Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

hành lang uốn khúc vô tận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bị cơn lốc màu đen cuốn vào cánh cửa kia, tất cả xảy ra quá nhanh, tuy rằng trong lòng Tư Lăng đã chuẩn bị đối mặt với tình huống đột phát, nhưng cũng chỉ kịp ngưng tụ một cái Hồn Lực Tráo để bảo vệ chính mình.

Tốc độ cơn lốc rất nhanh, Tư Lăng chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể đều bị cơn lốc mãnh liệt đè ép, làm hắn cực kỳ không thoải mái. Mà ở trong sức nén tốc độ cao này, Tư Lăng còn có thể cảm giác được cả người Trọng Thiên đều cuộn tròn bao bọc cổ mình, cái đuôi kia quấn lấy thật chặt.

Không biết qua bao lâu, lúc Tư Lăng cảm giác lục phủ ngũ tạng[1] của mình đều bị cơn lốc cực nhanh này đè ép đến vỡ nát xuất huyết, thì cơn lốc kia rốt cuộc phun hắn ra ngoài. Thân thể hắn bị quăng ở giữa không trung, sau đó mạnh mẽ đập vào vách đá cứng rắn, lại theo quán tính mà bắn ngược xuống đất. Tư Lăng lại một lần nữa cảm giác được nội tạng yếu ớt của mình bị lần va chạm thứ hai này làm cho tổn hại nghiêm trọng, cũng hiểu rõ thân thể bị nhồi dập cỡ như vậy thì dù là tu sĩ cũng không cách nào tránh kịp.

Rốt cuộc được chạm đất, Tư Lăng chỉ có thể nằm trên đất ho khan, ói ra mấy ngụm máu mới cảm giác thoải mái hơn được một ít.

Bốn phía tối đen như mực, không có một chút ánh sáng, trong tầm mắt đều là một vùng tăm tối, không cách nào thăm dò được là đang ở nơi nào.

Trọng Thiên ngồi ở một bên, dùng lông đuôi xù quét quét mặt Tư Lăng, tựa hồ đang hỏi thăm cảm giác của hắn thế nào. So với Tư Lăng chật vật, Trọng Thiên chả có chuyện gì. Nó mặc dù có bộ dạng như một con yêu thú con, nhưng do huyết thống nên da thịt cứng rắn vô cùng, tốc độ của cơn lốc không tạo cho nó tí thương tổn nào, trái lại bởi vì nó dùng thân thể bảo vệ cổ Tư Lăng, giúp hắn đỡ bị Phong Nhẫn (lưỡi đao gió) của cơn bão cắt đứt cái cổ yếu ớt đó.

"Khụ Khụ Khụ. . ."

Tư Lăng muốn mở miệng, nhưng chỉ có thể liên tiếp ho khan, lại ói ra một luồng máu. Cuối cùng hắn chỉ có buồn bực mà nằm trên đất chờ đợi thương thế tốt hơn một ít. Sau một lát, cảm giác khá hơn nhiều, Tư Lăng mở mắt, phát hiện vẫn là một vùng tăm tối, không khỏi có chút giật mình. Phải biết đôi mắt của tu sĩ có thể ở nhìn xuyên bóng tối, nhưng màn đêm ở nơi này tựa như là ở bên trong trụ vũ hư vô vậy, bóng tối vô bờ vô bến, giống như không có bất kỳ thứ gì tồn tại vậy.

Tư Lăng trong lòng hơi trầm xuống, bất quá cũng không hoang mang, trước tiên dùng thần thức cảm nhận xung quanh, rất nhanh liền phát hiện thần thức của hắn chỉ có thể nhìn thấy sự vật trong phạm vi bán kính bốn mét xung quanh. Bộ dáng những sự vật phản hồi tín hiệu về cho đại não tựa như những hình ảnh dữ liệu chưa được máy tính xử lý vậy, chỉ có ấn tượng đại khái, nhưng không có màu sắc. Thần thức vốn chỉ thực hiện được như vậy, khiến trong lúc nhất thời Tư Lăng khó có thể phân biệt được thực tế xung quanh.

