Chẳng biết Phù Ngọc Thu làm thế nào mà đem toàn bộ nội đan U Thảo giáng linh dung nhập vào nội phủ của mình rồi độ linh lực U Thảo êm dịu kia cho Phượng Ương.
Sau khi Phượng Ương kịp phản ứng thì đột ngột buông mền gấm ra rồi nắm chặt cánh tay Phù Ngọc Thu.
Phát giác sự bài xích của Phượng Ương, Phù Ngọc Thu cố đè bả vai hắn xuống, còn hung hăng cắn một cái vào đôi môi lạnh buốt kia cho hả giận.
Phượng Ương nhíu mày đẩy Phù Ngọc Thu ra.
"Phù Ngọc Thu......" Hắn nói, "Ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Cho hắn tất cả linh lực linh đan thì y sẽ không thể nào biến về U Thảo được nữa.
Phù Ngọc Thu cảm thấy hắn thật già mồm phiền phức, lo trước lo sau, lải nhải không ngớt.
"Rốt cuộc ngươi có cần không thì bảo?" Y dứt khoát ngả bài, "Toàn bộ linh lực linh đan bị ta thu nạp vào nội phủ rồi, dù ngươi không nhận thì ta cũng chẳng biến về U Thảo được đâu."
Phượng Ương nhíu mày chặt hơn.
Phù Ngọc Thu lẩm bẩm: "Tuyết Lộc nói song tu sẽ truyền đi nhanh hơn, chắc không phải ngươi muốn song tu trực tiếp với ta đấy chứ?"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương nặng nề nhìn y rồi dùng linh lực thăm dò kỹ càng nội phủ Phù Ngọc Thu.
Hắn phát hiện chung quanh Thủy Liên Thanh quả nhiên có một đám linh lực U Thảo, linh đan kia đã bị y dung hợp hoàn toàn.
Trong lòng Phượng Ương dâng lên một cơn thịnh nộ, muốn quát mắng Phù Ngọc Thu nhưng nghĩ kỹ lại không nỡ.
Bộ dạng y như lợn chết không sợ bỏng nước sôi, nhíu mày nhìn hắn với vẻ mặt "xem ngươi làm gì được ta".
Phượng Ương lặng im hồi lâu rồi đột nhiên túm vạt áo Phù Ngọc Thu kéo y xuống.
Phù Ngọc Thu không kịp đề phòng nằm đè lên người Phượng Ương, sau đó một đôi tay ấm áp ôm lưng y rồi xoay người đè y dưới thân mình.
Phù Ngọc Thu sợ linh lực thoát ra khỏi miệng nên phồng má cố gắng im lặng, chỉ có đôi mắt xinh đẹp kia trừng Phượng Ương.
Phượng Ương yên lặng vỗ nhẹ hình lửa Phượng Hoàng trên cổ tay.
Chiếc vòng vàng trên tay Phù Ngọc Thu lập tức hiện ra xích vàng kêu leng keng gắn chặt vào chân giường.
Phù Ngọc Thu choáng váng, sau mấy lần giãy dụa phát hiện mình không thoát ra được thì hung dữ trừng hắn.
Con gà đuôi to này lại muốn làm gì đây?
Chắc không phải trói y lại rồi quay lưng bỏ đi chứ?
"Không được......" Phù Ngọc Thu không dám mở miệng nên chỉ phát ra mấy âm thanh mơ hồ từ khóe miệng, "Không được......"
Nếu giờ Phượng Ương dám bỏ đi thì y nhất định sẽ......
Phù Ngọc Thu đang nghĩ ngợi thì thấy Phượng Ương không có ý định đi mà còn chậm rãi cúi người đè y xuống.
Lửa Phượng Hoàng nóng rực như dấy lên trong không gian chật hẹp này, mền gấm trắng tinh bị hai người đè dưới thân, chỉ có một nửa lộn xộn che lại bắp chân Phù Ngọc Thu.
Phượng Ương nhìn y chăm chú, ngón tay vuốt nhẹ lên môi y rồi nói khẽ: "Ngươi đừng có hối hận."
Phù Ngọc Thu chẳng hiểu ra làm sao.
Nói xong Phượng Ương lại thì thầm một câu.
"Ngươi đừng...... hối hận đấy."
Rõ ràng Phù Ngọc Thu mới là người bị trói và rơi vào thế bị động nhưng Phượng Ương lại giống như bị ai nắm chặt điểm yếu, bồn chồn bất an lo được lo mất.
Phù Ngọc Thu đang định nói mình sẽ không hối hận thì chợt thấy gương mặt Phượng Ương từ từ phóng to.
Đột nhiên đôi môi lạnh buốt như bị thiêu đốt nóng rực kề sát vào môi Phù Ngọc Thu làm y rùng mình.
Đồng tử Phù Ngọc Thu hơi tan rã, sững sờ nhìn chằm chằm đôi mắt vàng gần trong gang tấc kia.
Phượng Hoàng thế mà......
Nghĩ thông suốt rồi sao?!
Phù Ngọc Thu còn chưa kịp mừng thì đã cảm nhận được đầu lưỡi nóng hổi cạy mở môi mình rồi âm thầm luồn vào thăm dò.
Một tia linh lực lửa Phượng Hoàng nóng bỏng cuồng bạo cướp thành chiếm đất, thế như chẻ tre chạy dọc cổ họng Phù Ngọc Thu rồi lan ra khắp tứ chi trong nháy mắt.
Toàn thân Phù Ngọc Thu run rẩy vì nóng, cảm thấy linh lực kỳ lạ kia đi tới đâu thì lá mình bị nướng cháy tới đó.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì giờ y là chim trắng nên đâu có lá.
Phù Ngọc Thu không chịu nổi linh lực nóng rực kia nhưng lại không muốn phụ lòng Phượng Hoàng chịu tiếp nhận linh lực của mình nên hai tay ôm chặt bả vai Phượng Ương không cho hắn đi, bắp chân quấn trong mền gấm mất khống chế quẫy đạp lung tung.
Mắt vàng lạnh lẽo của Phượng Ương nhìn chằm chằm vào đôi mắt Phù Ngọc Thu đang dần ứa nước, hắn nhổm dậy vuốt nhẹ đôi môi đỏ thắm kia.
"Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy."
Phù Ngọc Thu tìm lại hô hấp hít sâu một hơi, gương mặt trắng nõn ửng hồng lộ vẻ đờ đẫn.
Hơn nửa ngày sau y mới hiểu được ý Phượng Ương, lập tức nghẹn ngào một tiếng rồi khó nhọc ôm bả vai kéo hắn xuống nức nở mắng: "Hối hận cái cỏ ngươi! Tiếp tục đi......"
Rõ ràng Phượng Ương muốn chờ y cự tuyệt nhưng nghe Phù Ngọc Thu nói xong câu này thì chờ không nổi nữa mà lập tức bịt kín môi y.
Lần này linh lực như lửa cháy trên đồng cỏ kia không còn du tẩu khắp toàn thân mà bơi dọc theo kinh mạch tới nội phủ Phù Ngọc Thu.
Khi tiến vào nội phủ chứa linh đan, Phù Ngọc Thu bị bỏng không chịu được nữa nên nghẹn ngào phát ra một tiếng kêu khàn khàn rồi đạp mền gấm ra.
"Phượng...... Phượng Hoàng!"
Nơi quan trọng như nội phủ sao có thể để người khác tuỳ tiện xâm nhập được.
Linh lực Phượng Hoàng của Phượng Ương vừa ngang ngược vừa hung hãn, sau khi tràn vào nội phủ như cỏ xanh mùa xuân của Phù Ngọc Thu thì chẳng khác nào ác thú tàn bạo chiếm đoạt lãnh địa người khác, linh lực như đầu lưỡi nóng bỏng tham lam liếm láp từng ngóc ngách trong nội phủ.
Phù Ngọc Thu thật sự chịu không nổi nữa, cánh tay ôm bả vai Phượng Ương bắt đầu giãy dụa, sụp đổ khóc nấc: "Ta...... Ta sắp chết rồi......"
Y sắp bị lửa Phượng Hoàng thiêu chết rồi.
Phượng Ương mặc kệ.
Rõ ràng lúc nãy hắn đã hỏi Phù Ngọc Thu, dù bây giờ có khổ sở cỡ nào cũng sẽ không để y có thời gian hối hận.
Phượng Ương đã cho Phù Ngọc Thu vô số cơ hội để hối hận, thậm chí hắn còn định thả Phù Ngọc Thu ra khỏi Phượng Hoàng Khư.
Nhưng cái gì Phù Ngọc Thu cũng không biết mà hồn nhiên vô tư tìm chết, tự chui đầu vào lồng giam, thậm chí còn chủ động thò tay vào xiềng xích kia.
Phượng Ương đè lên Phù Ngọc Thu để mặc y liều mạng giãy dụa.
Linh lực kia vẫn tung hoành trong nội phủ, cuối cùng tìm được linh lực U Thảo giáng linh.
Nếu để Phù Ngọc Thu độ linh lực cho hắn chậm rì như vậy e là phải mười ngày nửa tháng mới xong.
Phượng Ương thản nhiên để linh lực trong nội phủ hóa thành một con Phượng Hoàng hư ảo rồi đột ngột ngậm linh lực kia vào miệng.
Ngay khi linh lực bị nuốt chửng, Phù Ngọc Thu bỗng rít lên một tiếng, đôi mắt xinh đẹp long lanh nước theo động tác cúi đầu phút chốc rơi lệ.
Hàng mi dài rậm của y rũ xuống, con ngươi tan rã, trong khoảnh khắc thần hồn giao hòa đã hôn mê bất tỉnh.
Phượng Ương đứng dậy chậm rãi ôm Phù Ngọc Thu vào lòng.
Thần hồn suýt vỡ vụn được linh lực U Thảo giáng linh từ từ chữa lành, cùng lúc đó một khí tức ấm áp như xuân từ linh lực bên ngoài chậm rãi len lỏi vào từng khe nứt của thần hồn.
Trong khoảnh khắc đó, Phượng Ương cảm nhận được rõ rệt thần hồn hắn và Phù Ngọc Thu nối liền với nhau.
Cảm giác khống chế thần hồn người khác và bị người khác khống chế quá mức kỳ diệu, thậm chí Phượng Ương còn cảm nhận được một sự yên tĩnh chưa từng có trong thức hải Phù Ngọc Thu.
Đây chính là thần hồn hợp nhất.
Trong bóng tối mịt mùng, Phù Ngọc Thu lẻ loi ngồi nhìn quanh với vẻ mờ mịt.
Cách đó không xa hình như có ánh lửa, y cực kỳ sợ hãi nên vội vàng đứng dậy rồi thất thểu chạy tới chỗ sáng rực kia.
Nhưng ánh lửa kia cứ như cố tình trêu chọc y, Phù Ngọc Thu càng chạy thì nó càng xa vời.
Cuối cùng y mệt mỏi thở hổn hển, dứt khoát ngồi bệt xuống đất giận dỗi không đuổi theo nữa.
Đám lửa kia vốn đã chạy rất xa, hình như biết Phù Ngọc Thu không đuổi theo mình nên hơi do dự rồi lại rón rén trở về.
Phù Ngọc Thu ngẩng đầu trừng nó một cái.
Ngọn lửa lượn quanh Phù Ngọc Thu mấy vòng, sợ y không đuổi theo mình nữa nên ngoan ngoãn tới cạnh dụi vào tay y lấy lòng.
Phù Ngọc Thu rất dễ dỗ, lập tức nguôi giận rồi đưa tay vỗ nhẹ ngọn lửa kia.
Chẳng biết có phải ảo giác của y hay không mà y cảm thấy đám lửa này rất quen thuộc.
Hình như là lửa Niết Bàn Phượng Hoàng để lại cho Sở Ngộ thì phải.
Nghĩ tới đây Phù Ngọc Thu sững sờ.
Sao y lại biết chuyện này?
Do thần hồn hợp nhất ư?
Đúng lúc này, đám lửa kia bỗng nhiên chui vào lòng bàn tay y, sau một tiếng ầm vang Phù Ngọc Thu như bị kéo vào một đoạn hồi ức.
Nước chảy róc rách, hoa hòe nở rộ.
Sở Ngộ trăm năm như một ngày đứng trên đường Hoàng Tuyền, xiềng xích trong tay bị gió thổi leng keng, vạt áo tung bay giữa đám hoa hòe lả tả rơi xuống.
Trên đường Hoàng Tuyền có rất nhiều tàn hồn lệ quỷ.
Đằng xa có một u hồn trắng như tuyết chậm chạp đi tới, Sở Ngộ hứng thú khoanh tay làm xiềng xích va vào nhau như tiếng chuông gọi hồn.
Nhưng tới gần mới phát hiện đó không phải u hồn mà là người sống.
Sở Ngộ nhíu mày nheo mắt nhìn hồi lâu, con ngươi chết chóc run lên.
Áo bào trắng có hoa văn Phượng Hoàng?
Tiên tôn Cửu Trọng Thiên đến Hoàng Tuyền làm gì?
Sở Ngộ đi nhanh ra đón rồi thi lễ một cái: "Tôn thượng."
Dường như Phượng Ương đã quên làm phép che mắt nên để lộ gương mặt xấu xí kia, đôi mắt vàng trống rỗng vô thần chẳng khác nào xác sống, hắn thẫn thờ nhìn Sở Ngộ.
"Có......" Hắn khàn khàn hỏi, "Thần hồn U Thảo giáng linh có đến Hoàng Tuyền không?"
Sở Ngộ sững sờ.
U Thảo giáng linh?
"Đây là linh vật của trời đất." Sở Ngộ nói, "Nếu chết tự nhiên thì sẽ bị thiên đạo thu hồi nên không tới Hoàng Tuyền đâu."
Phượng Ương lạnh nhạt nói: "Y đã...... tự nổ linh đan."
Hắn cũng không rõ làm sao mình biết được Phù Ngọc Thu tự nổ linh đan, tựa như sâu trong tim có một tia linh lực nối liền với y, thậm chí còn cảm nhận được nỗi đau đớn của Phù Ngọc Thu khi tự nổ.
Sở Ngộ do dự: "Nếu tự nổ linh đan hồn bay phách tán thì...... chắc tàn hồn sẽ ở Hoàng Tuyền đấy."
Phù Ngọc Thu như đang lơ lửng trên không, chỉ biết ngẩn ngơ đứng nhìn.
Đây là chuyện xảy ra năm đó sau khi Phượng Hoàng biết y chết sao?
Phù Ngọc Thu cứ tưởng nhờ ơn thiên đạo nên thần hồn mình mới lành lại nguyên vẹn rồi sống lại trong xác chim trắng, nhưng theo lời Sở Ngộ nói chẳng lẽ mình được Phượng Hoàng cứu sao?
Sau khi nói mấy câu, Phượng Ương thản nhiên bước vào Hoàng Tuyền.
Tàn hồn lệ quỷ trong Hoàng Tuyền nhiều vô số kể, vừa thấy người sống tiến vào thì hệt như ác thú đói bụng lâu ngày giương nanh múa vuốt nhào tới Phượng Ương.
Phù Ngọc Thu thì thào: "Không......"
Hoàng Tuyền lạnh như vậy, chẳng lẽ Phượng Ương thật sự muốn tìm thần hồn vỡ vụn của mình giữa hàng ngàn hàng vạn tàn hồn sao?
Bỗng dưng Phù Ngọc Thu không dám nhìn tiếp nữa.
Quả thật Phượng Ương đã làm vậy.
Hắn lặn lội khắp Hoàng Tuyền kiên nhẫn tìm thần hồn quen thuộc kia, ngay cả Sở Ngộ trên bờ cũng không nỡ nhìn nên bảo sứ giả câu hồn tìm giúp hắn.
Chẳng biết tìm bao lâu, cuối cùng Phượng Hoàng kiệt sức lảo đảo lên bờ.
Trong ngực hắn ôm mấy mảnh vỡ thần hồn U Thảo còn đang tỏa ra ánh sáng xanh, mười ngón tay thon dài như sắp đông thành băng khẽ run rẩy.
Chẳng biết thứ gì làm hắn bị thương mà máu Phượng Hoàng nhiễm độc loang lổ khắp áo bào trắng tinh, thậm chí còn có mấy giọt đọng trên tàn hồn.
Dường như Phượng Ương chẳng biết đau là gì, vừa lên bờ đã đưa tàn hồn cho Sở Ngộ xem, đôi mắt vô thần rốt cuộc hiện lên một tia sáng.
"Phải làm sao để...... cứu y?"
"Phượng Ương, ngươi biết hồn bay phách tán có nghĩa gì mà......" Sở Ngộ bất lực nói, "Ta thật sự chẳng có cách nào cứu y cả."
Phượng Ương đờ đẫn hồi lâu, chút ánh sáng khó khăn lắm mới có được lại từ từ mờ đi.
"Vậy phải làm sao để y được luân hồi?"
Từ khi có ký ức, ngoài Phù Ngọc Thu ra Phượng Hoàng chưa từng gặp ai có ý tốt, hắn cũng chẳng mong ước xa vời thiên đạo sẽ ban ơn cho mình, dù không cứu được Phù Ngọc Thu thì ít nhất cũng có thể để y luân hồi đến tam giới chứ không cần lênh đênh chìm nổi trong Hoàng Tuyền bẩn thỉu kia nữa.
Sở Ngộ nhìn hắn với vẻ thương hại rồi chậm rãi thốt ra mấy chữ.
"Chỉ có thể...... luyện hồn thôi."