Lúc này, Diệp Tuệ hít một hơi thật sâu, trên mặt có chút thay đổi. Suy cho cùng, đây cũng là một cuộc bán đấu giá kinh thế hãi tục, mặc dù trên danh nghĩa là từ thiện. Nhưng, ở cái thời đại này, ở cái đất nước Hoa Hạ này, vẫn có chút làm cho người ta nghe mà rợn cả người.
Lúc này, ánh mắt Diệp Tuệ có chút mơ mơ màng màng, lóe ra, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Vân đại thiếu gia bên kia. Điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang thấy có chút khác thường, sợ rằng, người chị họ từ trên trời rơi xuống này của mình đã để ý vị đại công tử của Vân gia rồi!
- Vật đấu giá cuối cùng, có thể nói là quý giá nhất, cũng có thể nói là không có giá trị nhất, cái này phải xem là ai? Chủ đề hôm nay là từ thiện, tôi hy vọng điều này chỉ có một lần rồi biến mất luôn. Tôi hy vọng cái này sẽ là một thứ lửa được lưu truyền lại, cũng sẽ giống như ngọn lửa của Olympic, có thể truyền lưu lại theo năm tháng, đưa khái niệm và tinh túy của việc từ thiện lan truyền ra rộng rãi, xâm nhập sâu vào trái tim của mỗi người. Tối hôm nay, tôi sẽ dùng một nụ hôn của mình làm vật đấu giá cuối cùng, cũng là bán đấu giá tự do. Bắt đầu đi.
Theo như câu nói cuối cùng của Diệp Tuệ, chuyên gia bán đấu giá Hongkong cũng hơi sửng sốt, món đồ đấu giá này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn. Trước đó, Diệp Tuệ không có nói qua với hắn ta về chuyện này, cũng may là kinh nghiệm của chuyên gia bán đấu giá này khá phong phú, nên đã nhanh chóng bắt kịp chủ đề câu chuyện:
- Nụ hôn của người đẹp, tôi tin đây không chỉ là một nụ hôn. Có lẽ, đây sẽ là một sự bắt đầu mỹ lệ, hoặc là một sự gặp gỡ bất ngờ khiến người ta nhớ mãi. Và có thể, đây sẽ là sự bắt đầu của việc ngọn lửa từ thiện được lưu truyền ở Hoa Hạ. Các vị sẽ trở thành một nhân chứng của đêm nay. Cảm ơn cô Diệp Tuệ đã vì việc từ thiện lần này mà hy sinh và cống hiến. Nụ hôn của cô sẽ là nụ hôn thuần khiết nhất trên thế giới này.
Lời nói này của Diệp Tuệ, lại khiến cho đại thiếu gia của Vân gia có chút giật mình, thật không ngờ, ở Trung Quốc đại lục, còn có những cô gái kỳ lạ như vậy.
Ngay lập tức, Vân đại thiếu gia vẫn là một vẻ mặt thản nhiên, nói:
- Trụ Vương có thể vì Đát kỷ mà mất nước. U Vương có thể vì một nụ cười của mỹ nhân mà gây ra chiến tranh với các nước chư hầu. Trí Quang vốn là một người bình thường, vì người âu yếm trong lòng mà dám tiêu tiền như nước, đó cũng có là gì? Chín trăm chín mươi nghìn, coi như đó là một chút tâm ý của tôi.
Hình như, Vân Trí Quang còn có chút thích văn vẻ. Như vậy cũng coi như là có chút cảm giác thanh nhã, phóng khoáng. Nhưng, lần đầu tiên trả giá đã đưa giá lên tới ., việc này lại làm cho không ít hội viên ở đây đều hít một hơi lạnh. Ở thời đại này vẫn là thời đại mà, gia đình có tài sản mức mấy nghìn cũng đã coi là thuộc loại thượng đẳng. Chín trăm chín mươi nghìn, đủ để làm cho chấn động rất nhiều người rồi.
Lúc này, Dương An Bang cũng mỉm cười nhìn Vân Trí Quang nói:
- Vân đại thiếu gia, niềm vui của mỹ nhân không phải dễ dàng đạt được như vậy chứ? Tôi nghĩ, tôi tăng giá thêm một chút, Vân đại thiếu gia cũng không để ý chứ, một triệu rưỡi.
Dương An Bang cũng không có sở thích tao nhã như vậy giống Vân Trí Quang, trực tiếp một cú chính là một triệu rưỡi. Lúc này, Vân Trí Quang lại cười:
- Anh Dương có nhã hứng như vậy, Trí Quang tự nhiên sẽ liều mình bồi quân tử. Nếu anh Dương đã mở miệng, lại tăng giá như vậy thì có vẻ Vân Trí Quang tôi có chút không phóng khoáng rồi. Như vậy đi, .., đấy, cũng là đồng âm của tình yêu lâu dài, ngụ ý tình yêu có thể thiên trường địa cửu (bên nhau trọn đời).
Lời nói của Vân Trí Quang còn có ngụ ý khác, ý muốn nói mình là rồng qua sông. Hơn nữa cũng chỉ ra, không phải tục ngữ nói: rồng mạnh không đè được rắn địa phương sao? Nói như vậy cũng là có ý thỏa hiệp. Hơn nữa một lần tăng .., coi như là cũng đủ biểu đạt thành ý của Vân Trí Quang. Lúc này, Dương An Bang cũng không nói tiếp nữa, theo ba tiếng vang gõ thước quyết định của chuyên gia đấu giá.
Giải quyết dứt khoát, chuyên gia bán đấu giá lập tức cao giọng nói:
-Xin mời ông Vân lên sân khấu, giá quyết định là ...
Câu này vửa nói ra khỏi miệng, lại có cảm giác như phá hỏng khung cảnh. Lúc này, Diệp Tuệ cũng đã đi tới rồi, tính cách mạnh mẽ, can đảm, nhìn chăm chú vào Vân Trí Quang, Diệp Tuệ cũng rất tự nhiên tiếp đón, nói;
- Cảm ơn anh vì đã cống hiến cho việc làm từ thiện. Lần này tiền từ thiện quyên góp được, tôi đã chuẩn bị thành lập một hội ngân sách của chính mình liên kết với công trình hy vọng của chi đoàn Hoa Hạ. Có hứng thú cùng tôi đi khảo sát thực địa ở các vùng Hoa Hạ sao?
Lúc này, Vân Trí Quang cũng mỉm cười, không thể phủ nhận, kiểu tính cách này của Diệp Tuệ rất hấp dẫn hắn. Không giả tạo, không kệch cỡm cũng như không có cái sự ganh đua, dối trá giống như một đám tiểu thư thục nữ, mà giờ có vẻ rất chân thật. Nhưng giờ phút này, Diệp Tuệ mang đến cho Vân Trí Quang lại là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ.
Từ khi trên sân khấu, Vân Trí Quang đều biểu hiện rất lịch sự, giờ phút này càng phải như vậy, gã nhún vai, lập tức nói;
- Nếu đã mong muốn như vậy, không dám mời cô.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, người này thú vị thật, những lời này lấy từ Mạnh Tử.Công Tôn xấu hạ, nguyên văn là không dám mời cô, nhưng rất mong muốn.
Chỉ có điều, lúc này thấy loại cảm giác này của hai người họ, hình như có chút cảm giác của kẻ cắp gặp bà già.
Kế tiếp, chính là khoảng thời gian của tiệc rượu tự do của yến hội. Hoàn toàn phỏng theo phương tây, hình thức của tiệc tự chọn. Ở trong khoảng trống giữa đại sảnh, những ly rượu chân dài được chất cao thành hình kim tự tháp. Lần này, là người tổ chức buổi tiệc, Diệp Tuệ và hội viên trả giá cao nhất hội đấu giá này Vân Trí Quang cùng nhau đỡ Champagne theo chiều từ trên đỉnh tháp xuống. Một tiếng thình thịch từ phía trên đại sảnh. Những mẩu giấy màu sắc rực rỡ tung bay xuống thể hiện sự thành công của yến hội.
Vào giờ phút này, những cô nàng tiểu thư quyền quý và những công tử nổi tiếng của thủ đô tự nhiên chia thành các nhóm nhỏ, thì thầm hoặc là vui vẻ nói chuyện với nhau. Các thương nhân đến từ câu lạc bộ Đại Đường, cũng đã tụ tập ở một chỗ thảo luận khả năng có thể hợp tác hay không, phân tích xu thế kinh tế của tương lai, đây là yến hội của xã hội thượng lưu.
Lúc này, Vân Trí Quang và Diệp Tuệ cùng nhau nâng ly rượu đi về phía Nhiếp Chấn Bang và Dương An Bang. Nhìn Đổng Uyển khoác tay đứng nép vào bên người Nhiếp Chấn Bang, Vân Trí Quang nở một nụ cười trang nhã, ngay sau đó nhìn sang Dương An Bang bên cạnh, nói:
- Anh Dương, sao không giới thiệu cho tôi biết một chút về vị tuấn kiệt này?
Dương An Bang cũng mỉm cười, nói:
- Vân thiếu gia, chính thức giới thiệu với anh, đây là người anh em của tôi, Nhiếp Chấn Bang. Sau này rất có thể sẽ trở thành em rể của tôi. Vân Trí Quang, công tử của Vân gia nước Mỹ.
Lúc này, Vân Trí Quang khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi, ngay sau đó Vân Trí Quang quay sang, nói:
- Anh Chấn Bang tuổi trẻ tài cao, có thể giành được sự cảm mến của cô gái đẹp, thật sự khiến cho Trí Quang khâm phục. Không biết anh Chấn Bang có thể vì người đẹp mà bộc lộ chút tài hoa không. Cũng làm cho Trí Quang này mở mang kiến thức một chút?
Vân Trí Quang này thật đúng là không ra cái gì cả! Nhiếp Chấn Bang trong đáy lòng mắng một câu. Thoạt nhìn thì có vẻ tao nhã, nhưng khi đã bắt tay vào làm chuyện gì thì một chút cũng không mơ hồ. Nếu nói âm hiểm, tiểu nhân thì cũng chưa tới mức. Nhưng thật ra, tính cách này lại khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút khó chịu. Tuy nhiên, đây có thể coi là một tên tiểu nhân thực sự, ít ra cũng không thể phía trước một đằng, sau lưng một nẻo được. Về phần Diệp Tuệ, Nhiếp Chấn Bang cũng không nghĩ nhiều như vậy, mỗi người đều có những tư tưởng và theo đuổi của riêng mình. Dựa vào tính cách của Diệp Tuệ, không phải mình nói một câu là đừng nên cùng Vân Trí Quang là có thể quyết định được. Loại chuyện tình cảm này, có lẽ đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nhìn bên cạnh Đồng Uyển cũng có chút chờ đợi, Nhiếp Chấn Bang hơi nhức đầu. Tài hoa hay gì đó, bản thân hắn cũng chưa dám nói, nhưng thư pháp thật ra cũng là một tài. Tuy nhiên, trong trường hợp này, rõ ràng thư pháp không thích hợp. Cũng may lúc kiếp trước, những ca khúc sau này phổ biến, Nhiếp Chấn Bang cũng từng hừ theo mấy câu, bây giờ hồi tưởng lại, thật đúng là có một hai bài vẫn khắc sâu trong ký ức.
Trầm tư một hồi, Nhiếp Chấn Bang quay sang nhìn Đồng Uyển và Lệ Tuyết, mỉm cười, nói:
- Nói ra thì cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, thật sự chưa từng làm gì cho em. Nếu như Vân thiếu gia đã nói, vậy thì tôi sẽ hát một bài, tên bài hát rất tầm thường: Chuột yêu gạo!
Anh nghe thấy tiếng nói của em
Có một cảm giác đặc biệt
Khiến cho anh không ngừng nghĩ, không dám quên em lần nữa.
Anh nhớ có một người luôn mãi mãi ở trong trái tim anh.
Mặc cho chỉ có thể nhớ em như vậy
Anh yêu em, giống như chuột yêu gạo
Nhiếp Chấn Bang dùng phương thức thanh xướng để hát ca khúc này.
Lúc này, mọi người ở nơi đây đều ngây ngẩn cả người. Vẻ mặt Dương An Bang dường như là có chút khó tin. Từ bao giờ, Nhiếp Tam ca còn có cái tài như vậy, không phải là tìm người dạy đấy chứ?
Dương An Bang ngay lập tức liền bác bỏ cái giả thiết này. Đây hoàn toàn là một chuyện xảy ra khá bất ngờ. Nhiếp Chấn Bang cũng không có sự chuẩn bị trước. Xem ra, anh ba Nhiếp còn không ít bí mật.
Mà lúc này, Đổng Uyển và Lệ Tuyết lại có một bộ dạng ngốc nghếch. Giống như lời Nhiếp Chấn Bang đã nói vậy, bài hát rất bình thường, nhưng nó lại đánh thẳng đến nơi sâu thẳm trong trái tim, nó làm cho hai trái tim kia cùng rung động.
Lý Lệ Tuyết vẫn còn ổn một chút, nhiều ít vẫn có khả năng điều khiển bản thân. Biết rằng giờ phút này không phải lúc. Nhưng hiện tại, Đồng Uyển vốn dĩ không còn một chút kiêu ngạo nào, trực tiếp nhào tới trong lòng ngực của Nhiếp Chấn Bang, nói thủ thỉ:
- Chấn Bang, em cũng yêu anh!
Bên cạnh, Lý Lệ Tuyết thấy một màn như vậy, lại đột nhiên quay người, lau nước mắt, và miễn cưỡng cười nói:
- Các vị, mọi người từ từ chơi, tôi xin lỗi không tiếp chuyện được rồi!