Lúc này Tiểu Yêu Liên cũng từ trong tay áo Tư Lăng bò ra ngoài, nó tuy rằng được bảo vệ ở trong tay áo, nhưng cũng bị đè ép đến khó chịu, may là thân thể Tiểu Yêu Liên có thể tùy ý biến dạng nên mới không bị chèn ép tổn thương nội tạng như Tư Lăng.

"Tư công tử huynh không sao chứ?" Tiểu Hồng non nớt hỏi.

Tư Lăng không trả lời, thực sự là không có khí lực để trả lời. Tuy rằng không biết đây là nơi nào, nhưng có Trọng Thiên và Tiểu Yêu Liên ở cùng, thật là làm cho hắn bình tĩnh hơn được mấy phần. Cảm giác thân thể đỡ hơn một chút, Tư Lăng khó khăn mò tới túi trữ vật bên hông, tay run run lấy ra một bình đan dược chữa thương. Tiểu Yêu Liên thấy động tác của hắn chậm chạp khổ cực, nó liền chủ động tiếp nhận chiếc lọ cao bằng thân thể mình, đổ ra một viên linh đan nhét vào miệng Tư Lăng.

Một lát sau, đan dược phát huy tác dụng, nội tạng bị thương từ từ tu bổ, Tư Lăng mới có sức lực đứng dậy.

"Các ngươi có biết đây là nơi nào không?" Tư Lăng vừa hỏi vừa sờ mặt đất bên dưới, sờ trúng là mặt đá lạnh lẽo, cũng không biết là làm bằng vật liệu gì, thế nhưng lại cứng rắn vô cùng. Hắn là bị cơn lốc màu đen quái lạ cuốn vào, tuy rằng mới bị cuốn vào không bao lâu, nhưng cơn lốc kia tốc độ vô cùng nhanh, dù chỉ là một thời gian ngắn thôi, nhưng đã không biết bị kéo tới nơi nào.

Hơn nữa, lúc hắn bị cuốn vào quá bất ngờ, chỉ nhìn thấy dáng dấp kinh ngạc của Pháp Lãng cùng Truyền Sơ, có vẻ bọn họ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy. Có lẽ khi cánh cửa nọ mở ra thì bọn họ cũng có thể cùng đi vào nơi này, cũng không biết có thể gặp lại họ ở nơi như thế này hay không nữa.

Trọng Thiên gừ gừ, không cần phiên dịch Tư Lăng cũng biết ý của nó, mà Tiểu Hồng cũng nói: "Ta không biết, chủ nhân cũng không biết."

Tư Lăng lại hỏi: "Các ngươi có thể cảm giác được thứ gì nguy hiểm trong không gian này không?"

Trọng Thiên dùng đuôi quét quét mặt của hắn, Tiểu Hồng thay nó truyền đạt ý tứ: "Chủ nhân nói không có thứ gì lợi hại hơn nó tồn tại cả."

Tư Lăng tuy rằng không thể tin hoàn toàn, nhưng trong lòng cũng thả lỏng thêm mấy phần, tiếp tục ngồi tại chỗ chữa thương.

Lại nghỉ ngơi một chút, Tư Lăng rốt cục cảm giác được nội tạng bị thương gần như đã khỏi hẳn, xốc Tiểu Hồng ôm vào ngực, Trọng Thiên tự động nhảy lên trên bả vai hắn, một người hai yêu mò mẫm trong bóng tối.

Hai mắt hoàn toàn thành đồ trang sức, phạm vi nhìn thấy của thần thức cũng bị vây ở trong bốn mét, làm cho Tư Lăng đi đường khá là cẩn thận. Mà theo thần thức cảm giác được, bốn phía là một dãy hành lang uốn khúc dài vô cùng vô tận, nhìn không tới điểm cuối, dài rộng cao đều là bốn mét, nhìn như là một hành lang uốn khúc hình vuông vô tận.

Tiểu Hồng muội muội ở trong lồng ngực Tư Lăng ngây ngốc hết sức thoải mái, thỉnh thoảng lại cùng Tư Lăng nói chuyện, kể cho Tư Lăng cảm nhận của nó: "Tư công tử, không gian này thật quái lạ, Tiểu Hồng hoàn toàn không có cảm giác được khí tức của thực vật."

Nghe được lời Tiểu Hồng nói, trong lòng Tư Lăng hơi trầm xuống. Tiểu Hồng là Yêu Liên do trời đất thai nghén mà sinh, thuộc về yêu thực (ở đây là thực vật) cấp cao, năng lực nhận biết đối với thực vật là tuyệt đối. Nhưng nó lại không cách nào cảm giác được khí tức của thực vật ở bên trong không gian này, cũng cho thấy không gian này nếu không phải hoàn toàn không có thực vật tồn tại, như vậy chỉ có là đóng kín.

Hành lang uốn khúc vô tận.

Tư Lăng gọi nó như vậy.

Lại đi thêm mấy canh giờ, Tư Lăng lấy ra một thanh phi kiếm phi hành, phi kiếm duy trì năm khoảng cách mười centimet với mặt đất.

Phi hành một ngày, Tư Lăng dừng lại nghỉ ngơi, lấy trong túi trữ vật ra Gà Ăn Mày, cá nướng, linh quả đã chế biến sẵn lúc trước. Bởi vì trong túi trữ vật có tác dụng giữ tươi, lúc lấy ra vẫn còn duy trì trạng thái nóng hổi mới ra lò, một người hai yêu sung sướng ăn no nê. Gà Ăn Mày là lúc ở ngoài Huyễn Thiên bí cảnh, Trọng Thiên đã giết một đống gà rồi bảo Tư Lăng nấu chín, thả vào túi trữ vật làm đồ ăn vặt. Cá nướng là lúc ở trên thuyền, hai kẻ tham ăn nhàn rỗi bèn hợp tác Vô Gian Sát[2] , kết quả giết quá nhiều cá bạc, lại tuân theo nguyên tắc không lãng phí, bèn biến tất cả chúng nó thành cá nướng rồi cất giữ cẩn thận.

[2]Giết mãi không ngừng.

Bộ dáng nhàn nhã của ba tên này khiến người ta cảm thấy, mặc kệ bọn họ có rơi vào hoàn cảnh nào có vẻ đều có thể sống rất tốt.

Ăn xong thịt nướng, Tư Lăng ngậm viên linh quả gặm, lại lấy ra hai viên Yêu La quả ném cho Tiểu Hồng và Trọng Thiên, lập tức trong bóng tối vang lên tiếng gặm trái cây răng rắc răng rắc, nghe qua thực sự là rất hài hoà.

Tư Lăng bay suốt một tháng trong hành lang uốn khúc vô tận này, rốt cục cũng được kết thúc lữ trình tẻ nhạt đó. Phía trước đã xuất hiện một điểm sáng cỡ hạt gạo.

Mặc dù điểm sáng này quá nhỏ, nhưng Tư Lăng vẫn phấn chấn tinh thần. Tuy rằng không biết phía trước sẽ có cái gì chờ đợi mình, nhưng ít nhất cũng tốt hơn chạy mãi trong cái hành lang uốn khúc không có gì biến hóa đặc sắc này. Trong thời gian ngắn cũng không sao, nhưng nếu để cho hắn ở nơi như thế này đi thêm mấy chục năm, không phát điên là không được.

Không chỉ Tư Lăng cao hứng, Trọng Thiên và Tiểu Yêu Liên cũng thật vui vẻ. Trong cái chỗ tối đen như mực thế này, trước không có thôn sau không có điếm[3], vĩnh viễn chỉ có một hoàn cảnh đơn điệu là con đường đá lạnh lẽo hình vuông này, thật làm cho hai con yêu hoạt bát không chịu nổi. Có lẽ điều duy nhất khiến bọn chúng không có câu oán thán chính là trong túi trữ vật của Tư Lăng có thức ăn vô cùng phong phú. Mỗi ngày dừng lại ăn đồ ăn chính là thời gian mà hai con yêu cao hứng nhất.

[3]ý chỉ nơi hoang vắng, không người sinh sống.

Tư Lăng cũng cảm tạ bản thân trước đây có thói quen thu thập đồ ăn, trong một tháng qua rốt cục cũng phát huy được tác dụng, giúp hắn đỡ phải ăn loại Ích Cốc Đan khó ăn không mùi vị kia. Hưởng thụ mỹ thực cũng coi như là một loại hưởng thụ xa xỉ trong cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt vừa qua.

Điểm sáng như hạt gạo kia tuy rằng bé tí, nhưng Tư Lăng cũng bay gần một ngày mới có thể dần dần tiếp cận nó, càng tới gần thì mới phát hiện thì ra đây là một lối ra. Tư Lăng lập tức kích động ghê gớm, bất quá lúc đi tới cách lối ra khoảng một ngàn mét, Tư Lăng bèn ngừng lại, dùng thần thức cẩn thận dò xét về hướng lối ra. Sau đó hắn phát hiện thần thức vẫn là bị nhốt ở phạm vi bốn mét.

Tư Lăng suy tư, mắt tuy rằng có thể nhìn thấy ánh sáng trắng lóa này, nhưng cũng chỉ là một mảnh trắng xóa, không có cách nào dò xét những thứ ở bên ngoài lối ra. Mà thần thức vẫn bị vây ở trong bốn mét, cho thấy không gian này có thứ gì đó ngăn cách thần thức, có lẽ là trên vách tường đá này.

Nghĩ như vậy, Tư Lăng lại một lần nữa đưa tay sờ sờ vách đá cứng rắn lạnh lẽo nọ, trong lòng nghĩ mãi không ra vách đá này làm bằng vật liệu gì. Mà khi hỏi Tiểu Yêu Liên và Trọng Thiên, một đứa là thực vật, trong truyền thừa của nó không có thứ này; một đứa là yêu thú, nhưng từ lúc thức tỉnh ở thế giới này tới nay thì cũng bất quá chỉ hơn một năm, vẫn còn là một trẻ nhỏ mới sinh, truyền thừa của nó không đầy đủ, nhất định phải chờ đến lúc nó tìm đủ những thứ thuộc về mình thì mới có một bộ truyền thừa hoàn chỉnh được.

Tư Lăng thở dài, chất liệu này đặc biệt như vậy, hắn thật ra cũng muốn đào một ít mang ra ngoài, dùng để luyện chế một ít bảo vật ngăn cách thần thức cũng không sai. Bất quá, đáng tiếc chính là, dù hắn dùng mọi biện pháp cũng không cách nào làm sứt ra được một chút đá vụn trong vách đá cứng rắn này, làm hắn khá là ủ rũ.

Chờ lúc cách lối ra chỉ có mấy mét, Tư Lăng lại một lần nữa dừng bước, đầu tiên nhét cô bé Tiểu Hồng đang ngó dáo dác về trong tay áo, từ từ phóng thần thức về phía cửa động thăm dò. Vẫn tiếp tục bị chặn lại, xem ra chỉ có ra khỏi cửa động mới có thể thấy rõ ràng tình huống bên ngoài.

Tư Lăng hít một hơi thật sâu, sau đó bước chân nhảy vào lối ra.

Sau khi thân thể hoàn toàn ra khỏi hành lang uốn khúc vô tận kia, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến Tư Lăng không khỏi sửng sốt một chút.

Đây là một cung điện với vách tường vàng rực rỡ, bốn phía rất trống trãi, nhưng vách điện và cột nhà đều nạm bằng thứ gì đó sáng lấp lánh, khiến người ta cảm thấy chủ nhân của cung điện này chính là một tay nhà giàu mới nổi. Chờ lúc thần thức đảo qua những thứ sáng lấp lánh kia, Tư Lăng lập tức kích động. Đều là linh thạch đó, hơn nữa còn là linh thạch trung phẩm.

Tư Lăng cố gắng kềm nén tâm trạng, sau đó xoay đầu nhìn lại, cái lối đi mà hắn vừa thoát ra đã hoàn toàn biến mất. Tư Lăng đưa tay trên không trung sờ soạng, hoàn toàn không cảm giác được cái lối đi kia nữa, giống nơi đó chỉ là một thông đạo tồn tại ở kẽ hở trong không gian mà thôi, không có dấu vết nào có thể tìm lại nữa.

Tuy rằng cảm giác rất lạ lùng, nhưng có thể rời khỏi được nơi đó nên Tư Lăng vẫn thấy rất cao hứng.

Cung điện tuy rằng rộng lớn, nhưng thần thức hoàn toàn có thể bao trùm, Tư Lăng không biết nơi này là đâu, cho nên tra xét cũng rất cẩn thận. Đầu tiên là kiểm tra phía sau cửa lớn cao mười mét này một lúc, sau đó là hai trụ cột cao to hai bên cửa. Trên cột cũng không ngoại lệ nạm rất nhiều linh thạch.

Tư Lăng đi tới đưa tay sờ soạng, phát hiện linh thạch này đã hòa làm một thể với thân cột, nếu muốn khẩy xuống thì nhất định phải phá huỷ hoàn toàn sự nguyên vẹn của linh thạch.

Tuy rằng yêu tiền tài, nhưng thấy khảy xuống không được thì Tư Lăng cũng dập tắt ý định khoét chúng xuống, tiếp tục quan sát cung điện này.

Không lâu sau, Tư Lăng liền nhìn thấy phía trên bậc thang có một Ngai vàng giống như cho Đế vương ở giới trần tục. Bên trên đặt một cái vương miện toàn thân màu vàng ánh, cũng không phải dùng loại vàng phổ thông chế thành, mà là dùng một loại cực kim[3] đã thất truyền từ lâu. Loại cực kim này là một loại vật liệu luyện khí thượng hạng, chỉ cần lúc luyện chế vũ khí cho thêm một chút, có thể giúp vũ khí tăng lên hai cấp bậc, độ cứng rắn của vũ khí cũng tăng cao hơn nhiều. Mà chủ nhân cung điện này thế nhưng trực tiếp dùng toàn bộ cực kim để chế tác vương miện, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy lãng phí. Ngoài ra, trên đỉnh vương miện này khảm một viên tinh thạch màu đen không biết là chất liệu gì, an tĩnh khảm ở nơi đó, lấp lánh ánh sáng trầm tĩnh sang trọng, vừa khiêm tốn lại cao quý.

[4]*Ý là loại vàng nguyên chất, cực kỳ tinh khiết.

Tư Lăng giống bị hấp dẫn vậy, tầm mắt trở nên nóng rực, trong mắt lóe lên sắc thái điên cuồng, từ từ hướng về phía ngai vàng, sau đó đứng ở trước ngai vàng, đưa tay về phía vương miện ... . .

[1]Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người.

Ngũ tạng gồm: Tâm, Can, Tỳ, Phế, Thận.

1. Tâm là tim

2. Can là gan

3. Tỳ là lá lách

4. Phế là phổi

5. Thận là hai quả thận (cật).

- Lục phủ là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng của cơ thể con người.

Lục phủ gồm: Vị, Đởm, Tam tiêu, Bàng quang, Tiểu trường, Đại trường.

1. Vị là bao tử (dạ dày)

2. Đảm là mật

3. Bàng quang là bọng đái

4. Tiểu trường là ruột non

5. Đại trường là ruột già.

6. Tam tiêu là ba tiêu: thượng tiêu là miệng trên của bao tử, trung tiêu là khoảng giữa bao tử, hạ tiêu là miệng trên của bàng quang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio