Nhắc tới xây nhà vẫn là xây vào mùa xuân mới tốt, mùa hè đắp phòng chỉ sợ trời mưa, có điều nếu là thật sốt ruột cũng không cần quản nhiều như vậy, cùng lắm thì trước đắp lên rồi phơi, dù là mùa xuân đắp phòng rồi cũng phải phơi xong mới vào ở. Lô gia một ngày cũng không muốn cùng Quách gia làm hàng xóm, so với Trương Thanh Thạch bọn họ còn sốt ruột hơn. Trương Thanh Thạch cũng rất muốn lập tức từ tây sương phòng Trương gia chuyển ra, cũng dự định lập tức đắp phòng, cuối cùng người hai nhà thương lượng, Trương Thanh Thạch mang theo người nhà dời đến Lô gia, mà người Lô gia trước chen đến mấy gian tây sương phòng của Trương Thanh Thạch.
Người hai nhà vô cùng náo nhiệt chuyển nhà chuyển cửa, ngươi giúp ta ta giúp ngươi, nhờ không ít bằng hữu thân thích hỗ trợ.
Mấy người Trương Thanh Mộc còn chưa kịp phản ứng, Trương Thanh Thạch đã chuyển hết nhà, không có biện pháp, đồ đạc của bọn họ quá ít, xe ngựa chuyển đồ hơn nữa còn được nhiều người như vậy hỗ trợ, một chuyến đã chuyển xong rồi. Chờ bọn hắn kịp phản ứng đã không giúp được Trương Thanh Thạch một tay, thấy Lô gia dọn nhà, Lô gia gì đó nhiều a, cho nên liền đi theo Lô gia, thấy Trương Thanh Thạch thì hỏi đây là có chuyện gì.
Trương Thanh Thạch liền đem chuyện nhường tây sương phòng cho người Lô gia ở nói ra.
Tôn Xảo Cô nói: "Chuyện lớn như vậy ngươi thế nào cũng không nói với chúng ta một tiếng? Lúc trước đã nói rồi, phòng ở kia nếu ngươi không ở thì phải trả cho chúng ta. Hiện tại ngươi cho người khác ở, còn không nói với chúng ta, ngươi đây cũng quá không đúng. Dầu gì chúng ta cũng là đại ca đại tẩu ngươi, dù không đem chúng ta để vào mắt, còn có nương đấy."
Tôn Xảo Cô những ngày này đối với người một nhà Trương Thanh Thạch rất bất mãn, vốn dĩ người một nhà dễ bảo làm trâu làm ngựa đột nhiên không nghe lời, còn làm cho thị ta mất mặt mũi, thị ta làm sao sẽ cao hứng đây? Trương Thanh Thạch kiếm lời nhiều tiền như vậy, thị ta đã không cao hứng, Trương Thanh Thạch vội vã chuyển ra ngoài thị ta càng mất hứng, Trương Thanh Thạch muốn đắp tân phòng thị ta càng vô cùng mất hứng. Con trai thị ở trên trấn bắt đầu làm việc, khuê nữ có việc hôn nhân tốt, thị là nhạc mẫu con trai địa chủ, thị cũng muốn ở tân phòng!
Trương Thanh Mộc cũng có chút bất mãn, tây sương phòng kia trong mắt hắn chính là phòng ở của hắn, mấy người Trương Thanh Thạch ở tại đó hắn không nói cái gì, cả nhà bọn họ đều là người thích sạch sẽ, phòng ở lúc nào cũng thu thập gọn gàng, đến lúc đó thu hồi lại là được. Người Lô gia lại là người ngoài, để cho ngoại nhân ở phòng ốc của hắn thì là cái chuyện gì? Ai biết chờ bọn họ đi thì phòng ở lúc ấy đã thành cái dạng gì?
Trương Thanh Thạch nói: "Phòng ở kia bây giờ vẫn là phòng ốc của ta, chờ ta nói không cần nữa đương nhiên sẽ bán cho các ngươi. Yên tâm, ta sẽ không bán cho người khác. Về phần nói trước khi bán ta cho ai ở, này là tự do của ta. Mấy người Lô gia rất tốt, bọn họ ở căn phòng kia các ngươi có cái gì không hài lòng? Chỉ là ở một thời gian ngắn mà thôi."
"Đúng vậy, nhà chúng ta ở các ngươi có cái gì không hài lòng?"
Lô lão phu nhân bởi vì muốn từ nơi này dọn đi, ở chỗ này quay trở ra, xem một chút có cái gì rơi xuống hay không, thì nghe đến hai người Trương Thanh Mộc bất mãn với Trương Thanh Thạch vì cho bọn họ ở lại. Lão phu nhân thoáng cái liền mất hứng. Lão thái thái này chính là lão phu nhân cùng Quách gia cách vách đấu cả đời, không đấu thì thôi, đã đấu thì sức chiến đấu kinh người, tròng mắt trừng, một bộ các ngươi không nói rõ ràng cho ta thì các ngươi không xong.
Trương Thanh Mộc lập tức câm miệng, loại thời điểm này vẫn là để cho Tôn Xảo Cô ra mặt đi.
Tôn Xảo Cô cũng không muốn cãi nhau với Lô lão phu nhân, vội vàng ôn tồn giải thích.
"Các ngươi yên tâm, chúng ta ở đó đến khi phòng ốc của chúng ta xong là đi, ai nguyện ý ở gần nhà các ngươi đâu, cũng không phải chỗ gì tốt!"
Lô lão phu nhân hừ một tiếng, vênh váo tự đắc đi.
Sắc mặt Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô đen thui, đang muốn nói chuyện với Trương Thanh Thạch, Trương Thanh Thạch lại kêu gọi bọn họ giúp đỡ Lô gia khuân đồ. Đều là đồng hương, đứng ở chỗ này có thể không giúp dọn nhà sao? Nhiều người như vậy nhìn xem đấy! Hai người chỉ có thể nhận mệnh giúp đỡ bắt đầu khuân đồ. Trong lòng ngoại trừ mắng Trương Thanh Thạch, còn mắng hai người Trương Thanh Ngọc, vợ chồng này không đến, còn nói cái gì Trương Thanh Ngọc đắc tội Trương Thanh Thạch nên không dám đến, kỳ thật chính là không muốn đến hỗ trợ thì có?!
"Đứa con trai này thật sự là uổng công nuôi a! Năm đó hại chết cha hắn, vứt bỏ muội muội của hắn, lỗi lầm lớn như vậy a, đàng hoàng được mấy năm nay đã không chịu nổi, nghĩ bằng tất cả phương pháp lừa chúng ta đem hắn phân đi ra, thật sự là không sợ sét đánh gì đó!"
Trương Bà Tử nghe Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô đáp lời, ngồi ở trên giường vỗ bàn đất mắng. Vốn là bà nghĩ cuộc sống của bọn họ trôi qua tốt, cuộc sống Trương Thanh Thạch trôi qua kém, đến lúc đó bọn họ (TTT) sẽ đến nịnh bợ cầu cạnh mình, đồ đạc phân cho bọn họ còn có thể đòi về, còn có thể giống như trước kia sai sử bọn họ, còn có thể thêm một phần hiếu kính, kết quả sự thật lại là một phòng nhà Trương Thanh Thạch càng ngày càng tốt!
Trương Bà Tử vì mất đi một đứa con trai hiếu thuận nghe lời mà thương tâm, bà vốn dĩ cũng không phải là không quan tâm con thứ hai, dù sao cũng là miếng thịt rớt xuống từ trên người bà, chỉ là bà đã quen hắn phục tùng cung kính, quen đem chuyện trượng phu chết trách tội đến trên đầu của hắn, cho nên mới đối xử với hắn kém hơn so với mấy đứa con trai khác. Hiện tại con trai không coi bà bằng trời, bà cảm giác mình thật sự mất đi hắn, trong lòng bà khó chịu xông lên, chỉ có thể dùng bất mãn để áp chế loại khó chịu này.
Trương Thanh Ngọc ở một bên lửa cháy đổ thêm dầu nói Nhị ca không đúng, Đỗ Quyên Hồng còn chưa kịp nói, thì nghe được Trương Bà Tử mắng Trương Thanh Ngọc, nói nháo đến tình trạng này tất cả đều là hắn không có nghe rõ mà nói hươu nói vượn mới gây nên. Thị ta lập tức liền im lặng, loại thời điểm này thị ta vẫn là đừng xông vào để ăn mắng của bà bà.
Tôn Xảo Cô nói: "Sự tình đến mức này chúng ta cũng đừng oán trách, ai đi đường nấy đi, chúng ta ngày về sau sẽ càng tốt hơn."
Trương Thanh Mộc cũng không muốn gây sự nữa, con trai hắn đang ở trên trấn, khuê nữ cũng tìm được hảo nhân gia, cũng không thể lại bởi vì làm ầm ĩ mà khiến bọn họ chậm trễ.
Mấy người Trương Thanh Ngọc bọn họ vốn là muốn được chỗ tốt hơn từ Trương Thanh Thạch, vừa rồi nói xấu Trương Thanh Thạch nói bậy cũng chẳng qua là phụ họa Trương Bà Tử, để bà cao hứng, thuận tiện khiến cho đại ca đại tẩu càng bất mãn đối với một nhà Trương Thanh Thạch, như vậy bọn họ ở giữa hai nhà, có thể cùng cả hai nhà giao hảo chính là được lợi nhiều nhất.
Cơn tức của Trương Bà Tử tiêu một chút, nói với bọn họ: "Hắn bất nhân, chúng ta không thể bất nghĩa, hắn không phải là muốn đắp phòng sao? Các ngươi có thời gian cũng giúp một tay. Cũng không cần làm mình mệt nhọc, có rảnh thì đi, không rảnh thì nghỉ ngơi, luân phiên đi, điểm cái mão là được. Chờ lúc các ngươi có việc ta xem hắn có dám đến không, hắn không đến cho nước bọt dìm chết đuối hắn!"
Ngày xưa, lệ các quan làm việc từ gìờ "Mão", do trưởng quan điểm danh, gọi là "điểm mão". Ý nói là làm cho có lệ.
"Nương anh minh!"
Trương Thanh Ngọc vội vàng khen, nghĩ nương và mình nghĩ giống nhau.
Mấy người Trương Thanh Mộc cũng nghĩ như vậy.
Trương Thanh Thạch lưu lại một gian sương phòng của Lô gia đủ dung cả nhà bọn họ năm người ở, còn lại toàn bộ phòng ở đều phá hủy, một bên mời người hủy đi phòng ở, một bên đem ngói, đá tất cả đều mua về, lại bắt đầu để cho người làm bùn phôi, những thứ bùn phôi này là dùng để trải chuồng gia súc gia cầm, còn có nhà xí.
Trong thôn có không ít người xây nhà, vì mau chút ít đem phòng đắp kín thì phải mời nhiều người, mời người trong thôn chính mình đắp phòng hoặc là hỗ trợ, bao cơm ăn là được, hoặc là dùng tiền thuê, không bao cơm tùy vào nhiều tiền hay ít tiền mà định ra. Trương Thanh Thạch vì muốn mau chút ít đem phòng ở đắp kín quyết định dùng tiền, dù sao hắn hiện tại cũng không thiếu tiền, vì không để cho nương tử và hài tử mệt mỏi, hắn quyết định không bao cơm, cho bọn họ thêm vài văn tiền để cho bọn họ về nhà ăn đi.
Trương Thanh Thạch đi hỏi Lô gia mời người thì cho bao nhiêu tiền công, hắn không muốn bởi vì mời người mà phát sinh không vui, bình thường nhà này đắp xong rồi đến nhà kia đắp, nếu tiền công nhiều một văn thiếu một văn cũng không sao, hiện tại hai nhà cùng nhau khởi công, sẽ có so sánh. Người Lô gia cảm thấy Trương Thanh Thạch thành thật, nói với hắn nhà bọn họ mời người một ngày hai mươi lăm văn tiền, không bao cơm. Cái giá tiền này là giá tiền trung đẳng, rất nhiều người đi trấn trên làm công cũng là giá tiền này, nhiều cũng không nhiều hơn được vài văn, trừ phi làm mệt chết mệt sống mới có nhiều tiền. Trương Thanh Thạch cũng liền chiếu theo cái giá tiền này mà cho.
Người hai nhà Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa đều đến hỗ trợ, nam nhân đắp phòng, nữ nhân giúp việc.
Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa rất hâm mộ Trương Thanh Thạch, bọn họ muốn đắp nhà ngói gạch xanh lớn như vậy còn không biết đến khi nào đâu.
Vợ Bảo Hòa cười nói với Tuyết nương: "Ngươi thật đúng là hết khổ! Chỉ còn sinh con trai là viên mãn. Hiện tại các ngươi cũng chuyển ra, nhà ngươi cũng có tiền, dưỡng thân thể thật tốt, mau chút sinh con trai đi! Miễn cho có người có ý đồ xấu!"
Tuyết nương lúc nghe được con trai mặt còn đỏ, nghe câu sau liền sững sờ, vội hỏi: "Ngươi tại sao nói như thế? Có người động tâm tư với đương gia sao?!"
Vợ Tỏa Đầu kéo vợ Bảo Hòa một cái.
Vợ Bảo Hòa liếc nhìn nàng một cái nói: "Ngươi kéo ta làm cái gì? Chúng ta là quan hệ như thế nào a? Có cái gió thổi cỏ lay thì phải nói cho Tuyết nương a! Miễn cho nàng thành thật như thế bị người làm cho mơ hồ!"
Vợ Tỏa Đầu bất đắc dĩ thu tay, nhìn Tuyết nương, nói: "Đây cũng chỉ là Bảo Hòa tẩu tử đoán, ngươi cũng đừng gấp a."
Tuyết nương vừa nghe lời này mặt trắng bệch, vội vàng kéo vợ Bảo Hòa hỏi là ai động tâm với nam nhân nhà nàng, hiện tại cuộc sống của nàng thật vất vả mới tốt lên, nếu ai dám đến phá hư, nàng liền lột mặt người kia ra!