Phượng Ương yên lặng nhìn Phù Ngọc Thu đang ngủ ngon lành trên lòng bàn tay.
Tộc chủ Tuyết Lộc để lại một ít linh dược giúp làm dịu cơn nóng của Phù Ngọc Thu rồi âm thầm lui ra, chắc muốn để tiên tôn có chút thời gian suy nghĩ nhân sinh.
Phù Ngọc Thu bị "cỏ cỏ cỏ" mà vẫn không hề hay biết, còn đang vô tư đạp móng chim nói mớ chíp chíp.
Phượng Ương nặng nề nhìn y hồi lâu rồi thở dài thườn thượt.
Phù Ngọc Thu mơ thấy mình lăn lộn thỏa thích trong tuyết, mơ màng nửa ngày cuối cùng tỉnh giấc.
Trước mắt trắng xóa như tuyết, thân thể bị xóc nảy nhẹ, có ảo giác như còn trong mộng.
Phù Ngọc Thu mơ màng trở mình, lúc này mới nhận ra dưới người là vải vóc mềm mại.
Y đang cuộn tròn trong tay áo rộng nhiều lớp của Phượng Ương.
Chim trắng đập cánh bò tới phía trước rồi chíp chíp hai tiếng.
Năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng vạch ra tay áo khép hờ, giọng Phượng Ương vọng vào từ bên ngoài: "Dậy rồi à?"
Phù Ngọc Thu bò tới thò đầu ra mờ mịt kêu: "Chíp chíp?"
Tuyết vẫn tung bay như lông ngỗng, trên vai Phượng Ương đọng một lớp tuyết mỏng, hắn đi chậm lại như muốn để Phù Ngọc Thu nằm thoải mái một chút, nghe vậy thì thản nhiên nói: "Ra ngoài rồi."
Phù Ngọc Thu nghi hoặc: "Đi đâu thế?"
Phượng Ương đưa hai ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu Phù Ngọc Thu rồi chỉ tới phía trước.
Thung lũng quen thuộc đang ở ngay trước mắt.
Phù Ngọc Thu sững sờ.
Văn U Cốc?
Trận tuyết này quá lớn khiến lối vào thung lũng vốn xanh um tươi tốt trở nên lạ lẫm, Phù Ngọc Thu nhìn trái ngó phải nửa ngày mới xác định đây thật sự là Văn U Cốc!
Phù Ngọc Thu kinh ngạc: "Sao tự dưng lại về đây?"
Chẳng phải Phượng Ương muốn nhốt y lại để gạo nấu thành cơm sao?
Phượng Ương cười hỏi: "Trở về không vui à?"
Phù Ngọc Thu gật đầu: "Đương nhiên vui chứ."
"Thế thì tốt rồi."
Phượng Ương đi tới lối vào sơn cốc, hai ngón tay áp lên kết giới trong suốt của Phù Bạch Hạc nhẹ nhàng rót vào một tia linh lực Phượng Hoàng.
Linh lực Phượng Hoàng quen thuộc tràn ra, Phù Ngọc Thu bị rót cả đêm ngửi được khí tức quen thuộc làm eo bất giác mềm nhũn, bản năng cảm thấy như thần hồn lại sắp giao hòa.
Cũng may lần này không có khoái cảm mê hồn lan rộng toàn thân nên Phù Ngọc Thu thở phào một hơi.
Chim trắng ngậm tay áo Phượng Ương giật nhẹ rồi tò mò hỏi: "Nếu về Văn U Cốc thì ca ta sẽ không cho ta ra ngoài nữa đâu, ngươi thật sự bằng lòng sao?"
Phượng Ương đứng yên chờ Phù Bạch Hạc chứ không xé toạc kết giới xông vào như lần trước, hắn chậm rãi sửa lại tay áo để tránh tuyết lọt vào.
"Không đâu." Phượng Ương nói, "Ta sẽ dẫn ngươi đi."
Phù Ngọc Thu nhịn không được phì cười, lật mình trong tay áo, hai mắt cong cong: "Chỉ dựa vào chiếc vòng này ấy à? Họ mà thấy sẽ liều mạng với ngươi cho xem."
Phượng Ương cũng cười theo: "Ta đâu có ác ý gì, chỉ muốn bàn chuyện hợp tịch với họ thôi."
Phù Ngọc Thu: "Chíp...... Chíp?!"
Phù Ngọc Thu suýt té văng ra ngoài, liều mạng kéo tay áo trợn tròn mắt: "Hợp tịch?!"
Phượng Ương tỏ vẻ thản nhiên như đang nói một chuyện hết sức nhỏ nhặt: "Ừ."
Phù Ngọc Thu sửng sốt: "Sao, sao đột nhiên lại hợp tịch?"
Y cứ tưởng với tính tình con gà đuôi to này còn phải đợi một thời gian nữa, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần phải chờ rất lâu.
Nào ngờ y chỉ mới ngủ một giấc mà Phượng Hoàng đã nghĩ thông suốt, thậm chí còn muốn hợp tịch kết làm đạo lữ nữa sao?
Phượng Ương mặc áo bào trắng như tuyết, tay áo và vạt áo thêu chìm hình Phượng Hoàng, đứng trong tuyết lớn mênh mang như sắp đắc đạo phi thăng thành tiên.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng hứng một bông tuyết, tiên khí bảng lảng, khí chất tao nhã khiến Phù Ngọc Thu còn tưởng người này sắp thành Phật A Di Đà tới nơi.
Phượng Ương rũ mắt ngắm bông tuyết dần tan ra trên lòng bàn tay rồi nói khẽ: "Ta muốn ngươi thành người của ta."
Chỉ thuộc về mình hắn mà thôi.
Chứ không phải như bông tuyết này, nhìn thì đẹp đẽ nhưng lại dần tan biến trong tay hắn.
Bộ lông vũ bị Phù Ngọc Thu lăn lộn bù xù, ngờ vực nói: "Thì ta là của ngươi mà, ta chỉ thích ngươi, cũng chỉ muốn ở bên ngươi thôi."
Câu này y từng nói với Phượng Ương nhưng chỉ nhận được một câu trả lời qua loa.
Nhưng lần này Phượng Ương đã thôi phớt lờ sự ấm áp và yêu thương không hề che giấu liên tục truyền đến từ thần hồn Phù Ngọc Thu.
"Ừ." Phượng Ương nhìn y bằng ánh mắt cực kỳ trìu mến, "Vậy là ngươi đồng ý hợp tịch rồi đấy nhé."
Phù Ngọc Thu mơ màng bị gài bẫy, gật đầu nói: "Được, được chứ, chỉ cần hai nam nhân có thể hợp tịch thì cứ hợp thôi."
Y không rõ nhân loại hợp tịch thế nào mà chỉ thấy Hoa chủ Bách Hoa Uyển hợp tịch một lần, bầu không khí hết sức náo nhiệt.
Phượng Ương cười khẽ.
Đúng lúc này, kết giới trước mặt đột ngột bị người bên trong xé rách một đường, Phù Bạch Hạc nóng nảy đi tới nghiêm giọng hỏi: "Hợp tịch gì?!"
Phù Bạch Hạc rất ít khi nổi giận, chỉ có một lần duy nhất là khi Phù Ngọc Thu còn bé lén lút ra ngoài chơi, suýt nữa thì bị hái nấu canh.
Vừa nghe thấy tiếng quát chói tai này, Phù Ngọc Thu hoảng sợ chíp chíp rụt đầu vào tay áo Phượng Ương giả chết.
Phượng Ương lại chẳng biết sợ là gì, Phù Bạch Hạc đã sắp lao tới chém người mà hắn vẫn tỏ ra điềm tĩnh, mắt cũng không thèm chớp mà thản nhiên trả lời Phù Bạch Hạc.
"Ta và Ngọc Thu sẽ hợp tịch."
Phù Bạch Hạc: "......"
Trên mặt Phù Bạch Hạc viết đầy "Cái quái gì thế?"
Nhạc Thánh đang làm khách ở Văn U Cốc cũng theo ra ngoài, thấy hai người sắp đánh nhau thì vội vàng can ngăn.
"Bình tĩnh bình tĩnh, có gì từ từ nói."
Phù Bạch Hạc lười nói chuyện với Phượng Ương nên chìa tay ra lạnh lùng nói: "Đa tạ tôn thượng đã đưa Ngọc Thu về, Văn U Cốc không mời ngài vào uống trà đâu."
Phượng Ương cũng không giận mà cười nhạt: "Khách sáo rồi."
Phù Bạch Hạc còn tưởng hắn thật sự tốt bụng đưa Phù Ngọc Thu về, ai ngờ trông thấy nam nhân hình người dạng chó này ngang nhiên đi tới phía trước như về nhà mình, sau đó chậm rãi xé toạc kết giới bước vào Văn U Cốc trước ánh mắt như gặp quỷ của Phù Bạch Hạc.
Phù Bạch Hạc: "???"
Nhạc Thánh lanh tay lẹ mắt vội vàng cản lại linh lực của Phù Bạch Hạc quất tới.
"Ngươi điên rồi à?" Nhạc Thánh bóp nát linh lực muốn giết người kia rồi xoa trán bất lực nói, "Ngươi thấy bề ngoài hắn ôn hòa vậy thôi nhưng nếu chạm trúng vảy ngược của hắn......"
Phù Bạch Hạc hờ hững nói: "Chết chung là xong chứ gì, cùng lắm thì tự nổ linh đan thôi."
Nhạc Thánh: "............"
Cuối cùng hắn đã biết Phù Ngọc Thu thích tự nổ linh đan là bắt chước ai rồi.
Phù Ngọc Thu sợ hãi nấp trong tay áo Phượng Ương, thậm chí còn định xây tổ ở đây không ra ngoài nữa.
Phượng Ương quen chân đi vào nhà nhỏ yên tĩnh của Phù Ngọc Thu, vừa định bảo y chui ra thì thấy Phù Ngọc Khuyết nhíu mày ngồi trên lan can, hình như hắn muốn giẫm tuyết nhưng rụt rè nửa ngày vẫn không thể hạ chân xuống.
Nghe tiếng bước chân đi trên tuyết, Phù Ngọc Khuyết ngẩng đầu lên thấy Phượng Ương đang cau mày.
Phù Ngọc Thu rón rén hé mở tay áo, liếc thấy Phù Ngọc Khuyết thì hai mắt đảo một vòng rồi lập tức nảy ra ý hay.
Phượng Ương đang đứng trong tuyết thì chợt thấy tay áo nhẹ đi —— Phù Ngọc Thu vốn không nặng lắm nên dù có rơi xuống thì người bình thường cũng không biết, nhưng Phượng Ương lại phát hiện ra ngay, lập tức cúi đầu nhìn.
Phù Ngọc Thu "chíp" một tiếng nhảy xuống đất lăn mấy vòng trong tuyết rồi hóa thành người, lanh lảnh gọi Phù Ngọc Khuyết: "Nhị ca!"
Nhìn thấy y vẻ mặt Phù Ngọc Khuyết mới giãn ra, đưa tay về phía y.
Phù Ngọc Thu vui vẻ nhào vào lòng Phù Ngọc Khuyết thân mật ôm hắn một cái.
Chỉ là chưa kịp hưởng thụ khoảnh khắc huynh đệ thân thiết ngắn ngủi này thì Phù Ngọc Khuyết đã biến sắc nắm vai Phù Ngọc Thu đẩy ra, ánh mắt như đao lạnh lùng hỏi: "Mùi?"
Phù Ngọc Thu giật nảy mình, không ngờ Phù Ngọc Khuyết nhạy cảm như thế nên vội giả ngu: "Hả? Mùi gì cơ, trên người ta đâu có mùi gì nhỉ? Hay tại lúc nãy lăn trong tuyết?"
Phù Ngọc Khuyết nhìn y chằm chằm mang theo cảm giác áp bách cực nặng, lạnh lùng nói: "Phượng Hoàng."
Lần này là ngữ khí khẳng định như chém đinh chặt sắt.
Phù Ngọc Thu nghẹn lời, cúi đầu rầu rĩ nói: "Lúc nãy vì chuyện này mà Phù Bạch Hạc đã suýt mắng ta, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bắt chước hắn sao?"
Phượng Ương yên lặng đứng cạnh quan sát lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Khi Phù Ngọc Thu nói câu này nhìn hết sức tủi thân nhưng thật ra rất có tiêu chuẩn.
Quả nhiên Phù Ngọc Khuyết đang giận tím mặt bỗng nhíu mày: "Hắn mắng ngươi?"
"Ừ." Phù Ngọc Thu nói, "Vì ta sắp hợp tịch với Phượng Hoàng rồi."
Phù Ngọc Khuyết: "......"
Trong lòng Phù Ngọc Khuyết có hai nỗi tức giận âm thầm dâng trào, một là phẫn nộ vì Phù Ngọc Thu định hợp tịch với tiên tôn Cửu Trọng Thiên, hai là sự cạnh tranh quyết không chịu thua Phù Bạch Hạc suốt bao năm nay.
Nếu hắn cũng giận tím mặt vì chuyện này như Phù Bạch Hạc, muốn chia rẽ hai người thì có khác gì Phù Bạch Hạc đâu?
"Giống Phù Bạch Hạc," mấy chữ đáng sợ này lập tức dập tắt lửa giận của Phù Ngọc Khuyết.
Hắn hít sâu một hơi rồi cố gắng bình tĩnh hỏi: "Thần hồn?"
Phù Ngọc Thu vội nói: "Đó là vì trong nội phủ ta có lửa Phượng Hoàng, Phượng Hoàng đã giúp ta xoa dịu linh lực, hắn chỉ tốt bụng muốn cứu ta chứ không có ác ý đâu."
Phượng Ương muốn lên tiếng nhưng định chờ Phù Ngọc Thu trấn an được Phù Ngọc Khuyết rồi nói sau.
Phù Ngọc Khuyết không hỏi tại sao nội phủ y có lửa Phượng Hoàng mà chỉ nói: "Còn ngươi?"
Mắt Phù Ngọc Thu cong cong: "Ta thích hắn lắm nên ta muốn hợp tịch."
Câu này vừa thốt ra thì chút tức giận còn sót lại của Phù Ngọc Khuyết lập tức tan thành mây khói, hắn đưa tay vuốt má Phù Ngọc Thu, trên mặt lộ ra vẻ ấm áp hiếm thấy.
Từ nhỏ đến lớn Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc cho gì Phù Ngọc Thu nhận nấy, đây là lần đầu tiên y thẳng thắn nói với hai người mình muốn gì.
Vì chuyện Ma tộc giết Kim Ô nên Phù Ngọc Khuyết không có ác cảm với Phượng Ương như Phù Bạch Hạc.
Chẳng bao lâu sau, Phù Bạch Hạc đạp trên tuyết đi đến cười lạnh: "Ngươi qua đây."
Phù Ngọc Thu vội vàng nấp sau lưng Phù Ngọc Khuyết.
"Tới đây......" Phù Bạch Hạc bước nhanh tới định túm Phù Ngọc Thu nhưng chợt ngửi thấy mùi gì đó nên thảng thốt hỏi, "Trên người ngươi có mùi gì thế hả?!"
Phù Ngọc Thu cứ tưởng họ ngửi được khí tức linh đan mình dùng để cứu Phượng Ương nên nhanh nhẹn đáp: "Mùi Phượng Hoàng cứu ta để lại đó."
Phù Bạch Hạc hờ hững nhìn y.
Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng đối mặt với hắn.
"Lần này ngươi vẫn muốn đối nghịch với ta à?" Phù Bạch Hạc lạnh lùng nói, "Để mặc y sống chung với một nam nhân không đáng tin cậy, để mặc người ta lợi dụng hay sao?"
Phù Ngọc Khuyết chỉ nói: "Y thích thế."
Phù Bạch Hạc cười lạnh, đang định cãi thì nghe Phù Ngọc Khuyết nói tiếp.
"Bọn họ song tu rồi, ngươi có cản cũng vô ích thôi."
Phù Bạch Hạc: "?"
Phù Ngọc Thu: "???"
Phượng Ương: "......"