Edit: Tô Hi
Beta: Hoa Tuyết
Linh Lung Hiên ở Đàm Châu vô số mỹ nhân, là nơi trăng gió của những nhân tài kiệt xuất, quan viên Hành Kinh và thương khách từ khắp mọi nơi, mấy quan nhân đến đây nhìn thấy ai vừa ý liền vung tiền như rác mang hồng nhan về.
Tối nay Linh Lung Hiên vẫn người đến người đi tấp nập, trước cửa có hai mươi tám ngọn đèn lồng chiếu sáng cả màn đêm.
Khương Huệ ngồi trước gương, lưng nàng đã bị thương. Tào đại cô ra tay vô cùng tàn nhẫn, luôn thích dùng kim đâm, như vậy vừa không để lại dấu vết, lại có thể trừng phạt người khác.
“Ta dạy ngươi ba bốn năm, hôm nay chính là lúc ngươi báo đáp. Hôm nay có mấy quý nhân đến, ngươi không được để xảy ra chuyện thì sẽ có lợi cho cả hai chúng ta.” Tào đại cô nhìn chằm chằm lên mặt nàng, cô nương này bình thường đã xinh đẹp, Linh Lung Hiên mở cửa hơn mười năm cũng chưa từng gặp được ai xinh đẹp như vậy. Vì vậy, bà đã tốn rất nhiều công sức trên người nàng.
Có điều Khương Huệ cũng không phải là người nhu thuận, đã bỏ trốn hai lần. Có lần bà đánh nàng nặng, khiến nàng nằm cả tháng trời, lúc này nàng mới nghe lời chút.
Khương Huệ thản nhiên nói: “Ta không dám không nghe lời cô cô.”
Đã đến lúc này, nàng còn có thể làm gì được nữa. Tào đại cô hết sức đề phòng nàng, trước cửa có khoảng mười mấy tên hộ vệ, nàng có muốn trốn cũng không thể trốn được.
Tào đại cô hài lòng, nên cho người mang đến cho nàng một bộ váy rất đẹp.
Khương Huệ thay xong thì đi ra ngoài.
Gió đêm nhè nhẹ, nàng ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng trên trời to tròn, chiếu sáng khắp nơi, dịu dàng sáng sủa.
Mấy năm trước, khi nàng vẫn chưa phải lẻ loi một mình, phụ thân mẫu thân, ca ca muội muội đều còn ở bên cạnh, cuộc sống vô cùng hạnh phúc… nàng nhìn lên bầu trời, khi đó lúc nào nàng cũng vui vẻ, nhưng mà, như một cơn ác mộng, vừa chớp mắt nàng đã rơi vào tình cảnh này.
Ông trời thật tàn nhẫn làm sao!
Nàng không kìm lòng được rơi lệ.
Tào đại cô cau mày: “Nhân lúc còn sớm, ngươi mau dẹp cái bộ mặt này đi, lát nữa mà chọc quý nhân mất hứng thì coi chừng sẽ không chọn ngươi đó!”
“Ôi, cô cô, A Huệ còn chưa có kinh nghiệm mà, ngài đừng dọa nàng.” Phỉ Ngọc đi tới, nhẹ vỗ vai Khương Huệ, nói với Tào đại cô, “Để con khuyên nàng, ngài cứ đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Phỉ Ngọc là kỹ nữ lâu năm ở Linh Lung Hiên, năm đó cũng là mỹ nhân được yêu thích một thời, chỉ là nàng vô cùng thanh cao nên chưa từng bán thân, tính tình lại khéo léo nên rất được lòng Tào đại cô. Hiện tại hoa tàn ít bướm, nàng liền chỉ dạy mọi người đánh đàn thổi sáo.
Tào đại cô ở chung với nàng đã lâu, coi nàng như tỷ muội, nghe vậy thì phất tay áo nói: “Cũng được.”
Nàng đi đến trước mặt Khương Huệ.
Phỉ Ngọc cầm tay Khương Huệ, thấy tay nàng trắng mịn mềm mại, không khỏi cười nói: “Cũng đừng trách Tào đại cô nhẫn tâm với ngươi, cũng chỉ vì bà ấy đặt quá nhiều hy vọng vào ngươi mà thôi.”
Khương Huệ thầm nghĩ, chẳng phải chỉ vì muốn bán nàng với giá cao sao?
Ánh mắt nàng như biết nói, Phỉ Ngọc nhìn ra tâm tư của nàng: “Ta biết ngươi đã không muốn ở lại đây từ lâu. Năm đó ta cũng vậy, nhưng số phận của chúng ta đã là như vậy rồi, không thể thay đổi được. Hôm nay ta chỉ nói với ngươi một câu, cũng không phải khuyên ngươi nghe lời bà ấy.”
So với Tào đại cô, vì thân phận của mình, Phỉ Ngọc luôn thông cảm cho kỹ nữ các nàng.
Khương Huệ lắng nghe.
“Dù bán cho ai cũng tốt hơn ở lại nơi này. Vì nếu gặp được người tốt, thì ngươi sẽ được nâng lên làm thiếp, hoặc khi đã có tình cảm sâu đậm sẽ chuộc thân cho ngươi cũng không chừng. Nhưng ở Linh Lung Hiên thì rất khổ, dáng vẻ của ngươi…” Phỉ Ngọc nói, “Sợ là bà ấy sẽ không để ngươi làm kỹ nữ trong sạch, lòng dạ bà ấy đã độc ác hơn năm xưa rất nhiều. Ngươi nghe ta, tốt nhất là làm cho người ta nhìn trúng để họ đưa ngươi rời đi. Hôm nay có nhiều quý nhân đến, sau này ngươi có làm thiếp thì vẫn tốt hơn ở chỗ này hầu hạ người khác.”
Vả lại dù sao cũng chỉ hầu hạ một người, còn ở Linh Lung Hiên, một khi lầm lỡ một lần thì cuộc đời của nàng cũng sẽ bị hủy hoại, không biết sẽ hầu hạ bao nhiêu người, rồi nhanh chóng tiều tụy, không đến vài năm thì hoa tàn ít bướm.
() Hoa tàn ít bướm: ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá
Lời nói của nàng ấy rất hợp tình hợp lý. Khương Huệ đã ở Linh Lung Hiên ba bốn năm, sao lại không biết?
Phỉ Ngọc là thật lòng khuyên nàng.
Nàng gật đầu: “Cảm ơn cô cô.”
Cuối cùng cũng tiếp thu, Phỉ Ngọc đưa tay khẽ vuốt tóc nàng, thầm thở dài, tiếc cho một cô nương xinh đẹp như vậy, nếu sống trong một gia đình đàng hoàng thì không biết nhân duyên sẽ tốt thế nào đâu, thật đáng tiếc.
Nàng ấy dẫn Khương Huệ đi tìm Tào đại cô.
Trong đại sảnh văng vẳng tiếng sáo, có điều nơi tiếp đón khách quý là lầu hai, ở đó chỗ nào cũng trang nhã.
Khi nàng đi vào, mọi ánh mắt đều rơi vào người nàng, có người đợi không được, đã sai người đi hỏi giá.
Tào đại cô rất hài lòng, Khương Huệ quả thật là không giống người khác, chỉ vừa xuất hiện mà đã làm rung động lòng người, chưa nói chút nữa còn lộ mặt. Nghe nói mấy quý nhân hôm nay đều là quan lớn, chắc sẽ chi rất mạnh tay, không biết có thể bán được mấy nghìn lượng đây, hoặc giả hơn vạn lượng?
Trong lòng bà đã cười như nở hoa.
Đợi đến khi cầm được tiền rồi, bà sẽ có thể ngồi không hưởng phúc.
Nghề này cũng không phải dễ làm.
Bà dặn Khương Huệ vài câu rồi đưa nàng đi vào phòng.
Ở đây vốn đang xôn xao, thoáng cái đã tĩnh lặng không một tiếng động.
“Mau chào hơi các quan gia đi.” Tào đại cô giục, “Dâng trà đi.”
Suy cho cùng, trong lòng Khương Huệ vẫn rất sợ hãi, nên không quan sát cẩn thận, hành lễ xong thì đi tới trước bàn, cầm lấy ấm trà châm trà cho bọn họ.
Bàn tay nàng trắng như ngọc, vì được dạy bảo mà cử chỉ nhắc ấm trà nhẹ nghiêng như phong nhã không nói nên lời, đến khi nàng nói chuyện thì càng làm lòng người tê dại hơn: “Mời các vị quan gia uống trà, không biết có hợp ý các vị không.”
“Cô nương tự tay rót, trà này so với mỹ tửu trên trời còn ngon hơn.” Có người buông tiếng trêu đùa.
Khương Huệ thầm buồn khổ trong lòng, đi đến trước mặt một người, vừa rót nửa chén trà nhỏ thì nghe người đó nói: “Ngẩng đầu lên.”
Giọng nói hết sức nhẹ nhàng.
Khương Huệ bất giác ngẩng đầu, liền thấy một người còn rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, tuấn tú thoát tục không giống người phàm, đôi mắt đen sâu mê hoặc lòng người, nàng giật mình, mặt đỏ bừng, không ngờ người như vậy cũng đến Linh Lung Hiên.
Nàng bỗng thấy hơi khẩn trương.
Khuôn mặt trắng bị nhuộm đỏ bừng, kiều diễm động lòng người.
“Xem ra cô nương này đã coi trọng ngài.” Người bên cạnh trêu ghẹo.
Người này lớn tuổi hơn hắn nhưng nói rất khách khí, còn gọi hắn là ngài.
Tào đại cô có chút kinh ngạc. Bà liếc nhìn người trẻ tuổi kia, ngoại trừ vẻ anh tuấn thì khí chất trên người cũng rất cao quý, làm người ta không dám tùy tiện tiếp cận, rõ ràng hắn là trung tâm trong mấy người ở đây.
Mọi người uống trà một lát, liền muốn cáo từ.
Hôm nay Tào đại cô cũng không muốn kêu Khương Huệ ra đây, trước nàng đã có ba cô nương đi ra, nàng là người cuối cùng.
Nhưng xem ra, sao lại giống như không có ai nhìn trúng?
Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên, râu quai nón nói nhỏ bên tai người trẻ tuổi kia vài câu, người đó liền nhìn qua Khương Huệ.
Tào đại cô vui trong lòng, có hi vọng rồi!
Bọn họ lần lượt ra ngoài, cuối cùng chỉ còn người đàn ông trung niên, hắn nói với Tào đại cô: “Cho cô nương này chuẩn bị một chút, mang hai bộ quần áo, nhanh chóng đưa ra ngoài, có xe ngựa chờ sẵn.”
Tào đại cô đương nhiên đồng ý, bà xoa xoa hai tay, có chút luyến tiếc nói: “Nàng đã ở bên cạnh nô gia nhiều năm, nô gia xem nàng như khuê nữ. Bây giờ nàng đi rồi, trong lòng nô gia cũng khó chịu…”
Còn muốn nâng giá?
Người trung niên cười lạnh: “Lá gan của ngươi lớn thật, ngươi có biết đó là ai không? Không muốn cái đầu nữa à? Cẩn thận Linh Lung Hiên của ngươi bị đóng cửa đó.”
Lại dám không trả tiền sao? Tào đại cô cũng không phải người dễ đối phó, sắc mặt lập tức thay đổi, chống nạnh nói: “Chưa kể đến chuyện ta đã dạy dỗ ra một cô nương xinh đẹp như thế, không nói đến ăn ở, ngài nhìn một chút xem, trên người nàng có thứ gì không phải là đồ tốt?”
Bà có thể lăn lộn ở Đàm Châu nhiều năm như vậy, đương nhiên đương nhiên là có quan hệ không tệ với quan phủ, bọn họ kinh doanh cái này thì phải chuẩn bị sẵn cả.
Người trung niên lười tốn nước bọt với bà, chỉ đến bên tai bà nói một câu.
Tào đại cô liền biến sắc.
Người trung niên cứ thế xoay người rời đi.
Tào đại cô sững sờ đứng đó, hồi lâu mới dậm chân, phân phó Khương Huệ thu dọn, nhìn mặt bà như sắp khóc đến nơi. Gần đến cửa, Tào đại cô kéo tay Khương Huệ, nói nhỏ: “Ta sớm đã nói mệnh ngươi rất tốt mà, người ngươi hầu hạ là là Hành Dương vương Mục Nhung, chính là hoàng tử đó! Ngươi đi theo ngài ấy thì phải hầu hạ ngài ấy cho tốt, cũng phải nhớ kỹ ân tình này của ta, nếu không có ta thì hôm nay ngươi cũng không gặp được thân vương, có phải không?”
Khương Huệ rút tay ra, lạnh lùng nói: “Ta sẽ nhớ kỹ ân tình này.”
Xe ngựa chờ ở phía trước, nàng nhìn thấy người trẻ tuổi kia – Hành Dương vương, đang đứng cách đó không xa, một thân áo bào màu tím lóe sáng trong đêm. Nàng lại nhớ tới lời khuyên của Phỉ Ngọc, hầu hạ một người dù sao vẫn tốt hơn ở Linh Lung Hiên hầu hạ những người khách kia.
Nàng đã rơi vào hố sâu tuyệt vọng từ lâu, cứ cho là mình sẽ bị một người đàn ông xấu xa mua đi, nhưng hắn lại xuất sắc ngoài dự liệu.
Trong lòng nàng sinh ra chút vui sướng mơ hồ, cũng có chút kỳ vọng.
Yểu điệu đi qua, định đến thi lễ với hắn, nhưng không đợi nàng đến gần, hắn xoay người lên xe ngựa.
“Cô nương cũng đi lên thôi.” Một tùy tùng đi tới nhắc nhở, “Hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở khách điếm.”
Khương Huệ cũng không biết bọn họ muốn đi đâu, nhưng Tào đại cô nói hắn là Hành Dương vương, đây lại là Đàm Châu, cách Hành Dương nhiều nhất hai ngày đi đường, chẳng lẽ là muốn đến Hành Dương? Nàng cũng không hỏi nhiều, lên xe ngựa, đến khi tới khách điếm, vừa xuống xe thì đã thấy Mục Nhung.
Hắn đứng ở đó, trông lạnh lùng như ánh trăng trên trời không thể với tới. Khương Huệ không biết có nên đi tới đó không, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định không nhúc nhích, chỉ hơi gục đầu xuống.
Ánh mắt Mục Nhung dừng trên người nàng, nhớ tới ngày đó nàng té ngã ở ven đường, giống như đóa hoa bị gió mưa tàn phá, hắn nhịn không được muốn ra tay cứu giúp, nhưng chờ đến khi hắn quay lại thì nàng đã trốn đi.
Hôm nay gặp lại nàng, như tìm lại được thứ đã mất đi, cho nên biết rõ nàng là món quà mà những quan viên kia dùng để lấy lòng mình, nhưng hắn vẫn mang nàng đi.
Hắn phân phó Hà Viễn: “An bài nàng đi.”
Nói xong Mục Nhung liền xoay người đi vào khách điếm.
Khương Huệ ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng hắn.
Hai ngày sau đó, bọn họ đều gấp rút lên đường, hắn chưa từng nói với nàng câu nào, khiến trong lòng nàng hơi mất mát, cũng phát hiện hóa ra hắn là người rất lạnh lùng. Vậy rốt cuộc hắn đem nàng về để làm gì? Làm nha hoàn bưng trà rót nước sao?
Như vậy cũng tốt. Nghe nói nha hoàn nhà giàu đến tuổi là có thể tự chuộc thân, nghĩ đến đó, Khương Huệ lại thấy vui mừng.