Tại thư phòng của biệt thự cổ Lam Dực, Nam Cung Lãnh Dịch sau khi giải quyết xong văn kiện cuối cùng có chút mệt mỏi, vứt cây bút xuống bàn ngửa đầu ra lưng ghế thở dài một hơi. Đã ngày không chợp mắt từ khi tỉnh lại thành công xúc phát dị năng thứ , hắn nhấc mắt lên hỏi Mộc Tự "Diệp An đâu?"
Mộc Tự nghiêm cẩn sắp xếp tài liệu vừa trả lời "Đã đi học, vẫn có X- đi cùng"
Nam Cung Lãnh Dịch gật đầu một cái sau đó tiến vào phòng ngủ định bụng nghỉ ngơi một chút.
Vừa nằm xuống thiếp đi, hắn chỉ thấy tiềm thức có cái gì đó biến đổi, xoay không ngừng nghỉ rồi đưa hắn chìm sâu vào khe vực đen thẳm không thấy đáy. Cố gắng nhúc nhích nhưng không được, hắn chỉ thấy ý thức càng lúc càng mơ hồ, rồi sau đó triệt để chìm xuống.
...
Không biết trôi qua bao lâu để gắng gượng tỉnh, trán đã rịn ra một tầng mồ hôi Nam Cung Lãnh Dịch chống tay ngồi dậy mắt nhắm chặt, đầu mày xô lại với nhau tỏ vẻ mệt mỏi vô cùng. Tuy không nhớ rõ giấc mơ nói về cái gì nhưng có vẻ như hắn vừa trải qua một cơn ác mộng.
"Mộc Tự"
Cất một tiếng khàn khàn Nam Cung Lãnh Dịch quyết định không ngủ nữa, liếc mắt nhìn điện tần trên cổ tay đã là đầu giờ chiều, thuộc hạ đi vào yên lặng đứng bên cạnh hắn mới hỏi "Cô gái ngốc đó đã về chưa"
Mọi ngày chẳng phải tầm này là cô đã líu ríu ầm ỹ ở sân sau nướng thịt cho bữa tối rồi sao. Mộc Tự nghe Nam Cung Lãnh Dịch hỏi xong có chút nghi hoặc khó hiểu liền nhẹ giọng "Thật xin lỗi thuộc hạ không hiểu ngài muốn nhắc đến ai"
Nam Cung Lãnh Dịch tay vẫn day day ấn đường mệt mỏi nói "Diệp An, cô ấy vẫn chưa từ trường về sao?"
Mộc Tự mày hơi nhíu lại, hơi cúi đầu đáp "Chủ nhân, ở đây không có ai tên Diệp An cả. Đó là thuộc hạ ngài mới bổ nhiệm?"
"Ngươi giả vờ hay không biết? Cô ấy ở đây đã tuần rồi và các ngươi suốt ngày không phải đều bám lấy cô ấy sao?" Nhất là Nhất Diễm với Kim Ảnh, một ngày không quấn lấy con gái nhà người ta đủ tiếng là không làm được việc gì khác.
Mộc Tự thoáng chút tự trách cúi đầu thấp hơn "Thực sự thuộc hạ không biết. Nếu có người ngoài bước vào biệt thự cổ Lam Dực thuộc hạ đã ghi nhớ đầy đủ thông tin để kiểm soát rồi"
Nam Cung Lãnh Dịch nghe đến đây thì hơi giật mình, liền ngước mắt lên nghiêm túc đánh giá thái độ Mộc Tự. Mộc Tự là thuộc hạ kiệm lời và cực hiếm khi nói đùa cái gì dù là với nhóm người Nhất Diễm, Tĩnh Sa đã ở bên nhau từ nhỏ. Ấy vậy mà bây giờ lại nói không biết cô gái ngốc kia là ai, còn ý biểu hiện chưa từng có người nào mang tên đó xuất hiện ở biệt thự cổ.
Còn nếu hùa nhau nói đùa hoặc trêu chọc hắn, bọn họ không có gan.
Không cảm nhận được một chút dấu vết dị năng nào đã bị thi triển ở không gian này, Nam Cung Lãnh Dịch lập tức bước xuống giường đi đến bên bàn làm việc, tìm kiếm tập hồ sơ về Diệp gia mà hắn đã cho Mộc Tự điều tra.
Không có. Hôm qua vẫn còn nằm ở đây, vậy mà bây giờ lại bốc hơi đâu không thấy. Không có khả năng bất kỳ ai được phép vào đây chạm vào vật gì của hắn nếu hắn chưa đồng ý.
"Nhất Diễm đâu" Nam Cung Lãnh Dịch mắt vẫn nhìn xuống nơi để tập hồ sơ tìm kiếm một lần nữa.
"Đang đi tham dự hội nghị mua bán vũ khí với Khiêm gia ở Bắc Đại Lục cùng Kim Ảnh" Vừa nói Mộc Tự vừa đưa thiết bị cao sóng ở tay phản chiếu hình ảnh hội nghị.
Nam Cung Lãnh Dịch ngồi xuống ghế, thái dương không tự chủ giật giật liên hồi khiến hắn phải đưa tay lên bóp trán và che đi ánh sáng đang hắt vào tầm mắt. Mới mấy hôm trước còn tống đi đảo M chưa cho quay lại, sao giờ đã đi dự hội nghị rồi?
Hắn cần suy nghĩ một chút chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.
"Trong vòng phút điều tra xem Diệp An tam tiểu thư Diệp gia đang ở đâu và tháng qua làm gì. Nhanh lên"
Mộc Tự không chút thắc mắc liền cúi đầu nhận lệnh ra ngoài. Tự nhiên chủ nhân nhắc đến cái tên xa lạ như vậy hẳn đều có mục đích, rõ ràng đã ở bên phục vụ hơn năm, chưa bao giờ bọn họ nhìn thấy chủ nhân nhắc đến tên cô gái nào một cách thân quen như vậy ngay khi vừa tỉnh ngủ. Thực quái lạ.
Rất nhanh, tất cả hồ sơ liên quan đến Diệp tam tiểu thư Diệp gia đã ngay ngắn đặt trên mặt bàn làm việc của Nam Cung Lãnh Dịch.
Hắn chậm rãi lật từng tờ một như những dao động vừa rồi Mộc Tự nhìn thấy chỉ là hư ảo. Các dòng thông tin hiển thị nổi trước mặt như giáng những đòn nặng nề vào nhận biết của hắn.
tuổi nhưng không hề có đâu hiệu sẽ xúc phát dị năng, hiện đang theo học tại đại học T khu nhà Xám dành cho người bình thường.
Đang đuổi theo vị hôn phu Triệu Lâm đến Vịnh Bắc Đại Lục nghỉ dưỡng gần tuần nay. Tham dự tiệc ngoài trời tối hôm qua của Triệu gia tổ chức, cãi nhau với vị hôn phu và đã đập phá tan tành buổi tiệc cho hả giận vì thấy anh ta ôm eo một cô gái lạ.
Hình ảnh mới nhất đính kèm.
Nam Cung Lãnh Dịch càng đọc càng thấy đầu đau nhức liền với tay tắt đi. Không muốn suy nghĩ nhiều, hắn liền bóp vỡ một viên ngọc không gian sau đó biến mất trước mắt Mộc Tự. Như đã quá quen với điều này rồi, Mộc Tự lại tiếp tục di chuyển đến các giá sách và sắp xếp các văn kiện cần thiết cho công việc ngày mai chờ Nam Cung Lãnh Dịch quay lại.
...
Lúc này, Nam Cung Lãnh Dịch đang đứng trong căn phòng riêng của Diệp An ở Vịnh Bắc Đại Lục. Nhìn người xa lạ tự dưng xuất hiện trong phòng mình, Diệp An hơi bực mình quát lên "Anh là ai? Sao lại tự tiện xông vào phòng tôi?" Rồi hướng ra ngoài cửa gọi to "NGƯỜI ĐÂU? CÓ KẺ LẠ ĐANG XÂM NHẬP PHÒNG CỦA BỔN TIỂU THƯ"
Vẫn là giọng nói đó, hình dáng đó và cả gương mặt không sai biệt, nhưng lúc này ngữ điệu hoàn toàn khác, phấn son dày cộm, váy vóc lòe loẹt, xịt hương liệu rất nồng, hơn nữa cái ánh mắt nhìn hắn như người lạ kia đã hoàn toàn bộc lộ cho hắn thấy rằng. Cô thực sự không quen biết hắn.
Nam Cung Lãnh Dịch muốn có câu khẳng định từ cô gái này nên mới đến đây, vì vậy có chút ngờ vực cất tiếng hỏi " Cô là Diệp An, con gái thứ của Diệp Vĩnh Thành, năm nay tuổi và không hề có dị năng, cũng như chưa từng đến biệt thự cổ Lam Dực cùng hai người anh trai. Tôi nói đúng chứ?"
Diệp An nghe một kẻ thần kinh biến thái tự tiện vào phòng cô, biết tường tận lý lịch của cô không khỏi có chút run sợ lùi bước về sau, cực kỳ đề phòng cầm một cái gậy tự vệ đặt đầu giường giơ về phía trước nói "Anh... anh là ai? Mục đích của anh đến tìm tôi là gì? Bắt cóc? Hay là giết?" Tại sao người làm của cô luôn túc trực ngoài cửa lại chạy đi đâu mất rồi? Nếu còn sống mà ra khỏi đây cô sẽ đánh gãy chân gãy tay nó cho hả giận can tội vô trách nhiệm.
Nam Cung Lãnh Dịch nghe cô gái không phủ nhận điều mình vừa nói, có chút thất vọng cúi đầu xuống rồi xoay người bước vào khe nứt không gian.
Không phải cô ấy, rõ ràng đó là thân phận của cô ấy nhưng con người hắn biết lại không hề tồn tại trong thân thể đó.
Đúng là hắn đã từng điều tra cô, rất tường tận, cũng từng ngờ vực về những biến hóa chóng mặt ở cô gái hắn biết trong thời gian gần đây. Ở cô có cái gì đó bướng bỉnh, nhẹ nhàng, dễ dàng chọc hắn vui bởi những câu nói và hành động đặc biệt thu hút, cả cái khí chất cổ xưa đó nữa. Đúng rồi, ở cô ấy hắn cảm nhận được cái gì đó rất cổ, rất lạ khiến hắn không tài nào lý giải được và bị cuốn theo, đôi khi còn đọng lại chút ký ức thân quen như cả hai đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi. Ngay từ lúc bị lưỡi dao băng đâm vào lồng ngực, hắn đã phảng phất nhìn thấy trong ánh mắt kia là bao bi thương căn hận như thể cô ấy đã từng phải trải qua những điều rất kinh khủng, thống khổ tuyệt vọng, điều mà những vị tiểu thư con thế gia bây giờ không ai có. Nhất là dạng người an nhàn sung sướng như Diệp An hắn vừa tìm gặp, lại càng không có khả năng gặp bất cứ chuyện gì quá đau khổ được.
Bằng trí thông minh thiên tài, hắn tự suy luận, kiểm chứng và nhận ra bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào, hắn dần biết sự tồn tại của cô gái kia tại biệt thự cổ đều bốc hơi sạch sẽ như chưa từng có cô gái nào khác họ Diệp đặt chân đến cả.
Hắn đang sống ở không gian cô gái đã từng là Diệp An kia chưa từng xuyên đến.
Thế giới này, không hề có cô ấy.
Vậy là hắn đành chấp nhận, vốn dĩ hắn đâu biết cô đến đây bằng cách thức gì, vậy thì làm sao hắn biết được hắn sẽ đi tìm cô bằng cách gì? Đâu phải cứ có tấm bùa trong tay khởi động Truyền Tống Trận là xong. Vậy là cuộc sống tiếp theo của hắn bình bình đạm đạm như vậy trôi qua, nhưng hắn vẫn không nhịn được dõi theo cô gái Diệp An thực sự kia, âm thầm bố trí người đi theo bảo vệ cô, chỉ vì đơn giản hắn nuối tiếc cuộc gặp gỡ với cô gái đó, cũng nuôi chút hy vọng một ngày nào đó cô xuyên đến thì sao.
Rồi năm sau Chu gia tấn công Nam Đại Lục, người đàn bà Chu Ái Lan kia như phát điên tuyên thệ muốn cả thế giới chôn cùng một người quan trọng của ả đã chết.
Thực buồn cười là chính phủ Nam Đại Lục lại nhanh chóng đầu hàng vô điều kiện để bảo toàn mạng sống và hoà bình cho giới trung lưu và thượng lưu, dâng người thường, Lam Dực và Nam Cung gia cho Chu gia tùy ý xử trí để bày tỏ hữu hảo, hắn bị đưa ra làm bia đỡ đạn vì chính ả nói rằng phải giao nộp hắn.
Ả ta đã quá mạnh lập tức phá vỡ đan điền và tinh thần lực của Nam Cung Lãnh Dịch, nhốt hắn trong căn hầm sâu dưới tòa quân sự Chu gia suốt năm trời. Ở đó Nam Cung Lãnh Dịch đã biết rất nhiều chuyện, hắn được biết Chu Ái Lan thất lạc một người em gái, chính cô gái đó là nguyên nhân khiến ả muốn hủy diệt thế giới này.
Cô gái đó mãi không đến thân thể ả ta tạo ra, khiến ả mất kiên nhẫn mà tấn công Nam Đại Lục để dễ dàng kiểm soát cuộc sống của thân thể đó, bức linh hồn cô gái kia mau chóng xuyên đến.
Thế nhưng cô ấy lại chết. Con cờ của ả ta vì mục đích cá nhân đã bất chấp tất cả đẩy Diệp An ngã xuống từ toà nhà cao tầng đến tan xương nát thịt rồi vui vẻ sống cùng vị hôn phu của chị gái.
Nam Cung Lãnh Dịch cảm giác có cái gì đó đè chặt vào lồng ngực không thở được. Thuộc hạ thân tín và tất cả người trung thành đều chết dưới tay Chu Ái Lan và em trai hắn.
Cả cô gái đó cũng đã không còn nguyên vẹn trên cõi đời này.
Lúc hắn chuẩn bị chết đi, hắn chỉ biết cơ thể không còn tí thịt nào, chỉ còn da bọc xương, chỉ còn đôi mắt thêm đen trũng sâu, chỉ còn sinh mệnh khô cằn đợi chờ được giải thoát...
Chỉ còn mình hắn luôn đơn độc.
...
...
...
Đến khi nào sự giày vò này mới kết thúc??
...
...
...
"Này, Nam Cung Lãnh Dịch ngủ không phải lâu quá sao? Tôi rất đói... đánh thức hắn có được không?"
"Diệp An, hay là cô ăn trước đi"
"Giang Hạ, tôi muốn thấy vẻ mặt hắn khi ăn món thịt hấp mới của tôi a~"
... Nam Cung Lãnh Dịch thấy đầu óc quay cuồng một trận, đầu hắn như nứt làm đôi đến nơi. Vận dị năng Quang hệ bao quanh cơ thể hắn mới thấy đỡ hơn một chút, liền cảm thấy có điều không thích hợp. Hắn sao lại còn dị năng? Căn phòng này là...
"Tĩnh Sa, mau vào đánh thức chủ nhân anh đi a~ hắn ngủ hơn tiếng rồi đó, tối sẽ mất ngủ cho xem"
"Ngài ấy ngày không ngủ rồi tiểu thư của tôi ơi...."
Nghe giọng nói đã từng rất quen thuộc, tim Nam Cung Lãnh Dịch có chút đập mạnh, hắn bước xuống giường đẩy cửa phòng ra ngoài sảnh chính thư phòng.
"..."
Cô ấy đang ở đây.
Diệp An nghe tiếng động liền quay đầu lại, mắt cong tít lên vui vẻ vì nghĩ sắp không phải chịu đói nữa " Nam Cung Lãnh Dịch, anh tỉnh rồi nha, mau đi ăn thôi thịt của tôi sắp nguội hết rồi a~~"
(Dịch ca người ta vừa mới đi xuyên về chưa kịp hồi thần đâu đại tỷ ạ =_=)
Hắn quả thực có chút không biết nên tỏ thái độ thế nào, nhẹ nhàng quắc mắt ra phía sau nhìn Tĩnh Sa và Giang Hạ. Hiểu ý, đôi chim câu thức thời liền rút hết ra khỏi thư phòng thật nhanh, như thể chỉ nán lại chút nữa thôi. Họ sẽ bị bóp chết.
Giọng Nam Cung Lãnh Dịch có chút khàn khàn "Đi học về rồi?"
Diệp An gật gật đầu, cô lấy tay chỉ chỉ xuống cái bụng khô quắt khô queo của mình biểu thị -tại anh mà tôi chưa được ăn cơm, đói chết tôi-
"..."
Nam Cung Lãnh Dịch phì cười nhẹ nhõm, câu nói "Tên thực sự của em là gì" nghẹn trong cổ họng không phát ra được, thời gian dài đằng đẵng như địa ngục hắn đã nếm trải cũng bay theo ánh nhìn trong suốt này của cô ấy rồi. Hắn nhẹ đưa tay lên vuốt một cái lên cái má sạch sẽ không son phấn và nắm lấy lọn tóc đen mềm của cô, dịu giọng "Đi ăn thôi"
...
...
...
Không gian này thật may là cô ấy có tồn tại.