Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

chương 292: quá đau mắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tư Lăng ở Hàn Lăng viện, hàng xóm bên trái là Văn Nhân Tuệ, tên viện là Tuệ Viện; hàng xóm bên phải là Thư Sênh, tên viện là Thư Viện. Tư Lăng nói: thật là những cái tên vĩ đại!

Qua một lần nhiệm vụ, mọi người đều là hàng xóm, vì thế liền bắt đầu la cà nhận thức kết giao bằng hữu với nhau. Văn Nhân Tuệ cảm thấy nàng cùng Tư Lăng đều là nữ tu, tính tình Tư Lăng lại hợp khẩu vị của nàng, do đó không có gì kiêng kị, sau hôm trở về liền mang theo một con linh thú chạy đi tìm Tư Lăng. Mà Thư Sênh cũng mang theo một con linh thú tới cửa.

Thư Sênh thích Văn Nhân Tuệ, đang ngầm theo đeo đuổi cô nương này, muốn cùng nàng kết thành đạo lữ song tu -- chỉ tiếc có thể là bày tỏ quá mịt mờ, Văn Nhân cô nương hoàn toàn không cảm thấy được tình ý của hắn. Dù cùng hắn chung sống mấy trăm năm, vẫn không hề nhìn ra Thư Sênh thích nàng, chỉ cho rằng bọn họ là bằng hữu tốt hơn người xa lạ một chút -- thật là một câu chuyện bi thương.

Về phần Tư Lăng vì sao phát hiện, thuần túy là vì trước đây Nguyệt Thiên Dạ và các nam nhân của nàng ta kích thích nàng quá nhiều, chỉ một chút mập mờ cũng có thể cho nàng YY không ngừng. Sau đó lại có cái tên Trọng Thiên lừa đảo kia rình coi quan sát. Một người, một yêu sau khi trao đổi ý kiến, từ đó xác nhận câu chuyện bi thương "Thư Sênh thích Văn Nhân Tuệ" này.

Hai người đồng thời đi tới viện của Tư Lăng, Tư Lăng mở Cửu Chuyển Linh trận ra mời bọn họ vào, thấy hai người cùng đến thì có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy trong tay bọn họ đều mang theo linh thú thì lại có chút khó hiểu. Linh thú bọn họ mang theo đều còn sống, bị uy áp của tu sĩ Luyện Hư kỳ áp bức, đang còn run lẩy bẩy. Hơn nữa đều là linh thú cấp thấp, trong tay Văn Nhân Tuệ là Bạch Linh Thố, trong tay Thư Sênh là linh dương chân dài, đều là linh thú cấp 3, hơn nữa còn là loại linh thú sinh sôi nẩy nở tương đối mau.

Văn Nhân Tuệ nói: "Tư đạo hữu, chúng ta đến thúc đẩy láng giềng hoà thuận, đây là lễ vật! Hôm nay ăn thịt nướng!"

"Quấy rầy." Thư Sênh cũng đem linh dương chân dài trong tay đưa tới, nói.

Tư Lăng hỗn độn trong gió. Bất quá bởi vì theo thói quen mặt than, cho nên không ai nhìn ra được trạng thái của nàng, chỉ nghe nàng nói: "Chẳng lẽ Thượng Giới đều có tập tục này sao?" Nàng lăn lộn trong Tu Tiên giới lâu như vậy, chưa từng thấy ai tới chào hỏi láng giềng mà xách con linh thú sống. Ngược lại có nghe nói ở Thế Tục Giới, những bình dân bách tính thì có loại tập tục này. Chẳng lẽ đến Thượng Giới thì muốn trở lại nguyên trạng hay sao?

Rất nhanh, Văn Nhân Tuệ trả lời khiến Tư Lăng biết mình đã nghĩ nhiều. Chỉ nghe nàng ta nói: "Tất nhiên là không có, bất quá có lễ thì sẽ không ai trách, cũng không thể tay không mà đến nha. Mọi người đều là đệ tử Phụng Tiên các, thế giới to như vậy, chúng ta lại có duyên phận đến ở cùng một chỗ, còn ở cách vách, cũng coi như là một loại duyên phận hiếm thấy. Ừm, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện, liên lạc một chút tình cảm, cảm tình của ta cùng Thư đạo hữu cũng là đến như vậy."

Thư Sênh nhìn Tư Lăng với ánh mắt tràn đầy đồng tình, vô cùng bất đắc dĩ gật đầu, tỏ vẻ quả thật là như thế. Cô nương Văn Nhân Tuệ này với ai cũng hợp, cảm tình đều là từ ăn mà bồi dưỡng lên.

Văn Nhân Tuệ cuộc đời không có gì đam mê to lớn gì, duy nhất chỉ thích ăn uống. Phương thức để nàng kết thân với người ta chính là mời người đó ăn món gì đó ngon ngon. Cho nên trong khi đi dạo trong viện của Tư Lăng, nàng ta liền nói: "Nơi này của cậu hẳn là không phòng bếp nhỉ, có muốn ta đưa cho cậu một cái Linh Lung Trù để tiện mang theo không?"

"Linh Lung Trù?" Tư Lăng đi tới Thượng Giới, còn chưa ra ngoài đi dạo, nhận thức về Thượng Giới vẫn là hữu hạn.

Văn Nhân Tuệ vừa nghe giọng nàng nghi ngờ liền biết cô nương này còn đơn thuần nha, lập tức từ nhẫn trữ vật lấy ra một tòa nhà mini tinh xảo, nhìn giống như là mô hình phòng ở thu nhỏ. Văn Nhân Tuệ nhìn nhìn, sau đó đem vật cầm trong tay ném ra. Nó ở không trung nhanh chóng phóng đại, sau đó dừng ở bên cạnh chính phòng. Cửa mở ra, bước vào trong nhìn qua, sạch sẽ chỉnh tề, chính là phòng bếp với tất cả dụng cụ.

"Đây chính là Linh Lung Trù, bên trong là tất cả dụng cụ phòng bếp, cái gì cũng có, có thể giúp cậu nấu món ăn mà mình muốn. Chưng, nấu, chiên, hầm, nướng, xào, nổ, trộn, áp chảo, ướp, hấp, thiêu, rang, chần, om,... các loại, đều có thể làm được. Nếu cậu đi đâu thì cũng có thể mang nó theo. Đây là pháp bảo tiện để mang theo khi lữ hành, rất rẻ, một vạn linh thạch trung phẩm là có thể mua được."

Tư Lăng: = 口 =! Mở mang kiến thức quá rồi! Linh Lung Trù cái gì chứ, chuyên môn luyện chế vì bọn ham ăn đúng không?

Đương nhiên, Tư Lăng rất nhanh liền suy một ra ba. Nếu đã có Linh Lung Trù, như vậy cũng phải có loại Linh Lung phòng. Nếu muốn chiếm cái địa bàn ở nơi hoang vu sơn dã, căn bản không cần vất vả đốn gỗ xây nhà, trực tiếp ném cái Linh Lung phòng ra chiếm là được. Đây là một loại phòng ở cầm tay do Luyện khí sư Thượng Giới chuyên môn luyện chế, là thứ rất phổ biến.

Đợi khi Tư Lăng tiêu hóa xong tin tức, Thư Sênh đã mang hai con linh thú cấp thấp đi xử lý. Tư Lăng khó được một lần hưởng thụ đãi ngộ của nữ tử, rốt cuộc không cần đi xử lý nguyên liệu nấu ăn đầy máu tanh kia nữa, đều do nam tu tự mình đi xử lý. Nhìn động tác hắn thuần thục, liền biết hắn trước kia làm không ít. Hai loại linh thú đều là loại thường gặp ở Thượng Giới, tốc độ sinh sản nhanh, cho nên tu tiên giả nếu muốn đánh bữa ăn ngon, đều sẽ chọn xuống tay với loại linh thú này. Với những loại có chu kỳ sinh trưởng chậm rãi thì ngược lại ít khi động thủ. Luôn phải để cho người ta lưu lại đời sau chứ, diệt tử tuyệt tôn là phải bị báo ứng.

Trong phòng, Trọng Thiên nghe được có ăn đã sớm nhảy đến trên vai Tư Lăng ngồi chờ, khiến Văn Nhân Tuệ nhịn không được nhìn mấy lần. Không có biện pháp, Trọng Thiên vẫn là một bộ dáng yêu thú con, cho người cảm giác cũng chỉ là con yêu thú cấp thấp, linh trí chưa mở, nhưng nó linh trí lại khá cao, khiến cho người ta cảm giác không phù hợp. Đơn giản nói, Trọng Thiên giả vờ non hơi quá, nó hiện tại hẳn nên nâng cao đẳng cấp hơn một ít, phù hợp với linh trí của nó mới đúng.

Đợi khi rời bọn Văn Nhân Tuệ đi khỏi, Tư Lăng lại được mở mang kiến thức.

Văn Nhân Tuệ sinh ra tại Thượng giới, năm nay đã một vạn tuổi, tu vi là Luyện Hư hậu kỳ. Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần về tốc độ tu luyện cùng tuổi tác, vậy thì không coi là thiên tài, chỉ xem như là tư chất trung đẳng. Nàng ta ở một ngàn năm trước mới tiến vào nội môn Văn Nhân gia tộc, trước kia đã lăn lộn ở ngoại môn 5000 năm, có thể nói là rất hiểu biết về Thượng Giới. Vì thế, nàng ta bắt đầu phổ cập cho tên gà mờ như Tư Lăng những tri thức về Thượng Giới, còn có quan hệ và một ít bí mật về các Đảo Nổi trong Thượng Giới. Nói là bí mật, kỳ thật chính là bát quái mà mọi người đều là biết, chỉ là không tốt nói rõ ở ngoài sáng, ngầm bàn tán tám chuyện cùng nhau mà thôi.

Văn Nhân Tuệ tỏ rõ thái độ, Tư Lăng cũng muốn đáp lễ. Nàng tìm rất lâu, phát hiện mình hình như không có gì lấy ra tặng được, liền đưa vài bình linh tửu ba trăm năm và một ít tương liệu tự chế cho nấu nướng. Sau đó phát hiện Văn Nhân Tuệ yêu thích những tương liệu nấu nướng vượt qua những linh tửu kia. Đương nhiên, nếu chỉ nói riêng về nguyên vật liệu làm ra những tương liệu kia, vốn đều dùng linh thảo cao cấp làm thành, cũng rất là trân quý. Chỉ là, nếu Tư Lăng trực tiếp lấy linh thảo cao cấp tặng người, người ta sẽ cảm thấy lễ này quá nặng, nhưng dùng linh thảo cấp cao làm thành tương liệu tặng người -- vậy thì cái này cũng rất gần gũi đời thường, hoàn toàn không có cảm giác lễ trọng.

Kết giao hai bằng hữu, trong lòng Tư Lăng rất vui vẻ, phần vui vẻ này bảo trì đến lúc đi bái phỏng Hiền Anh tôn giả.

******************************************

Nơi ở của Hiền Anh tôn giả vẫn nơi đầy trời lá phong màu lửa đỏ, Hiền Anh tôn giả lúc này không ngồi dưới tàng cây pha trà, mà đứng đắn mà ngồi trong đại sảnh sáng ngời, tiếp đãi một vị khách nhân.

Tư Lăng không nghĩ mình đến không đúng dịp như vậy. Hơn nữa lúc được đồng tử đưa vào cửa thì trùng hợp nhìn thấy một đám nam nữ mặc đồng phục trắng đen viền vàng đứng canh giữ trước cửa. Nam tuấn dật phi phàm, nữ tiên tư tú dật, đều là khí chất xuất trần, nhìn thấy đã không tầm thường. Từ xa nhìn lại, cùng một dạng quần áo, một dạng hình thể, gần như làm cho người ta cảm thấy những người này kỳ thật là một người dùng Thuật Phân Thân biến thành nhiều người.

Tư Lăng trong lòng hồi hộp một chút, cảm giác thật là không khéo.

Tuy rằng cảm giác không tốt, bất quá nàng vẫn theo thói quen đơ mặt, làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi qua. Đồng tử dẫn nàng đến phòng khách, nói với người bên trong: "Tôn giả, Tư Lăng ở Phụng Tiên các tới."

Tư Lăng tiến lên bái kiến Hiền Anh tôn giả, khóe mắt nhanh chóng nhìn lướt qua khách nhân trong phòng. Là một nam tử mặc trường sam màu trắng tinh, gương mặt với ngũ quan hoàn mỹ, khó gặp, có thể nói là mĩ nam tử hiếm thấy. Dù ở Tu tiên giới toàn là người đẹp, dung mạo của hắn vẫn rất hiếm có. Màu da hắn trắng trời sinh, mi tâm điểm xuyết một ấn ký hình giọt nước màu trắng, khiến cho hắn nhìn sạch sẽ không tỳ vết, trong sáng như Minh nguyệt. So với pháp bào màu trắng đơn giản đến cực điểm của Tư Hàn, trường sam người này quả thực là biến hóa đa dạng. Lấy màu trắng tuyết làm nền, bên trên quần áo dùng chỉ màu bạc thêu các loại hoa văn, vô cùng có trình tự. Dù người nọ yên lặng không động, nhưng những hoa văn màu bạc vẫn như gợn sóng, từng tầng sáng nhuộm ra, khiến cho toàn thân hắn đều sống động lên.

Hiền Anh tôn giả nhìn thấy Tư Lăng đến, vung tay lên, một con Hỏa Linh Điểu lông xoăn xuất hiện, hết sức nhiệt tình đánh về phía Tư Lăng. Tư Lăng tất nhiên không dám trước mặt Hiền Anh tôn giả mà đẩy nó ra, chỉ có thể mặc nó xoay quanh bên người mình. Nàng biết ý của nó, muốn gặp Tiểu Khôi, hơn nữa muốn ăn Ngũ Hoa Song Đồ Quả.

Nhưng mà, lúc Hỏa Linh Điểu xuất hiện thì vị bạch y nam tử đang có chút cao ngạo mà ngồi một bên đột nhiên vẻ mặt khiếp sợ nói: "Đây là thứ gì? Xấu thành như vậy, còn có thể nhìn sao?"

"..."

Hiền Anh tôn giả thanh thanh đạm đạm nói: "Nó là Hỏa Nhi."

Hỏa Linh Điểu lập tức nổi giận, học bộ dáng của Tiểu Khôi, ném cho vị bạch y nam tử một ánh mắt khinh bỉ đáng ăn đòn.

"A a a -- càng xấu!" Bạch y nam tử càng thêm khiếp sợ, "Nhất định là gạt người, Hỏa Nhi không thể nào xấu như vậy! Hiền Anh, ngươi sao lại dưỡng nó thành như vậy?"

Hiền Anh tôn giả lạnh nhạt nói: "Hỏa Nhi biến dị, mới có thể biến thành như thế, hết sức đẹp mắt!"

"..."

Tư Lăng cùng bạch y nam tử đồng thời ngước nhìn nhìn Hiền Anh tôn giả, đều rất muốn hỏi, một con chim mà lông như lông cừu thì đẹp ở chỗ nào? Đang đùa sao?!

Hiền Anh tôn giả không để ý tới biểu cảm "Hỏa Nhi làm đau mắt quá" của bạch y nam tử, nói với Tư Lăng: "Cô rất tốt, Hỏa Nhi liền giao cho cô. Đây là thù lao." Vung tay lên, một chiếc nhẫn trữ vật bay về phía Tư Lăng.

Tư Lăng tiếp nhận nhẫn trữ vật, chỉ có một cái ý nghĩ. Nàng giờ đã biến thành người nuôi chim rồi sao? Lại nhìn con chim lông xoăn kia, kêu chiếp chiếp, trông hết sức vui sướng. Nghe nói rất nhiều người muốn dưỡng nó, nhưng nó khinh thường hết thảy, kiêu ngạo muốn chết. Vì sao lúc này lại muốn chạy tới chỗ nàng chứ, chẳng lẽ nó trời sinh thích bị coi thường?

Bất quá Hiền Anh tôn giả là tổng quản của Hiền Tri Các, thực lực sâu không lường được, địa vị ở Văn Nhân gia rất được tôn trọng, giao hảo cùng hắn chỉ có lợi mà không có hại. Cho nên Tư Lăng không có bất kỳ kháng cự, chấp nhận cuộc sống nuôi chim này. Dù sao cũng là để Tiểu Khôi nuôi, nàng không cần phí tâm.

Tư Lăng đáp ứng, liền muốn cáo từ rời đi.

Đột nhiên, bạch y nam tử vẫn chưa từng nhìn thẳng vào nàng lại lên tiếng nói: "Đứng lại!"

Tư Lăng dừng bước, sau đó đứng lại.

Bạch y nam tử nhìn chằm chằm Tư Lăng, tầm mắt quét một vòng trên mặt nàng, một biểu cảm như bộ dạng nàng hết sức đau mắt, biểu tình trên mặt là vừa phẫn nộ lại ghét bỏ, nói: "Hiền Anh, chính là nàng! Quả nhiên là đệ tử Văn Nhân gia các ngươi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio