Trùng Sinh Nông Phu

chương 2: không hề ngu hiếu nữa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ơ, đây là thế nào? Nhị Hoa sao lại nói lời không biết ngượng như vậy? Nho nhỏ nữ nhi gia, nói cái gì lấy chồng với không lấy chồng? Chẳng lẽ gấp như vậy muốn lập gia đình? Cũng tốt, tam thẩm ta biết không ít người muốn tìm cô vợ nhỏ, những người đó đều trải qua ngày tốt lành, có ăn có uống, cũng không sợ nhiều thêm một miệng ăn, cháu đi qua khẳng định sống tốt, đến lúc đó cũng đừng quên ta tốt là được!"

Một tràng tiếng nói từ ngoài cửa truyền vào, trong thanh thúy mang theo chút ít bén nhọn, ý tứ mỉa mai vô cùng. Theo tiếng nói chuyện, một bóng dáng thon thả đi tới, áo hồng nhạt, váy màu lam sẫm, không thấy mặt khiến người ta sẽ cảm thấy nữ nhân này lớn lên cũng không tệ lắm, chờ sau khi thấy mặt sẽ có chút ít thất vọng, gương mặt đó lớn lên quá bình thường, hơn nữa làm cho người ta cảm giác có sự chanh chua, một đầu tóc đen búi sau gáy, phía trên là một đóa hoa lớn hồng nhạt, trên lỗ tai có hai cái hoa tai ngân đinh hương nho nhỏ, khiến cho bà ta nhìn như có vài phần tư sắc, ít nhất so với những người trong thôn cả ngày làm việc bất chấp cách ăn mặc, không có y phục sặc sỡ cùng hoa cài trên đầu.

Trương Thanh Thạch vừa nhìn thấy nữ nhân này mặt liền trầm xuống, nữ nhân này là đệ muội của hắn, tên gọi Đỗ Quyên Hồng, không phải nữ nhân tốt lành gì, quả thực chính là quấy gia tinh (phá nhà phá cửa), Đại Hoa chính là bị nữ nhân này đề ra hôn sự! Lúc ấy cảm thấy là một nhà tốt nên đồng ý, người nhà này cố làm ra vẻ, Đại Hoa bị gạt, hắn còn tưởng rằng Đại Hoa sống tốt, cho đến khi Đại Hoa sinh con mà chết mới biết được Đại Hoa ở nhà chồng chịu nhiều tội. Đỗ Quyên Hồng nói là bà ta mắt bị mù, làm bộ như không biết lai lịch người nhà này, nhưng là về sau, hắn mới biết được bà ta lén lút thu tiền của họ!

Nhị Hoa vốn đang cười vui vẻ thoáng cái sắc mặt trắng bệch, đứng phắt lên, xoay người nói: "Tam thẩm! Thẩm nói bậy bạ gì đó?! Những người trong sạch kia toàn bộ để lại cho Lan Tâm của thẩm đi! Lan Tâm nhà thẩm tuổi so với ta còn nhỏ hơn một tuổi, thích hợp hơn làm con dâu nuôi từ bé!"

Đỗ Quyên Hồng có một trai một gái, nữ nhi gọi Lan Tâm, so với Nhị Hoa nhỏ hơn một tuổi, năm nay bảy tuổi, tướng mạo giống như Đỗ Quyên Hồng, tính tình cũng vậy, ghen tị với mấy nữ hài tử trong nhà đẹp mắt hơn nàng, thường thường tìm phiền toái với bọn Đại Hoa. Nhị Hoa hết sức chán ghét Lan Tâm.

Đỗ Quyên Hồng vừa nghe Nhị Hoa nói như vậy liền không vui, nói: "Lan Tâm nhà ta cũng không giống như cháu vội vã muốn lập gia đình như vậy, cháu sao lại không hiểu tấm lòng của thẩm? Đanh đá không hiểu lễ nghi như vậy, lớn lên dù đẹp về sau cũng không ai dám cưới!"

Nhị Hoa tức giận đến mặt càng đỏ hơn, đang muốn mở miệng, bị người kéo lại.

Trương Thanh Thạch mặt không thay đổi nói: "Đệ muội, Nhị Hoa nhà ta có người cưới hay không là chuyện của ta, không nhọc ngươi phí tâm, ngươi chỉ cần quản tốt mình là được. Có người không quy củ như vậy sao? Đây không phải là phòng của ngươi, đệ muội ngươi không có việc gì xông loạn cái gì? Trên người ta còn bị thương, ngươi không hỏi một tiếng, lại làm phiền khuê nữ ta, còn nói cái gì? Có nương như ngươi, khó trách tính tình Lan Tâm không tốt, vì con trai con gái mình, cho dù giả bộ, cũng phải sửa đổi tính tình của ngươi một chút. Hiện tại ngươi đi giúp ta tìm lang trung đến đây, những lời khác sau này hãy nói."

Trương Thanh Thạch chịu đựng đầu choáng váng nói một hơi, không chút khách khí. Hắn đời trước vì trong nhà nhịn nửa đời người, cuối cùng đem mệnh người thân nhất toàn bộ dâng lên, đời này hắn sẽ không nhịn nữa!

Đỗ Quyên Hồng cùng Nhị Hoa tất cả đều trợn tròn mắt, đều không nghĩ tới Trương Thanh Thạch sẽ nói như vậy, nên biết trước kia Trương Thanh Thạch mặc dù cũng có bất mãn với Đỗ Quyên Hồng, nhưng nhìn ở nàng là đệ muội nên chưa từng có nói qua lời nói quá mức, hiện tại thế nhưng lại không khách khí như vậy? Thật là có chút cảm giác gặp quỷ! Đỗ Quyên Hồng cùng Nhị Hoa đều nghĩ Trương Thanh Thạch có phải hay không hồ đồ rồi.

"Cha, đầu cha có đau hay không? Cha uống chút nước đi!" Nhị Hoa nghĩ tới cha mình còn sốt, không biết có phải hay không là nói mê sảng, vội để cho ông uống chút nước! Nhưng mà nàng phải thừa nhận, dù sốt ruột nhưng đồng thời trong lòng nàng thật cao hứng, cha lúc này đứng phía bên nàng! Cha vì nàng mắng tam thẩm! Cha mặc dù bị bệnh, bị thương, nằm ở trên giường, nhưng lúc này cha uy mãnh hơn so cả khi ông đang đứng!

Trương Thanh Thạch uống một chén nước từ tay Nhị Hoa, cảm thấy thoải mái hơn, cười nói với Nhị Hoa: "Ngoan, thỉnh tam thẩm con ra ngoài, bà ấy không chịu thỉnh lang trung, con đi thỉnh, dù sao đến lúc đó sẽ có người trả thù lao."

Đỗ Quyên Hồng mặt vặn vẹo, nói: "Nhị bá, chuyện thỉnh lang trung phải nói cho nương một tiếng đi? Lời vừa rồi của bá cũng quá tự chủ trương."

Thỉnh lang trung sẽ phải dùng tiền, Đỗ Quyên Hồng đau lòng a. Hơn nữa vừa rồi bà bị Trương Thanh Thạch nói cho một hơi, bà không muốn để lang trung đến nhà dễ dàng như vậy.

Trương Thanh Thạch nhàn nhạt nói: "Ta cũng tỉnh rồi, không sốt chết, cũng không ngốc, nương sẽ đồng ý thỉnh lang trung. Ta nghĩ nương cũng lo lắng cho ta, hiện tại đi nói cho bà biết, nói không chừng bà còn mắng ngươi làm trễ nãi thời gian. Nhị Hoa, đi mời lang trung đi, để cho tam thẩm con đi nói cho nãi nãi một tiếng là được."

Nhị Hoa thấy cha mình nghe được Nhị thẩm nhắc tới nãi nãi cũng không có một chút vẻ do dự, còn kiên trì để cho nàng đi mời lang trung, trong lòng cao hứng cực kỳ, nàng đột nhiên cảm thấy cha thay đổi, không như trong quá khứ vậy! Nếu là lúc trước, cha chắc chắn sẽ không như vừa rồi mắng tam thẩm, cũng sẽ không nói cho nãi nãi để cho nàng đi mời lang trung!

"Dạ! Cha chờ con, con đi thỉnh lang trung ngay! Tam thẩm, phiền thẩm đi nói một tiếng với nãi nãi, để nãi nãi chuẩn bị tiền a!"

Nhị Hoa nói với Đỗ Quyên Hồng, vòng qua Đỗ Quyên Hồng, cười chạy.

Đỗ Quyên Hồng rất tức giận, vừa muốn nói chuyện lại bị Trương Thanh Thạch cắt đứt .

"Đệ muội, ngươi đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy Tiểu Hoa ngủ."

Trương Thanh Thạch thấy được Tiểu Hoa ngủ ở giường bên kia, hắn nghĩ đến đứa bé kia thân thể không tốt, lá gan nhỏ, cảm giác như đang ngủ, nếu như bị đánh thức nhất định sẽ bị kinh sợ, cho nên vội vàng đuổi Đỗ Quyên Hồng ra ngoài. Hắn lúc nói lời này thanh âm giảm thấp xuống, sợ ầm ĩ đến Tiểu Hoa, nhưng là thanh âm lại mang theo uy nghiêm, ánh mắt cũng âm trầm nhìn về phía Đỗ Quyên Hồng, giống như bà ta không ra hắn sẽ đối với bà ta không khách khí, trên thực tế Trương Thanh Thạch trong lòng đã đem Đỗ Quyên Hồng cấp xé nát hảo mấy trăm lần, hắn hận thấu nữ nhân này.

Đỗ Quyên Hồng sợ hết hồn, cảm thấy Trương Thanh Thạch giống như con cọp, hù dọa bà xoay người đi ra ngoài, chờ đi đến trong viện tử mới phục hồi tinh thần lại, vỗ ngực một cái, nghĩ thầm Nhị bá hôm nay là thế nào, như thế nào dọa người như vậy? Còn dọa bà đi ra! Vừa rồi sao bà lại cảm thấy hắn đáng sợ như vậy chứ? Thật là lạ! Rõ ràng chỉ là một phế vật nằm trên giường dậy không nổi! Trong lòng Đỗ Quyên Hồng sợ hãi qua đi lại tức giận, nghĩ tới đi cáo trạng với bà bà! Hừ, muốn mời lang trung? Ta không cho ngươi thoải mái!

Đỗ Quyên Hồng chạy vào chính phòng, vừa vén rèm tử liền vào đông thứ gian.

"Ai yêu! Ngươi cái đồ lỗ mãng này như thế nào cũng không kêu một tiếng liền vén mành tiến vào? Quy củ đâu?! Hù chết ta, ta để cho lão Tam đánh ngươi!"

Giọng nói khô cứng mang theo tức giận mắng chửi, giọng nói này là từ trong miệng một bà lão ngồi ở trên giường phát ra, lão bà tử này đúng là đương gia của Trương gia - Trương Bà Tử.

Trong phòng Trương Bà Tử thu thập gọn gàng, một bên đặt giường tủ, trên mặt để một chút tạp vật, bên kia bày đệm chăn gối đầu, đều là vài thô xanh, nửa mới nửa cũ, trên mặt không có một miếng vá, đúng là rất khó có được, dù sao hiện tại rất nhiều người mặc y phục đều đánh miếng vá. Giữa giường có một bàn đất nho nhỏ, phía trên có một ấm nước một cái chén, mặt khác còn bày biện một cái khay, bên trong có chút ít hạt dưa.

Trương Bà Tử người gầy gò nhỏ nhỏ, trên mặt nếp nhăn không nhiều lắm, khuôn mặt khô vàng, tóc hoa râm búi một cái toản nhi, một thân xiêm y vải thô xanh, chân cũng không nhỏ, hiện tại không mang hài, chỉ mặc tất ngồi xếp bằng ở trên giường, trong phòng có mùi hôi thoang thoảng. Đôi mắt già bình thường hay híp lại, lúc này đang trừng lớn hướng Đỗ Quyên Hồng phát hỏa, giống như một con dao nhỏ, vừa nhìn chính là một lão bà tử hung dữ.

Đỗ Quyên Hồng không sợ bà bà, nhà mẹ đẻ bà lợi hại, bà bà sẽ không dám cho người đánh bà ta, lại nói Trương Thanh Ngọc cũng không dám đánh bà ta, nếu bà ta tức giận còn dám đánh cả Trương Thanh Ngọc!

"Nương! Nhị bá tỉnh, hắn thật dữ tợn với ta, ta nghe được hắn cùng Nhị Hoa nói đùa, Nhị Hoa nói chuyện lập gia đình, ta nói giỡn nói tìm cho Nhị Hoa một nhà khá giả, bọn họ liền mắng ta mũi không phải là mũi mắt không phải là mắt! Còn nói đến trên đầu Lan Tâm nhà ta. Còn có, Nhị bá để Nhị Hoa đi mời lang trung, cũng không nói cho nương một tiếng."

Đỗ Quyên Hồng biết bà bà nhất định sẽ tức giận, bà bà là người cái gì cũng muốn giữ lấy, hơn nữa đặc biệt yêu tiền, lần này Nhị bá bị thương, bà cũng không thỉnh lang trung cho Nhị bá, nghĩ để Trương Thanh Thạch tự mình tốt lên, tình nguyện buông tha mạng của con trai cũng không muốn bỏ tiền! Tâm của bà ngoan độc, khiến người cảm thấy trái tim băng giá!

Trương Bà Tử quả nhiên tức giận, bà nghĩ tới thỉnh lang trung làm gì? Không phải gãy tay thôi sao? Xương cốt rồi cũng sẽ lành, uống một liều dược, nóng sốt lên là khỏi, sao phải mời lang trung? Trong thôn một lần Phượng lang trung đến cần không ít tiền đâu! Còn có, thế nhưng không hướng bà xin chỉ thị tự đi tìm lang trung, còn xem bà là nương sao?

"Hừ! Ta đi xem hắn một chút!" Trương Bà Tử nói rồi xuống đất, đột nhiên nhớ tới đồ đạc của mình còn chưa cất kỹ, trừng Đỗ Quyên Hồng một cái, "Ngươi đi ra ngoài trước! Giữa trưa rồi, cơm làm xong chưa? Người khác đều ra ruộng, ngươi ở nhà làm việc nhẹ nhàng, ngươi cũng đừng quá lười, nếu để ta và con ta đói bụng, ta và ngươi không xong!"

Đỗ Quyên Hồng ừ hai tiếng, xoay người đi ra ngoài, lúc vén mành ra ngoài cực nhanh nhìn Trương Bà Tử bên kia một cái, thì nhìn thấy Trương Bà Tử lại xoay người sang chỗ khác thu vật gì đó, bà ta bĩu môi, nghĩ thầm lão bà tử vừa rồi chắc lại kiếm được tiền? Hừ, đem tiền giữ bo bo, thực cho rằng chết xuống mồ còn có thể mang theo? Lão bất tử! Kỳ thật Trương Bà Tử thích nhất đúng là tiểu nhi tử Trương Thanh Ngọc, nhưng Đỗ Quyên Hồng không phải là người bà bà thích, bởi vì nàng dâu này không phải là bà làm chủ cưới về, mà là Trương Thanh Ngọc nhìn trúng, vì thế không cưới cháu gái nhà mẹ đẻ Trương Bà Tử, Trương Bà Tử trong lòng ghi hận, không thể oán con trai, cũng chỉ có thể oán nhi tức phụ, nếu không phải là nhà mẹ đẻ Đỗ Quyên Hồng lợi hại, phỏng đoán Đỗ Quyên Hồng còn chịu khổ hơn so với Tuyết Nương nhị phòng!

Trương Bà Tử đi tây sương phòng, gặp Trương Thanh Thạch quả nhiên tỉnh, bà cũng có chút cao hứng, mặc dù bà không bỏ được tiền thỉnh lang trung cho đứa con trai này, nhưng hắn có thể không chết không ngốc, bà cũng cao hứng, dù sao cũng là miếng thịt trên người bà, cũng là lao động tốt, lại là đứa con trai hiếu thuận nhất trong ba đứa con của bà.

Trương Thanh Thạch thấy Trương Bà Tử tới, trong lòng hận đến dời sông lấp biển, hắn đã từng rất hiếu thuận với bà, nhưng hiện tại hắn hận, bởi vì hắn hiếu thuận hại chết vợ và nữ nhi của hắn, hắn hận chính mình, lại hận mẹ hắn! Làm con xác thực cần phải hiếu thuận, nhưng là, đời trước hắn đã tận đủ hiếu, đời này hắn sẽ không lại ngu hiếu nữa!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio