Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

chương 245: nam hải

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi nhìn rõ cái người đang cười híp mắt chào hỏi thì có một nửa tu sĩ quen biết hắn ở đây trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Khốn kiếp! Tên này sao không chết tại dị giới chứ?!

Người nào đó bị tất cả những người nhận thức hắn thâm tâm nguyền rủa sao không chết tại dị thế giới kia dễ dàng đột phá Đại trận hộ thành của thành Vọng Tinh, thong dong bước tới. Điều này làm cho Lâu Vọng Tinh cùng mấy vị trưởng lão thành Vọng Tinh sắc mặt khẽ biến, kinh sợ Vệ Quan Nhai thực lực sâu không lường được, không ngờ lại có thể dễ dàng đột phá Đại trận hộ thành của thành Vọng Tinh. Mà những người không nhận biết hắn cũng hiếu kì đánh giá người đột nhiên xuất hiện này. Đợi khi từ miệng người khác biết được đây chính là Vệ Quan Nhai trong truyền thuyết kia, vẻ mặt của mọi người có chút quái dị.

Trừ các phái ở tầng cao, chuyện Vệ Quan Nhai cùng tu sĩ vừa mới tấn cấp Hóa Thần là Tư Hàn Thiên Tông phái cùng nhau mất tích ở núi Sưu Hồn, những người còn lại thật ra không biết việc này. Tu sĩ cấp thấp ở đây hết sức tò mò với phong cách lên sàn của hắn, mà những tu sĩ cấp cao ở đây thì không ai không biết dị tượng lúc trước là gì. Đó tất nhiên là Vệ Quan Nhai mượn lực lượng nào đó ở Dị giới đánh vỡ thành luỹ không gian trở lại Thương Vũ giới. Nhớ tới màn nguy hiểm lúc trước, những người bị dọa qua một hồi đều đang thầm OOXX nguyền rủa người này.

Sao không cho tên này biến mất ngàn năm rồi hẳn để hắn trở về? Đây là ý tưởng nhất trí trong lòng mọi người.

Đương nhiên, việc Vệ Quan Nhai từ Dị giới trở về, vẫn có rất nhiều người vui mừng, đầu tiên liền là tu sĩ ở quần Nam Hải. Họ đều ào ào chạy ra khỏi ghế lô, kích động hô Vệ Quan Nhai: "Đảo chủ!"

Tư Lăng cũng hết sức kích động. Vệ Quan Nhai trở lại, có phải là đại ca hắn cũng trở lại hay không?

Nghĩ giống như thế còn có mọi người ở Thiên Tông phái. Ánh mắt nhìn Vệ Quan Nhai không khỏi nóng bỏng thêm vài phần.

Loại ánh mắt nóng bỏng khác biệt với ánh mắt nguyền rủa của đa số mọi người tự nhiên cũng khiến Vệ Quan Nhai chú ý đến, hắn mỉm cười trấn an những tu sĩ Nam Hải, nói với Lâu Vọng Tinh: "Thì ra là lại đến Đại hội Thịnh Đỉnh trăm năm một lần, lần này Đại hội Linh phù tổ chức ở Vọng Tinh thành, vậy thì phải chúc mừng Lâu thành chủ rồi."

Lâu Vọng Tinh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cám ơn, cũng chúc mừng Vệ đảo chủ bình an trở về. Chỉ hi vọng Vệ đảo chủ lần sau chớ lại dùng phương thức này xuất hiện, quấy rầy người khác thì không tốt lắm đâu." Không chút che giấu ý mỉa mai của mình, quả thực là tìm phiền toái.

Vệ Quan Nhai nhếch môi cười, như thanh phong lãng nguyệt (gió mát trăng thanh), quả nhiên phong quang tễ nguyệt*, nhưng mở mồm ra thì lời nói mang theo vô sĩ không hợp với diện mạo, chỉ nghe hắn nói: "Cũng là do vùng đất thành Vọng Tinh không ổn định, bản quân rõ ràng đã thiết lập tọa độ ở Thương Vũ giới là vùng Phúc Lâm, có thể giúp bản quân bình an trở về, ai ngờ sau khi trở về lại đối diện với thành Vọng Tinh. Nếu lỡ vô ý làm bị thương người khác, bản quân trong lòng cũng khó an. Cho nên, Lâu thành chủ lần sau chọn lập Tiên thành, thì hãy tìm Tông chủ Thần cơ tông tính một vị trí địa lý thích hợp đi. Bằng không không phải lần nào cũng may mắn như vậy."

* Quang cảnh tươi sáng mát mẻ sau cơn mưa.

OO ngươi cái XX! Ngươi có thể lại vô sỉ thêm một chút sao?

Lâu Vọng Tinh trong lòng tức giận đến hộc máu, mà sắc mặt của mọi người ở thành Vọng Tinh đều không tốt lắm. Những người biết tính cách người này thì đều sáng suốt ngậm miệng, mà người không biết người này thì cũng được mở mang tầm mắt. Đối với loại sinh vật như tu sĩ Hóa Thần này, có loại tiêu tan ảo tưởng.

= 口 = chẳng lẽ tu sĩ Hóa Thần đều là loại này đức hạnh sao?!

Vệ Quan Nhai cũng không biết cái gì gọi là "thấy tốt liền thu tay", hắn nhìn chung quanh hội trường, có chút kinh ngạc nói: "Các ngươi không phải đang thi đấu sao? Sao nhìn tình hình có vẻ náo nhiệt như thế?"

Được hắn nhắc nhở, mọi người mới nhớ tới chuyện vừa rồi, người Thiên Tông phái cùng Đan Phù tông còn đang lưu lại trên hội trường, vừa nhìn liền biết không phải người dự thi, chớ trách Vệ Quan Nhai lúc trước lại nói náo nhiệt. Bị Vệ Quan Nhai làm gián đoạn như vậy, những người ban đầu vốn sắp quên mất thì lúc này lại nhớ tới chuyện Hứa Phiên Tiên tiết lộ, ánh mắt của mọi người lần nữa nhìn về phía kẻ bị nghi ngờ trên người có huyết thống Ma tộc, Tư Lăng.

Không có biện pháp, Nhân tu đối với Ma tu quá mẫn cảm, quả thực là không thể tin trong bọn họ lại trộn lẫn người có huyết mạch Ma tộc. Đối với loại tình huống này đều là trực tiếp giết chết, đây thật sự là một loại thói quen.

Đương nhiên, bởi vì Hứa Phiên Tiên chỉ là đưa ra nghi ngờ, còn chưa có chứng cớ xác thực, đám người cũng không có trực tiếp động thủ, chỉ là tu sĩ Vọng Tinh thành đều đã bao vây toàn bộ quảng trường, ruồi bọ đều bay không thoát.

Chú ý đến ánh mắt của đám người, Vệ Quan Nhai cũng nhìn về phía Tư Lăng có vẻ đang bị mọi người hoài nghi đối địch, không đợi người khác nói chuyện, trên mặt lại tươi cười phơi phới, nói: "Ồ, đây không phải là Tiểu Lăng Tử sao? Lần trước từ biệt, đã hai mươi mấy năm chưa gặp, càng ngày càng giống cha ngươi ~~ "

"..."

Tư Lăng đè xuống đầy mặt hắc tuyến, mặt không biểu cảm nói: "Vệ tiền bối, đã lâu không gặp."

Đây là tình huống gì?

Người ở chỗ này lại bị làm hồ đồ. Lâu Vọng Tinh thấy Vệ Quan Nhai lại muốn tới thêm một cái "gặp lại vui vẻ", vội vàng nói: "Vệ đảo chủ nhận thức vị tiểu hữu này?"

"Không sai! Ta cùng cha hắn từng có giao tình!" Vệ Quan Nhai lại cười nói, dùng vẻ mặt hoài niệm nói ra, giống như đang hoài niệm tình nhân cũ của hắn vậy.

Mọi người: = 口 =, nghe nói tên này thích nam nhân, không biết...

"Không có khả năng!" Hứa Phiên Tiên thốt ra.

Vệ Quan Nhai nhìn về phía tiểu cô nương giọng điệu có chút bất ổn kia, chân mày cau lại. Nhìn hoa văn Đan Phù tông trên quần áo nàng ta, bèn nói với Hứa Văn phù trên đài: "Tiểu cô nương Đan Phù tông đúng là gan dạ sáng suốt, ngươi tới nói xem sao lại không có khả năng?"

Hứa Văn phù thoạt nhìn tuổi tác khá lớn-- kỳ thật so cốt linh mà nói, ông so với Vệ Quan Nhai chỉ là lớn mấy trăm tuổi thôi, chỉ tiếc tốc độ tu hành của ông quá chậm, dung mạo nhìn tương đối già. So sánh với nhan sắc của Vệ Quan Nhai thì chính là một ông lão rồi. Ông lão bị người trẻ tuổi kia nhìn tới, trên mặt lộ ra nụ cười khổ. Kỳ thật bọn họ cũng không rõ Hứa Phiên Tiên vì sao hôm nay lại khí thế bức nhân như thế, chệch lệch quá nhiều so với sự nhu thuận khi ở sư môn.

Hứa Phiên Tiên hôm nay giống như chó điên nhất định phải cắn Thiên Tông phái một miếng thịt vậy, dưới uy áp của tu sĩ Hóa Thần đã sắp không thở nổi, nhưng vẫn kiên trì nói: "Vệ đảo chủ, thực không dám giấu diếm, vãn bối hôm nay lại xúc động như thế, cũng là không đành lòng để mọi người mắc mưu bị lừa! Vãn bối có được tin tức vô cùng chính xác, người này kỳ thật quan hệ không phải là ít với Ma Giới. Nghe nói song thân của hắn một người là quý tộc Ma Giới. Chính là người Ma Giới, lại xen lẫn trong Nhân giới chúng ta, ai biết hắn phải chăng có âm mưu gì với Thương Vũ giới chúng ta."

Không khí của hiện trường lần nữa bởi vì lời nói chắc chắn của Hứa Phiên Tiên mà bắt đầu căng thẳng. Mọi người kinh nghi nhìn Tư Lăng, những người dự thi trên hội trường gần đó vội vàng lùi vài bước, đồng thời tu sĩ bảo vệ trật tự hội trường của thành Vọng Tinh cũng bày trận địa sẵn sàng đón địch.

Tư Lăng mặt không thay đổi nhìn nàng ta, Hứa Phiên Tiên lạnh lùng đáp lại.

Rất nhanh, Thiên Tông phái lấy Trương Như Hiệp, Liễu Thành Phong cầm đầu, đứng bên cạnh Tư Lăng, thân thể căng chặt, rõ ràng đã chuẩn bị sẳn sàng chiến đấu. Mà lúc này, trong những ghế lô có người đi ra. Thế nhưng là Hoắc Noãn Ngọc, nàng mang theo tu sĩ Hoắc gia đi ra, lững thững đi đến bên cạnh Tư Lăng, cười chắp tay: "Tư đạo hữu, hồi lâu không thấy."

Tư Lăng trên mặt cũng lộ ra ý cười, hoàn lễ: "Hoắc đạo hữu."

Nhìn thấy Hoắc Noãn Ngọc mang theo tu sĩ Hoắc gia xuất hiện, mọi người ánh mắt lóe lên, rất nhanh hiểu được ý của Hoắc gia. Hoắc gia là đứng về phía Tư Lăng, lấy hành động này tỏ vẻ bọn họ ủng hộ Tư Lăng.

Tuy rằng nhân số quá ít, nhưng một cái Hoắc gia đã chống được 10 đại thành Tu Tiên.

Ngay khi hai người chào hỏi thì xa xa vang lên một giọng nam trong trẻo: "Ê, ta nói cô Hứa cái gì kia, cô làm gì cứ như con chó cắn Thiên Tông phái không buông vậy? Tư tiền bối, người lần này có phiền toái, nhất định là bởi vì bộ dạng người quá đẹp, làm cho người ta ghen tỵ! Chúng ta lúc trước đã nói rồi, người bộ dạng như vậy là không tốt, đích thực không tốt!"

Mọi người theo tiếng nói mà nhìn lại, lập tức giật mình, chỉ thấy là một thiếu niên dung mạo xinh đẹp dựa vào phía trước cửa sổ của một ghế lô xa xa. Thần sắc hắn kiêu căng, giống như không xem mọi người ra gì, kiêu ngạo như vậy. Mà mọi người cũng nhận ra chủ nhân trong ghế lô là người của Đảo Ẩn Thế, thiếu niên này... Chờ khi nhìn thấy bên cạnh thiếu niên kia lại xuất hiện một gương mặt giống như đúc thì liền biết đây là cặp song sinh của Đảo chủ Đảo Ẩn Thế, Ẩn Táp cùng Ẩn Viêm.

Hành động này của Đảo Ẩn Thế là... giúp đỡ Tư Lăng?

Mọi người không rõ huynh đệ Ẩn gia xưa nay tị thế nhưng giờ là có ý gì, chỉ là không thể nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng thêm vài phần cẩn thận.

Tình huống lần nữa trở nên phức tạp.

Hứa Phiên Tiên cắn cắn răng, ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói: "Chư vị tiền bối đạo hữu, lời nói của tại hạ đều là thật, không tin có thể hỏi các vị tu sĩ lúc trước tiến vào Ma giới, lúc ấy sư huynh của ta Kỷ Trường Ca cũng có ở đó. Huynh ấy chính tai nghe được một vị tu sĩ Hóa Thần Ma tộc tự mình thừa nhận, phụ thân người này là người của Ma Giới."

Nghe nói như thế, Tư Lăng đột nhiên hiểu. Thì ra là như vậy, chẳng trách Hứa Phiên Tiên muốn chết cắn chính mình, không có đám Kỷ Trường Ca hỗ trợ, nàng làm sao biết chuyện này?

So với Tư Lăng mơ hồ hiểu được, Tô Hồng Phi là hiểu rõ nhất trong mọi người. Nàng biết Hứa Phiên Tiên ái mộ Kỷ Trường Ca, đời trước bởi vì nàng là vị hôn thê của Kỷ Trường Ca, Hứa Phiên Tiên không ít lần tìm nàng gây phiền toái. Vì Kỷ Trường Ca, Hứa Phiên Tiên chuyện gì cũng làm ra được, thủ đoạn có chút dữ dội, có thể nói là một lòng vì Kỷ Trường Ca. Thậm chí dù sau này Kỷ Trường Ca vì Nguyệt Thiên Dạ mà phản bội Đan Phù tông, nàng cũng cho rằng Kỷ Trường Ca là có khổ tâm, nhất định là Hứa Phiên Nhiên liên hợp bọn Tư Lăng bức bách hắn rời đi, từ đó cũng hận Tư Lăng - người được Hứa Phiên Nhiên thích. Hiện tại, xem ra nàng ta sẽ cắn Thiên Tông phái không buông, một là ghen ghét nàng từng là vị hôn thê của Kỷ Trường Ca, hai tất nhiên là Kỷ Trường Ca đã tiết lộ gì đó với nàng ta, mượn tay nàng ta để trừ bỏ Tư Lăng.

Kỷ Trường Ca là người thông minh, hắn biết tình cảm của Nguyệt Thiên Dạ với Tư Lăng thì các nam nhân khác so không được, muốn giết Tư Lăng cũng chỉ có thể âm thầm làm, không thể để cho Nguyệt Thiên Dạ biết. Cho nên hắn mới mượn tay Hứa Phiên Tiên, muốn cho Tư Lăng thân bại danh liệt, tiện đà để tu sĩ Thương Vũ giới lấy danh nghĩa trừ ma mà giết hắn.

Kỷ Trường Ca tính toán rất tốt, chỉ tiếc Vệ Quan Nhai, Hoắc Noãn Ngọc, huynh đệ Ẩn thị lại tuyên bố bảo vệ Tư Lăng, khiến tình hình hướng tới một cái phương hướng phát triển vi diệu.

Vệ Quan Nhai nghe nàng nói như vậy, liền cười. Hắn cười cực kỳ đẹp mắt, giống như mây ngũ sắc xa xôi đột nhiên tới. Cả bầu trời mây ngũ sắc bay múa, khiến những nữ tu trẻ tuổi đều ào ào mặt đỏ tai hồng. Chỉ nghe hắn nói: "Tiểu cô nương nói chẳng lẽ là lão bà Ám Hâm ở Ma Giới kia? Lời của ả ngươi cũng tin?"

"..."

Hứa Phiên Tiên cứng họng. Vì quái gì vị tiền bối này phải nơi nơi bảo vệ một kẻ thân có huyết thống Ma tộc?

Vệ Quan Nhai dùng hành động cho thấy, hắn là kẻ vô sỉ thế nào, coi quy tắc thế gian như không có gì. Chỉ thấy hắn nghênh ngang trực tiếp từ giữa không trung đi đến trên hội trường, đi đến bên Tư Lăng, sau đó nhất vạt áo sau của Tư Lăng xách lên như một con gà con, hướng về phía mọi người nói: "Kỳ thật bản quân cùng cha Tiểu Lăng thật sự là người quen, bất quá các ngươi hoài nghi cũng là đúng, dù sao cha hắn không phải người bình thường, tất nhiên cũng sinh ra đứa con trai không phải người bình thường. Được rồi, nếu các ngươi hoài nghi thân thế của hắn, như vậy bản quân liền thay các ngươi tạm giam hắn trước. Tới, tới, tới, Tiểu Lăng Tử, chúng ta sang một bên trò chuyện đi."

Nói xong, mang theo Tư Lăng hướng về một gian ghế lô.

Mọi người: = 口 =! Vậy kế tiếp làm thế nào?

Vệ Quan Nhai quay đầu, hướng tới những người đang mờ mịt luống cuống, lộ ra nụ cười khoan dung của tiền bối, nói với mọi người: "Được rồi, các ngươi tiếp tục thi đấu, có chuyện gì thi tài xong rồi lại nói. Chư vị đều nghiêm túc chút, 3 người đứng đầu bản quân sẽ lấy một đảo ở Nam hải làm phần thưởng."

"..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio