Tâm tư thay đổi thật nhanh, Tư Lăng đã phân tích khái quát được sự tình, hết sức dứt khoát nói: "Ta không tham dự vào chuyện của các ngươi, các ngươi cứ tùy ý."
Dứt lời, còn tự động lùi về sau một bước, đứng ngoài cuộc.
Thái độ Tư Lăng cho thấy rút khỏi chuyện này làm cho đại đa số mọi người nhẹ nhàng thở ra, bất quá lại vẫn có người giữ thái độ hoài nghi, chỉ nghe có người cười lạnh nói: "Ta không tin ngươi, trừ phi ngươi lấy tâm ma thề."
Tư Lăng giương mắt nhìn lên, thấy lại là cô nữ tu lúc trước nghi ngờ hắn, trong lòng đã hoài nghi nàng ta chắc chắn quan hệ không phải là ít cùng Hàng Ương, mới cắn hắn không buông như thế. Lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, Tư Lăng hơi hất càm lên, bày ra tư thái kinh điển lãnh diễm, cao quý, đáng đánh đòn, tức chết người không đền mạng, ngạo mạn nói: "Vị đạo hữu này, tâm ma không phải dùng để thề loạn, huống hồ ta vì sao phải lấy tâm ma để thề? Ta thiếu các ngươi cái gì?"
Nữ tu nhất thời nghẹn lời, lại bị đối phương dùng loại biểu cảm tuyệt đối là khinh bỉ kia nhìn, quả thực là vừa tức vừa hận, chỉ có thể nhìn về phía Hàng Ương bên cạnh. Lại thấy vẻ mặt hắn âm trầm không đáp lời, trong lòng biết lời mình nói có vẻ chanh chua, chỉ có thể tức giận ngậm miệng.
Phản kích này của Tư Lăng cũng khiến những người bởi vì lời của nữ tu kia nói mà não nóng lên bắt đầu tỉnh táo lại. Quả thật, Tư Lăng là tự mình đi tới nơi này, cũng không phải là dựa vào bọn họ, bọn họ có tư cách gì bảo hắn rời khỏi? Việc này bọn họ hoàn toàn không nắm lý.
Hoắc Noãn Ngọc hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, rốt cuộc bị đám tu sĩ muốn chiếm tiện nghi lại không muốn lột xuống mặt mũi của tu sĩ cấp cao kia làm cho không kiên nhẫn, nói thẳng: "Được rồi, Tư đạo hữu, mục đích chúng ta tới đây là vì những tiên khí kia, nếu Tư đạo hữu có thứ vừa ý thì cũng có thể tự mình đi lấy! Ta tuyệt đối không ngăn cản!" Hoắc Noãn Ngọc nói "Ta", biểu lộ thái độ của chính mình.
Thái độ dứt khoát trực tiếp của Hoắc Noãn Ngọc làm người ta thưởng thức, Tư Lăng mỉm cười với nàng, nói: "Hoắc đạo hữu không cần phải lo lắng, ta là đi nhầm vào nơi đây, ý không ở chỗ này, chỉ là yêu sủng của ta không thấy nên mới phải ở lại đây."
Mặc kệ lời này của Tư Lăng có mấy phần thật giả, nhưng lời hắn quả thật làm cho người ta không khỏi kính trọng vài phần. Đối mặt với dị bảo trước mắt lại có thể bình tĩnh như lúc đầu, không nổi lòng tham lam, khí độ lòng dạ như thế khiến người ta bội phục, cũng làm cho người ta vô cùng hoài nghi, thật không biết nên nói hắn ngốc thật hay ngốc giả đây? Ngay cả Lâm Dương cũng nhịn không được nhìn hắn một cái, sau đó bị Tư Lăng lạnh lùng trừng lại.
Tỏ rõ thái độ của mình xong, Tư Lăng mặt không thay đổi mang theo Lâm Dương đứng một góc trong đại điện, hai tay chắp sau lưng, nhìn xa xa, tuyên bố không can thiệp.
Những tu sĩ kia thấy thế, đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng đáy lòng vẫn có hoài nghi, nhưng lại không còn lắm miệng nói cái gì. Cung điện này được chôn rất sâu trong rừng Yêu Vụ Yêu Giới, căn bản không ai có thể phát hiện. Mà ở vạn năm trước, lúc tiền bối xâm nhập Yêu Giới rèn luyện trong lúc vô ý đã phát hiện được, lúc ấy đúng lúc rừng Yêu Vụ thay đổi địa chất triệu năm một lần, dẫn đến trận pháp cấm chế trong cung điện này tạm thời không phát huy được tác dụng bảo hộ, vì thế mới để cho bọn họ thuận lợi đi vào. Nhưng mà sau khi tiến vào mới phát hiện cung điện này lại thực không đơn giản, rất nhiều bài trí đều lấy tiên khí là chủ, làm cho người ta giật mình không thôi, nổi lên hoài nghi về thân phận của chủ nhân tòa cung điện này. Trải qua vạn loại gian nguy, người tiến vào tuy rằng lấy được pháp bảo trong cung điện, nhưng cuối cùng lại bị con rối bảo hộ cung điện giết chết, cuối cùng chỉ có mấy người thành công trốn thoát.
Mà những người trốn về Thương Vũ giới được thì đều bị trọng thương, không chỉ tu vi không tiến thêm được nữa, thậm chí Nguyên Thọ cũng còn dư không nhiều, vì thế, liền viết xuống những gì mình chứng kiến hay nghe thấy tại cung điện trong Yêu Giới lưu lại cho hậu nhân. Sau này những người trong sư môn liền căn cứ vào bản chép tay của bọn họ để lại mà bắt đầu nghiên cứu, cuối cùng rốt cuộc chế ra lệnh bài có thể triệu hồi tòa cung điện này, cho phép người cầm lệnh bài tự do tiến vào. Chỉ là tài liệu chế tác lệnh bài khó tìm, nhiều năm như vậy chỉ chế tác được 33 tấm, trùng hợp giao cho hậu nhân sư môn của những tu sĩ hợp tác năm đó.
Nhưng mà người có thể cầm lệnh bài đi vào lại có hạn chế, tu sĩ Hóa Thần kỳ đến cung điện sẽ bị cấm chế của chủ nhân thiết lập bài xích, căn bản không thể cầm lệnh bài đi vào, cuối cùng chỉ có thể giao cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Đây cũng là vì sao biết rõ trong cung điện có dị bảo, lại chỉ có thể phái những tu sĩ Nguyên Anh này tiến vào.
Mà bọn Hoắc Noãn Ngọc là phụng mệnh sư môn, tu sĩ đến từ đại lục Trung Ương cùng hợp tác với tu sĩ Nam Hải, tiến vào cung điện này tra xét lai lịch cung điện và tận lực lấy được dị bảo trong đó. Đương nhiên, từ lúc bọn họ đi tới nơi này tuy rằng thu hoạch được kha khá, nhưng cũng thể không gọi là dị bảo. Cho đến khi tiến vào cung điện này, lúc nhìn đến vật phẩm trang sức trên người nam nhân kia tản ra hơi thở tiên khí thì mới vỡ lẽ dị bảo đều trên người hắn.
Đám người Hoắc Noãn Ngọc tiến vào cung điện đã được nửa năm, bọn họ cũng dò xét cung điện này một nửa, quanh quẩn rất nhiều đường mới đến cung điện trung tâm này. Không giống Tư Lăng, bởi đi đường tắt nên trực tiếp xông vào trong cung điện trung tâm, trực tiếp đối mặt với Boss cuối, mà những linh thực, linh đan, pháp bảo cao cấp ở những nơi khác trong cung điện đều hoàn toàn bỏ lỡ.
Tư Lăng không biết duyên cớ trong đó nên cũng không có cảm giác đau lòng gì, thản nhiên nhìn những tu sĩ kia vì muốn lấy tiên khí trên người nam tử trên long ỷ, khiến cho tám nam tám nữ bảo vệ trước long ỷ đột nhiên mở mắt, bắt đầu chiến đấu chống lại hơn ba mươi người kia. Hơn nữa khí tức họ đều ở Nguyên Anh hậu kỳ, sức chiến đấu không tầm thường.
Là người rối!
Tư Lăng hai mắt trừng lớn, rất nhanh lại lâm vào nghi hoặc, cho đến khi một người rối bị tu sĩ làm bị thương, tiết lộ khí tức trên người, Tư Lăng mới bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra là do thân xác Yêu Tu luyện chế thành người rối, hơn nữa đều bảo lưu lại tu vi bọn họ khi còn sống, chẳng trách sức chiến đấu không tầm thường như thế.
Rất nhanh, Tư Lăng lại cảm thấy đến có chút kinh sợ, cũng không biết chủ nhân cung điện này là ai, thế nhưng có thể trực tiếp đem yêu tu đã biến hóa luyện chế thành người rối, hơn nữa những người rối đó tu vi, thậm chí thuộc tính đều có quy luật nhất định, lúc bọn họ tổ hợp cùng chiến đấu thì xếp thành một trận pháp rất cổ xưa, lực sát thương mạnh mẽ.
Tư Lăng phát hiện, những người khác hiển nhiên cũng rất nhanh phát hiện, nhất thời lâm vào trận khổ chiến. Tư Lăng liếc nhìn nam nhân vẫn mang một bộ dạng trầm tĩnh nghỉ ngơi ngồi bên trên. Hiện tại những người này đang cố gắng chiến đấu là vì muốn bóc trang sức quý giá trên người hắn, cũng không biết nếu người này còn có ý thức sẽ có cảm tưởng gì. Tuy rằng người này cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, nhưng hình như không có bất kỳ dao động nguyên thần nào, giống như đây chỉ là một khối thể xác, làm cho hắn hoài nghi nguyên thần có phải đã diệt hay không. Nhưng mà, nếu nguyên thần đã diệt, thân thể không thể nào còn có thể giữ được hoàn hảo như vậy, trừ phi là thân thể tiên nhân...
Tựa hồ bắt được mấu chốt, Tư Lăng giật mình mở to hai mắt, không khỏi có chút nôn nóng hai con yêu kia chạy đi đâu. Hắn không có hứng thú với tiên khí, hiện tại chỉ muốn tìm hai con yêu kia trở về rồi chạy đi.
ẦM! Rầm rầm rầm!
Nghe được tiếng nổ mạnh, Tư Lăng ngưng mắt nhìn lại, phát hiện những người đó thế nhưng phá vỡ phòng ngự của tám nam tám nữ kia, lại đưa mắt nhìn pháp bảo trong tay bọn họ, Tư Lăng giật mình, xem ra dị bảo đều đã đem ra, chớ trách rốt cuộc phá được phòng tuyến của mười sáu người rối. Bất quá cũng trả giá cũng rất cao, trong bọn họ ít nhất chết bảy tu sĩ Nguyên Anh.
Phá xong phòng tuyến, mọi người lại không lộ ra vui sướng, ngược lại cực kỳ cẩn thận từng bước tiếp cận nam nhân trên long ỷ ở trên cùng cung điện kia.
Ngay lúc mọi người cách càng ngày càng gần thì đột nhiên, nam nhân vốn không nên có bất kỳ dao động nguyên thần nào lại mở một đôi mắt vàng ngọc, trong mắt hiện ra phù văn huyền ảo.
Mọi người đều cứng đờ.
Rõ ràng đôi mắt kia chỉ là bình tĩnh nhìn về phía trước, nhưng Tư Lăng lại cảm giác toàn bộ không gian đều dừng lại, bản thân thì bị cái gì đó ràng buộc, thậm chí ngay cả động ngón tay cũng không làm được. Trong lòng sóng to gió lớn, rốt cuộc không quan tâm gì nữa, Hồn lực một lần lại một lần vận chuyển trong kinh mạch, trước tiên liền ngưng tụ đến trong óc để bảo hộ nguyên thần.
"A -- "
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, những tu sĩ sắp tới gần thân thể kia đều bay ra ngoài, nặng nè đập đến trên tường phía trên cung điện, sau đó rơi xuống, toàn bộ thân thể của con người đều vặn vẹo thành một loại hình trạng quỷ dị.
"Phốc!"
Tư Lăng phun ra một búng máu, quỳ một gối, mà Lâm Dương bên cạnh hắn sớm đã hôn mê. Tư Lăng khó khăn ngẩng đầu, động tác đơn giản này thế nhưng lại làm cho hắn hao tổn tất cả khí lực. Nhìn về phía nam nhân trên điện, hắn vẫn duy trì động tác lúc đầu, chỉ là một cánh tay thon dài không tì vết như mĩ ngọc giơ lên, sau đó pháp lực hùng mạnh từ đầu ngón tay bắn ra, đạo pháp của một nửa tu sĩ ở cửa liền hóa thành bột mịn.
Tư Lăng kinh sợ vô cùng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ -- trốn! Nhưng mà, đến cả động ngón tay cũng khó khăn, đừng nói gì đến chạy trốn, chỉ có thể nhìn những tu sĩ kia từng bước từng bước hóa thành bột mịn dưới pháp lực kia.
Lúc hắn sắp chịu không nổi loại nguy cơ hít thở không thông kia, tính toán dùng toàn lực hợp lại Hồn lực thì đột nhiên trong cung điện xuất hiện rung động không gian, giữa không trung xuất hiện một kẽ nứt không gian, hai bóng dáng một trắng một đen từ giữa không trung nhảy ra. Trong cung điện nổi lên một trận gió lốc, đánh tới hướng nam tử kia, sau đó là một luồng yêu hỏa chứa thiên uy, hỏa thế dũng mạnh bành trướng trong gió lốc.
Toàn bộ hình ảnh bắt đầu hỗn loạn, Tư Lăng nghẹn một hơi, hồn lực chạy khắp trong kinh mạch rốt cuộc phá tan loại ràng buộc kia, loạng choạng một cái thiếu chút nữa bổ nhào xuống đất. Tư Lăng vội lật tay lấy ra bình ngọc uống một ngụm linh dịch, cả máu dính ngoài miệng cũng không rảnh chùi, vội đứng dậy chú ý xung quanh.
Lúc này, Tư Lăng mới chú ý đến hai con yêu thú kia, là con hổ to lớn màu trắng cùng một đại yêu thú màu đen. Hai con yêu thú với khí thế như hừng hực, không ngừng công kích nam nhân trên long ỷ. Nam nhân kia thân thể không rời long ỷ, thậm chí sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lực hồn pháp của cái phất tay giống như diệt thế, đem tất cả mọi thứ trong cung điện đều phá hủy tan tành.
Nam nhân này quá mạnh, không hổ là thân thể Tiên Nhân!
Tư Lăng hoàn toàn giúp không được gì, biết mình mà bước lên một bước liền sẽ bị đánh thành tro, chỉ có thể đợi thời cơ mà đi.
Trọng Thiên hiện ra bản thể, duỗi ra bốn cánh, đôi cánh đen quạt một cái, cây cột trong cung điện nháy mắt sụp đổ. Bạch Hổ hóa ra từng luồng Phong Nhận, Phong Nhận quét qua, long trời lở đất, cả tòa cung điện rung chuyển dữ dội, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Rốt cuộc dưới sự công kích của hai con yêu, nam tử kia rời long ỷ, cao cao đứng phía trên cung điện, hai tay giơ lên, há miệng, một cái quang cầu (quả cầu ánh sáng) màu vàng bọc một giọt tinh huyết bay ra. Trọng Thiên dùng yêu hỏa nhiễu loạn công kích của nam nhân kia, Bạch Hổ nhân cơ hội tiến lên, một ngụm nuốt trọn quang cầu màu vàng kia, cả giọt tinh huyết cũng cùng nuốt vào.
Tư Lăng trợn tròn mắt.
Đó là... tinh huyết của Thiên Yêu Thượng Cổ!
Cung điện này thế nhưng ẩn dấu thứ này!
Nghĩ như thế, Tư Lăng sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Ngay khi giọt tinh huyết bị nam nhân kia phun ra, không gian lại xuất hiện dao động, vài luồng khí tức mạnh mẽ đang hướng tới gần nơi này.
Lập tức Tư Lăng cũng bất chấp mọi thứ, trực tiếp dùng Hồn lực trói chặt Lâm Dương dưới đất cùng Hoắc Noãn Ngọc, Hàng Ương xếp chồng lên nhau không biết sinh tử cách đó không xa. Hắn quát hai con yêu đang chuẩn bị lột quần áo trên người nam nhân kia: "Còn không chạy mau!" Lột cái gì mà lột, dù là tiên khí cũng phải có mạng mới hưởng thụ được chứ, lúc này các ngươi đừng có phát ngốc được không?!
Tư Lăng như lửa đốt trên mông, buộc chặt một quỷ hai người, mang theo hai con yêu vội vàng chạy khỏi tòa cung điện này. Mà nam nhân kia ngay khi phun ra tinh huyết Thiên Yêu Thượng Cổ thì đôi mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ, lại khôi phục bộ dáng vốn có, ngồi trở lại long ỷ, hai mắt nhắm lại, ẩn vào trầm miên.