Đại đạo thành công, còn không biết sẽ chết bao nhiêu người, Đông Châu cũng sẽ nhấc lên một trận mưa máu gió tanh.

Dương Huy, Vạn Lương cùng tu sĩ Nguyên Anh liếc nhìn nhau, lập tức quyết định hôm nay tất yếu phải trừ bỏ cái phân thân này, rồi mới dò rõ nơi ở của bản thể, loại trừ cái tà tu này, để tránh Đông Châu bởi vì hắn mà rung chuyển bất an.

Mà lúc này, mây đen bị nhốt nhất thời không công phá được dị băng, bèn vẫy gọi yêu thực dưới vách núi. Ngoại trừ Huyết Đằng đã bị mọi người đánh tàn phế, còn có rất nhiều đại thụ quái dị, chúng nó bám vào vách núi hai bên, rễ cây thô to chui lên từ hai bên vách đá, đánh về phía mọi người. Chống chọi với chúng, mọi người rất nhanh phát hiện loại cây này còn muốn cứng rắn, khó đối phó hơn Huyết Đằng.

Mọi người tập trung tinh lực, vây quanh bên cạnh Tư Hàn, hỗ trợ đối phó rễ cây thô to chạy ra từ hai bức vách, để Tư Hàn có thể đầy đủ tinh lực đối phó với mây đen.

"A -- "

Một tiếng hét thảm vang lên, Doãn Trọng cùng hai tu sĩ Kim Đan bị rễ cây trực tiếp xuyên qua, thân thể ngã về phía vách núi, rất nhanh liền không một tiếng động.

Đến tận bây giờ, tu sĩ Kim Đan đi theo đã toàn bộ ngã xuống, chỉ còn lại sáu gã tu sĩ Nguyên Anh kiên trì.

Tư Lăng miễn cưỡng ngăn chặn sợi mây đen trong cơ thể, đột nhiên xuất hiện Dị băng trước mặt. Hắn hai tay bấm niệm thần chú, đem Hồn lực bao phủ dị băng, sau đó tiến vào trong băng, huyễn hóa thành Hồn lực kiếm, hướng đám mây đen kia chém tới. Mây đen lại phát ra một tiếng kêu gào thê lương, cặp mắt đỏ như máu dường như muốn nhỏ ra máu, ánh mắt trừng Tư Lăng như muốn băm vằm hắn. Cừu hận này thật là kéo quá giỏi.

Dù sao cũng đã đắc tội, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp diệt đi!

Ôm tinh thần đen tối đến cùng, hồn lực Tư Lăng như không cần tiền mà chuyển vào Dị băng. So với các pháp bảo cùng pháp thuật khác, Hồn lực có thể trực tiếp tạo thành thương tổn cho mây đen, biết điểm ấy Tư Lăng cũng không khách khí sử dụng. Tư Hàn giữ Dị băng phong tỏa mây đen, những người còn lại hợp lực đối phó đám rễ cây hai bên vách. Mắt thấy khí tức đám mây đen kia yếu dần, liền biết nó sắp không chịu nổi, Tư Lăng quát một tiếng: "Trọng Thiên!"

Trọng Thiên cùng chim xám song song phun lửa hướng tới dị băng, yêu hỏa Thiên uy cùng Hỏa Linh Phượng hoàng tạo thành một luồng dị hỏa kinh người, sau khi nhập vào Dị băng thì đốt cháy đám mây kia. Mây đen phát ra tiếng thét thê lương, cuối cùng dưới hai loại dị hỏa mà bị đốt cháy thành tro.

Thấy đám mây đen rốt cuộc bị tiêu diệt, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt của bọn họ trắng bệch, đây là kết quả của linh lực tiêu hao hết.

Ngay lúc mọi người thả lỏng, đột nhiên cả ngọn núi đều rung động. Gương mặt kỳ lạ ở vách núi đối diện giống như sống lại, vặn vẹo, cánh cửa mở rộng có cuồng phong gào thét, gió mạnh đập vào mặt, phát ra thanh âm vù vù, thổi tay áo bay phất phới. Rất nhanh, gương mặt trên vách núi đá chậm rãi vặn vẹo thành một gương mặt bình thường, bất quá là phóng đại mấy chục lần.

Thanh âm từ bát hoang tứ phía mà đến: "Người nào chém phân thân của ta?"

Thanh âm ầm ầm tựa như sét đánh, hai con mắt trên gương mặt kia trở nên đỏ như máu, bắn ra hai luồng hồng quang (ánh sáng đỏ). Hồng quang uy lực vô cùng, mọi người tuy rằng tránh thoát đúng lúc, nhưng vẫn bị dư uy quét đến, phế phủ chấn động, phun ra một ngụm máu, ào ào ngã xuống đất. Hồng quang kia biến đối diện thành bình địa, cả thế giới sụp đổ, giống như tận thế.

Gương mặt quái dị kia nhìn về phía năm người ở đây, đôi mắt đỏ như máu cuối cùng định trên người Tư Lăng. Tư Lăng chỉ cảm thấy sợi mây đen vốn đã được áp chế xuống lại bởi vì tầm mắt của cái mặt này mà lại bắt đầu sục sôi, thậm chí ngay cả độc của Trọng Thiên cũng áp chế không được. Hắn nhịn không được lại phun ra ngụm máu, kinh hãi, ngưng tụ tất cả Hồn lực tiếp tục áp chế chúng nó.

Gương mặt quái dị kia trong nháy mắt này cảm giác được sự tồn tại của sợi mây màu đen, phát ra tiếng rống giận dữ: "Các ngươi đều đáng chết -- "

Hồng quang kia tích tụ cả Thiên La địa võng, uy lực vô cùng, nơi nào đi qua, vạn vật đều thành bột mịn.

Bọn Dương Huy rốt cuộc chống không được, đều tung ra không gian quyển trục, theo đó biến mất.

Tư Lăng cũng muốn trốn, nhưng sợi mây đen kia áp chế không được, nhảy loạn trong kinh mạch, phá hư máu thịt thân thể hắn. Tư Lăng không thể không ngưng tụ tất cả Hồn lực, bảo hộ lấy đan điền, rất nhanh lại phun ra một búng máu. Máu biến thành màu đỏ sẫm, cả khuôn mặt trở nên xám xanh héo rũ, giống như kẻ sắp chết.

Mắt thấy Hồng quang kia dệt thành lưới muốn vây giết Tư Lăng, Vạn Lương tung ra một cái Thanh Tán ( cây dù màu xanh) bảo quang trầm tĩnh. Cây dù nhanh chóng phóng lớn ở giữa không trung, giúp Tư Lăng chặn công kích trí mạng. Chỉ là lần phòng ngự này lại làm cho cái Thanh Tán có thể nói là bảo khí thượng phẩm kia nháy mắt biến thành phế phẩm.

Tư Lăng hai tay phát run, sống chết trước mắt thế nhưng không tránh được.

Tà tu này thật lợi hại, bản thể của hắn chưa ra, chỉ là thân bám vào thạch bích mà đã lợi hại như thế, nếu bản thể của hắn trực tiếp xuất hiện, cũng không biết là quang cảnh ra sao.

Nhưng mà, ở loại thời khắc sống chết trước mắt, hắn thế nhưng còn đầu óc nóng lên trực tiếp dùng Biến hình quất bay Vạn Lương- kẻ chấp nhận thay thế hắn bị Hồng võng vây nhốt, chính mình không cẩn thận bay xéo ra ngoài. Tuy rằng tránh được nguy hiểm, nhưng thân thể bị ném lên cao, lại phun ra máu, hơn nữa lần này màu máu đã biến thành đỏ thẫm.

Thời khắc mấu chốt, Tư Hàn rốt cuộc chạy tới bên cạnh hắn, xuất ra Trần thế kính, xé toạt không gian, một tay túm lấy Tư Lăng, thuận tiện đá một cước vào mông Vạn Lương, đá hắn vào kẽ nứt không gian. Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi như sao xẹt nhảy qua, trốn thoát từ kẽ nứt không gian.

Ầm một tiếng, Hồng quang đánh vào kẽ nứt không gian còn chưa biến mất, toàn bộ không gian vặn vẹo, chậm rãi khép lại.

Mắt thấy địch nhân chạy trốn ở trước mặt, gương mặt quái dị ở vách núi phát ra một tiếng gầm giận dữ, Hồng quang hóa thành ngàn vạn phẫn nộ, công kích chung quanh. Cả ngọn núi Sưu Hồn đều rung chuyển, rất nhiều sơn thể (?) bị sang thành bình địa. Trong cánh cổng mở toang, một đám tà khí biến thành mây mù gào thét đi ra, quét khắp núi Sưu Hồn. Bách thú trong núi bất an, ào ào chạy trốn, yêu thú chưa kịp chạy trốn đều bị mây mù cuốn vào, hút hết tinh huyết, hóa thành một đống xương trắng vứt xuống.

Tu sĩ ở Bách Vọng trấn dưới núi Sưu Hồn kinh hãi nhìn trong núi đột nhiên tà khí bốc tận trời, mây đen dầy đặc vạn dặm, gào thét mà đến.

Tu sĩ ào ào bỏ trấn chạy trốn.

Tà vân đi qua nơi nào, sinh linh đồ thán.

****************

"Phát sinh chuyện gì?"

Mọi người tránh khỏi núi Sưu Hồn ngoài vạn dặm, ngơ ngác nhìn nhau, có thể thấy được kinh sợ trong mắt lẫn nhau. Tà vân thổi quét qua sơn viên vạn dặm của núi Sưu Hồn, lúc nó trở về núi Sưu Hồn, lưu lại một mảnh thê lương, tất cả sinh linh trong vạn dặm đều không thứ gì sống sót, thậm chí rất nhiều tu sĩ cấp thấp chạy trốn không kịp cũng chết thảm trong đó, bị hút khô tinh huyết.

Tà vân trở về núi Sưu Hồn, Sưu Hồn lần nữa khôi phục yên tĩnh của ngày xưa, dường như một trận tàn sát lúc trước chỉ là ảo giác.

Trải qua một chuyện này, núi Sưu Hồn lần nữa nổi tiếng Đông Châu, mọi người đều biết trên Sưu Hồn có một động phủ tà tu, tà tu lấy tu sĩ ở Bách Vọng trấn làm thức ăn, hấp thụ tinh huyết của tu sĩ để tu luyện.

Tất cả môn phái Đông Châu tổ chức hội nghị khẩn cấp, sau đó lấy Vạn Kiếm tông cầm đầu, chiêu tập tất cả tu sĩ cấp cao ở Đông Châu đi diệt Tà Ma Tử ở núi Sưu Hồn. Nhưng trải qua một trận đại chiến thảm thiết, tu sĩ tiên phong tổn hại tám phần, cuối cùng chỉ phong ấn được động phủ tà tu, vẫn chưa thể giết chết được tà ma. Núi Sưu Hồn trong lúc nhất thời trở thành một chỗ cấm địa của Đông Châu.

********************

"Khụ khụ khụ -- ọe ọe -- "

Tiếng ho khan tê tâm liệt phế vang lên, sau đó là thanh âm nôn ra máu.

Bị đá xuống kẽ nứt không gian ra ngoài, Vạn Lương có chút luống cuống chân tay, cuối cùng đưa tay đón đỡ, đem nam tử thất khiếu chảy máu, miệng phun máu đen đỡ dậy. Nhìn gương mặt như lão già héo rũ xám xịt, đâu còn tuyệt sắc mĩ mạo như lúc mới gặp, hoàn toàn là lão già sắp xuống mồ.

Thật là đáng tiếc!

Vạn Lương hết sức hoài niệm gương mặt xinh đẹp kia, nghĩ nghĩ, từ trong túi trữ vật lấy ra một lọ Giải Độc đan, trực tiếp đi nhét vào miệng người đang ho ra máu. Nhưng lại bị phun ra, làm cho hắn gần như phát điên muốn lắc lắc hắn: CMN không phải thời điểm phun ra đâu!! Ngươi trúng độc, nhanh ăn Giải Độc đan đi chứ!

Ngay lúc Vạn Lương nôn nóng sắp bắt đầu ngược đãi người bị nạn thì người cuối cùng đi ra từ kẽ nứt không gian không khách khí quất bay hắn, chính mình tiếp nhận người, lật ra một cái bình ngọc, đem linh dịch trong bình ngọc đổ vào.

Vạn Lương hít trong không khí, phát hiện đây là hương vị linh dịch, trong linh dịch hết sức đậm đặc khí tức của mộc linh, nhất thời nuốt xuống ngụm nước bọt. Ánh mắt hắn nhìn về phía hai huynh đệ giống như là đang nhìn thổ hào. Thật là có tiền, có thể đem linh dịch làm như nước sôi uống.

Trên thực tế, Tiểu Hồng muội muội trốn trong tay áo Tư Lăng lần đầu tiên rộng lượng như vậy, dâng hiến ra nhiều Mộc Linh dịch như vậy cũng đau lòng đến đòi mạng. Bất quá nhìn Tiểu Lăng Tử như sắp chết, thì cảm thấy không có gì, chỉ cần Tư Lăng không chết, dù cho lấy hết toàn bộ cũng không quan trọng. Dù sao Mộc Linh dịch còn có thể tiếp tục tu luyện ra nha. Tiểu Yêu Liên lo lắng cắn tay nhỏ, chỉ hi vọng linh dịch có thể trừ khử sợi mây đen trong cơ thể Tư Lăng.

Đổ liền mấy bình linh dịch, sắc mặt Tư Lăng mới tốt hơn một chút, máu khụ ra không còn là màu đen như mực, mà có thêm chút huyết sắc.

Vạn Lương cùng hai con yêu vẫn canh giữ bên cạnh, từ trời tối canh đến hừng đông, lại từ hừng đông đến trời tối, không dám có chút thả lỏng. Nhìn Tư Lăng không ngừng ho ra máu, thật hoài nghi hắn có phải đã ho ra hết máu trong cơ thể. Mà máu hắn ho ra rơi tung tóe đến nam nhân áo trắng đang đỡ hắn ở bên cạnh, đem áo trắng như tuyết nở ra nhiều đóa hoa máu, không còn sạch sẽ ngăn nắp như trước, nhưng ngược lại là tăng thêm vài phần nhân khí.

Sợi mây đen kia hết sức cổ quái, lan tràn trong máu huyết, khó có thể tiêu trừ, cả Mộc Linh dịch cũng không có biện pháp.

Khuôn mặt xưa nay không biểu cảm của Tư Hàn đã nhíu mày.

Vạn Lương có chút nhìn không được, sợ Tư Lăng thật sự ho ra máu đến tắt thở, đến lúc đó chỉ có thể đem Nguyên Anh của hắn tìm thân thể nào đó đoạt xá. Buông tha gương mặt xinh đẹp này thì rất đáng tiếc đó. Căn cứ vào tâm lý yêu cái đẹp, Vạn Lương không khỏi nói: "Các ngươi không phải là huynh đệ sao? Có thể thử bằng Huyết Dung."

Nghe vậy, Tư Hàn nhìn về phía hắn, "Cái gì gọi là Huyết Dung?"

Vạn Lương gãi gãi mặt, có chút chần chờ nói: "Đây là một loại cấm thuật của Đông Châu chúng ta, phàm là người có quan hệ huyết thống thì có thể thông qua Huyết Dung để ăn mòn huyết mạch đối phương, tiến hành dung hợp, dùng để tẩy trừ chất dơ bẩn trong huyết mạch. Người Đông Châu chúng ta cho rằng, huyết mạch càng tinh thuần thì tu hành càng nhanh, quả thật có đạo lý. Ta thấy sợi mây đen trong thân thể Tư đạo hữu như là một loại độc, dính chặt trong máu thịt, đặc biệt còn ăn mòn máu huyết, hết sức nguy hiểm, không bằng trước cứ trừ bỏ sợi mây đen trong huyết mạch, nơi khác ngược lại dễ dàng hơn nhiều."

Tư Hàn nghe xong, quyết định thử một lần.

Mặc dù là cấm thuật Đông Châu, nhưng Vạn Lương vì cứu vớt gương mặt mĩ nhân kia, đành phải phụng hiến ra. Vạn Lương diễn luyện một lần quá trình thi pháp cấm thuật, Tư Hàn đã rõ, khiến Vạn Lương đang còn lo lắng hắn học không được phải nghẹn họng, trong lòng nước mắt ròng ròng, hoài nghi hắn mới là người Đông Châu. CMN nhìn thoáng cái đã học xong! Nhớ ngày đó hắn là diễn luyện mấy chục biến mới nhớ được!

Tư Hàn đỡ lưng Tư Lăng, dùng linh lực khống chế kinh mạch trong thân thể mình, nhắm mắt lại, đưa kinh mạch trên cổ tay chồng lên cùng Tư Lăng.

Vạn Lương khẩn trương nhìn, dự phòng cấm thuật không thành công thì nhanh chóng ra tay ngăn cản, tránh cho hai người chịu phản phệ.

Nhưng mà, chỉ mấy giây, Tư Hàn lại đột nhiên mở to mắt nhìn về phía hắn, hai mắt lạnh lùng.

Vạn Lương bị loại ánh mắt không có chút nhân khí nhìn làm lùi vài bước, tâm can có chút phát run. Loại ánh mắt muốn giết người diệt khẩu này là làm sao? Tuy rằng có chút sợ hãi, vẫn hỏi: "Làm sao vậy?"

Tư Hàn lạnh băng nói: "Không thể dung hợp!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio