- Bí thư Mạc, Bí thư Triệu. Làm như vậy, dường như chua được ổn thỏa! Nhiếp Chấn Bang lập tức từ bên cạnh đứng dậy.
Cục diện hiện giờ, cũng chỉ có Nhiếp Chấn Bang có thể chống một chút. Triệu Côn Luân là bí thư chính ủy, Cục trưởng cục Công an, ở loại đơn vị như cục Công an, mệnh lệnh của cấp trên cho cấp dưới chính là quân lệnh. Trần Nhạc mặc dù cứng đầu đến như thế nào, cũng phải khuất phục. Đây là vấn đề về thái độ, nếu không, cho dù mọi chuyện xong rồi, Triệu Côn Luân cũng có thể mượn chuyện này để chỉnh Trần Nhạc.
- Cái gì không ổn? Mạc Chí Hải hừ lạnh một tiếng nhìn Nhiếp chấn bang. Mạc Chí Hải hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn, mình cũng đã nhượng bộ rồi nhưng Nhiếp Chấn Bang hiện giờ là đang muốn chủ động bức lên trên đầu của mình rồi. Cá chết lưới rách cũng chỉ là thường mà thôi. Lúc này Mạc Chí Hải trầm giọng nói:
- Nhiếp Chấn Bang, cậu cũng chỉ là Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện, không được phân công quản lý phương diện công tác này. Cậu không thấy là bây giờ bàn tay cậu vươn quá dài rồi sao?
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười một chút. Lúc này tinh thần của Mạc Chí Hải đã có chút hỗn loạn. Trước mặt mọi người, còn trực tiếp nói đến như vậy, ngay cả cái thân phận Bí thư huyện ủy của bản thân cũng không để ý nữa, thật đúng là quan tâm sẽ bị loạn. Hắn lập tức liền đáp lại rất thản nhiên:
- Bí thư Mạc phê bình rất đúng. Tuy nhiên, vừa lúc lần này chuyện gây rối công trường của công ty Mẫn Nông và chuyện vây chặn Huyện ủy ngay sau đó có sự liên quan với nhau, sau khi tìm hiểu và tra xét rõ ràng, chúng tôi đã lần tới chỗ của con trai ông. Bí thư Mạc, xin ông yên tâm, trong vòng hai mươi bốn giờ, chắc chắn chúng tôi sẽ thả người. Tuy vậy, bí thư Mạc, theo quy định, đầu tiên, ông là Bí thư huyện ủy, là quan phụ mẫu của cả một huyện, nhưng ở trong tình huống này, lẽ nào ông không thấy rằng, mình nên áp dụng thái độ tránh mặt sao? Ông làm như vậy, sẽ ảnh hưởng tới thái độ của nhân viên phá án đấy.
Bình thường mà nói, những chuyện như thế này, Mạc Chí Hải không thích hợp ra mặt, cho dù là muốn ra tay thì cũng chỉ nên ngầm đánh tiếng. Trực tiếp ra mặt giống như bây giờ sẽ truyền đi ảnh hưởng không tốt. Hiện tại, xem ra thái độ của Mạc Chí Hải khá là nóng nảy rồi.
Vừa đúng lúc đó, bên ngoài Cục Công an, bốn năm chiếc xe trực tiếp tiến vào. Chiếc xe mang biển số bốn của thành phố Bá Châu khiến Mạc Chí Hải trong lòng nhảy dựng.
Nhắc tới chiếc xe biển số bốn này, ở Bá Châu cũng không ít sự tích. Đầu năm trước, Ủy ban nhân dân thành phố Bá Châu có mua mười ba chiếc Mercedes-Benz về. Trong thời điểm biên chế dãy số, các lãnh đạo Thành ủy đều không muốn biển số . Các chiếc xe số một, hai, ba, tất nhiên lần lượt là Lưu Văn Thanh, Đinh Ái Quốc và Trình Tân Hoa, đến lượt số bốn, Triệu Vệ Hồng không cần, Lý Dũng cũng không muốn, Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân thành phố Hồ Vệ Hoa cũng không. Hồ Vệ Hoa là người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, tên theo dân tộc Duy Ngôn Nghĩ là Ngải Lực, Ngải Mã Đề, Hồ Vệ Hoa là tên tiếng hán của ông ta.
Cuối cùng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bạch Vi Dân đã đứng lên nhận lấy dãy số này đi. Bạch Vi Dân lúc nhận xe nói một câu rất kinh điển:
- Tôi không sợ chết. Tôi cũng không sợ số bốn, tôi chỉ hy vọng về sau cán bộ thành phố Bá Châu cũng sẽ không sợ dãy số này, không sợ chiếc xe này.
(người trung quốc kị số vì phát âm của nó gần giống với từ chết trong tiếng trung)
Lúc này, chiếc xe dừng lại, vẻ mặt Bạch Vi Dân nghiêm túc xuống xe, nhìn tình huống giằng co với nhau này, sắc mặt Bạch Vi Dân trầm xuống, nghiêm túc nói:
- Các cậu đang làm gì vậy? Đây còn giống bộ dạng một cơ quan nhà nước sao? Như thế nào, nội chiến sao, muốn đánh nhau rồi hả?
Mạc Chí Hải điều chỉnh tâm trạng một chút, lập tức chạy ra tiếp đón ,thấp giọng nói:
- Bí thư Bạch, anh đã hiểu lầm rồi, chuyện không phải như vậy, mà là Chủ tịch Nhiếp bọn họ đã vô cớ bắt con trai tôi. Tôi lại đây để hỏi tình hình một chút. Bị bắt đến nay cũng gần một ngày rồi mà bọn họ còn không thả người. Cho nên, tôi có chút nóng lòng. Tôi xin tự kiểm điểm, đây là do tôi không làm tròn bổn phận. Tôi hẳn là nên áp dụng thái độ lảng tránh.
Lúc này, Mạc Chí Hải chơi cái thủ đoạn vừa ăn cướp vừa la làng (ác nhân tiên cáo trạng). Bạch Vi Dân nhìn Mạc Chí Hải liếc mắt một cái, cảm thấy có chút ghê tởm. Nếu không biết chuyện này, Bạch Vi Dân nhất định sẽ cho là Mạc Chí Hải đúng. Nhưng, hiện tại thì khác, hắn chỉ lạnh lùng quét mắt qua một cái.
Bên cạnh, Trưởng phòng của phòng giám sát số , Ủy ban Kỷ luật thành phố, Trưởng phòng Lãnh Văn Khoa đã đứng dậy, thần sắc lạnh lung, nhìn Mạc Chí Hải nói:
- Đồng chí Chí Hải, hiện tại, tôi muốn tuyên bố một chuyện với ông.
Con người Lãnh Văn Khoa này, Mạc Chí Hải hiểu rất rõ, Phòng giám sát số của Ủy ban Kỷ luật thành phố Bá Châu, phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật của các đơn vị cơ quan trực thuộc thành phố. Còn phòng giám sát số hai phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật của Khố thị, huyện Lê cùng với huyện Tháp Mộc. Có thể nói, đối với cán bộ huyện Lê, trừ Bạch Vi Dân ra, người thứ hai mà họ sợ chính là Lãnh Văn Khoa này.
Vừa nghe đến đây, sắc mặt Mạc Chí Hải liền thay đổi hoàn toàn. Xem ra, chuyện của mình đã phát ra ngoài rồi, con trai bị bắt chẳng qua chỉ là điềm báo trước thôi.
- Đồng chí Mạc Chí Hải, căn cứ hội nghị thường vụ đặc biệt của Hội đồng nhân dân thành phố, hội nghị quyết định miễn tư cách đại biểu thành phố Bá Châu, tư cách ủy vên Hội đồng nhân dân thành phố của ông. Căn cứ quyết định của hội nghị Thành ủy thường ủy, tạm thời đình chỉ tất cả các chức danh và công tác của ông ở huyện Lê. Công tác ở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tạm thời do Phó bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện, đồng chí Ngô Chí Hùng đảm nhiện. Bây giờ, mời ông đi cùng chúng tôi một chuyến. Thanh âm to, mà giọng điệu cũng rất bình tĩnh của Lãnh Văn Khoa cứ thế đều đều cho đến khi nói xong.
Giờ phút này, mọi người có mặt trong ở đây đều vô cùng kinh hãi, Triệu Côn Luân lại càng là có chút hối hận. Tin tức này, tới thật sự là quá đột ngột, bản thân hắn còn chưa nắm được chút tin tức nào, mà ngay cả bí thư của ủy ban chính trị và pháp luật cũng không có thông báo cho mình bất cứ tin tức gì.
Nhớ tới chính mình vừa mới rồi còn cùng Mạc Chí Hải cùng nhau công khai lên án Trần Nhạc, Triệu Côn Luân cũng có chút bận tâm, không tự chủ được dịch sang bên cạnh một chút.
Bạch Vi Dân lúc này phất tay ra lệnh cho hai cấp dưới, lập tức, hai người họ đi tới mỗi người đứng một bên Mạc Chí Hải.
Bạch Vi Dân lúc này cũng nói:
- Mạc Chí Hải, căn cứ điều lệ quy định của Chính phủ ban bố hành chính, cơ quan giám sát có quyền chỉ định và yêu cầu ông ở một thời gian và địa điểm quy định phải đưa ra giải thích và điều trần về tất cả những vấn đề có liên quan. Hay nói một cách khác, từ lúc này bắt đầu, ông đã bị song quy rồi. Đồng chí Mạc Chí Hải, ông là Đảng viên lâu năm rồi. Quy định đã nói rất rõ ràng. Tôi cũng không cần nói nhiều, hy vọng ông không cần ôm suy nghĩ quá nhiều, chủ động thẳng thắn khai báo với tổ chức.
Nói xong, Bạch Vi Dân phất phất tay nói:
- Mang đi!
Từ lúc Bạch Vi Dân rời khỏi, phòng Công an huyện gần như sắp nổ tung rồi. Triệu Côn Luân lúc này, vẻ mặt cũng có chút phức tạp. Đến nay, Ngô Chí Hùng nắm giữ toàn bộ công tác của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện vậy thì tình hình của mình cũng có chút đáng lo rồi.
Tin tức Mạc Chí Hải bịsong quy, rất nhanh đã bị truyền khắp huyện Lê, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến tất cả cán bộ phải bàng hoàng.
Nhiếp Chấn Bang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may họ đến kịp. Nếu Bạch Vi Dân đến chậm thêm đến một chút nữa thôi, có thể Mạc Minh Vũ sẽ bị đưa đi mất. Đến lúc đó, hai cha con họ thông đồng đem trách nhiệm đẩy sang cho Mạc Minh Vũ, Mạc Chí Hải hoàn toàn không có trách nhiệm. Mặt khác, có Mạc Chí Hải ở đây, cho dù là sau này Mạc Minh Vũ có bị phạt thì đợi đến khi sống gió qua rồi, cũng vẫn có một con đường sống.
Nhưng hiện gờ thì khác, Mạc Chí Hải căn bản không biết Mạc Minh Vũ sẽ nói cái gì, như vậy sẽ dễ dàng thẩm vấn ra. Về phía Ủy ban Kỷ luật kia, Nhiếp Chấn Bang chưa quen thuộc, cũng không rõ ràng lắm, nhưng, xem sắc mặt biến sắc của mấy cán bộ khi nhắc đến Ủy ban Kỷ luật, chuyện này sợ rằng sẽ không có kết quả tốt.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang xem như có thể hoàn toàn yên tâm, Thành ủy đã quyết nghị, dù sao đi nữa coi như trận này mình đã thắng. Nhìn Trần Nhạc đang ngồi bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cười nói: - Lão Trần, chuẩn bị một chút đi, tôi nghĩ Ủy ban Kỷ luật ngày mai sẽ đưa Mạc Minh Vũ đi rồi. Thời gian khó khăn nhất coi như đã qua. Lão Trần, chúng ta nên ăn mừng rồi.
Bên trong nhà khách của Ban Chỉ huy quân sự huyện Lê. Đây là nơi có điều kiện tương đối kém của Lê huyện. Nhưng, mỗi nơi như nhà khách quân khu hoặc là nhà khách Ban chỉ huy Quân sự, lại là nơi mà Ủy ban Kỷ luật thích đi nhất. Nguyên nhân rất đơn giản, vì ở đây an toàn và yên tĩnh.
Toàn bộ nhà khách, tổng cộng có hai tầng lầu, đều là cái loại nhà ngang khá đơn giản. Hiện giờ, toàn bộ lầu hai đã bị Ủy ban Kỷ luật thành phố Bá Châu bao hết.
Một căn phòng, đã được sửa chữa thành phòng thẩm vấn. Ở bên cạnh phòng thẩm vấn, đáng lẽ có gường nhưng hai giường đã bị chuyển đi, chỉ để lại một chiếc. Nơi này, chính là chỗ ngủ của Mạc Chí Hải, để đề phòng Mạc Chí Hải trốn ra hoặc liên lạc với bên ngoài, Ủy ban Kỷ luật thành phố đã đặc biệt phái tới sáu nhân viên công tác, chia làm ba ca thay phiên gác, liên tục hai bốn trên hai bốn.
- Mạc Chí Hải, ngồi đi, biết vì sao ông được đưa tới đây không?
Lãnh Văn Khoa rất có kinh nghiệm với kiểu mở màn như thế này.
Mạc Chí Hải sửng sốt lập tức nói:
- Trưởng phòng Lãnh, chính tôi còn đang mơ hồ đây, rốt cuộc là chuyện gì? Trên tổ chức dù sao cũng phải cho tôi một lời giải thích, cứ như vậy không rõ ràng liền đưa tôi tới rồi, thế này coi như là cái gì chứ?
Mạc Chí Hải cũng là kẻ lõi đời rồi, quy trình của song quy ra sao, Mạc Chí Hải rất rõ ràng. Song quy, cũng không phải chứng tỏ đã nắm giữ chứng cớ. Sau khi bị song quy, cũng có thể được thả ra, chỉ cần mình chịu đựng được thì sẽ không có việc gì.
- Bộp!
Lãnh Văn Khoa vỗ một tiếng lên trên bàn, làm một cán bộ kỳ cựu của Ủy ban kỷ luật rồi, Lãnh Văn Khoa tất nhiên hiểu rõ Mạc Chí Hải là người ra sao. Hắn chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phải dùng áp lực tâm lý mới được.
Nhìn bộ dạng ngây người của Mạc Chí Hải, Lãnh Văn Khoa cười lạnh một tiếng, lập tức đặt lên trên bàn hai quyển ghi chép có vẻ rất quen thuộc với Mạc Chí Hải .
- Có phải rất quuen không? Đồng chí Mạc Chí Hải, ông đừng cố chống cự nữa, chuyện của ông, tổ chức đã điều tra được rất rõ ràng, nếu không, ông cho rằng Thành ủy sẽ dễ dàng đưa ra mệnh lệnh song quy đối với một Bí thư huyện ủy sao? Chính bản thân ông hãy suy nghĩ thật kỹ, hối cải sẽ được khoan dung, đây mới là đường ra duy nhất của ông! Lãnh Văn Khoa tiếp tục gây áp lực.
Từ lúc Mạc Minh Vũ bị Ủy ban Kỷ luật mang đi, rất nhiều bằng chứng chính xác mới liền tục xuất hiện, Mạc Chí Hải cố gượng được ba ngày, cuối cùng cũng không chống nổi. Sự tình tới mức này, Mạc Chí Hải cũng hiểu, chỗ dựa vững chắc của mình, chỉ sợ là không trông cậy được vào nữa rồi. Mạc Chí Hải lúc này đã hoàn toàn chết tâm, cũng thông minh mà khai hết ra mọi chuyện. Tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng chính thức rút khỏi huyện Lê, vụ án giao do cơ quan kiểm sát tiến vào trình tự công tố.
Cùng lúc đó, văn kiện Thành ủy chính thức truyền đạt mệnh lệnh miễn chức Huyện ủy uỷ viên, ủy viên thường vụ, Bí thư huyện ủy, hhai trừ công chức, khai trừ Đảng viên của Mạc Chí Hải. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân đều do Phó bí thư huyện ủy, Chủ tịch Ngô Chí Hùng nắm quyền. Từ khi Mạc Chí Hải bị đưa đi, trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, toàn bộ Lê huyện lại bắt đầu hoạt động bình thường.