Thiên Tuyết nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mắt, lại nhìn năm người còn lại trên bàn ăn. Theo thứ tự vòng tròn từ phải sang trái sẽ là cô, Tư Đồ Thiển, Lâm Nhã Uyên, An Thịnh Vũ, Âu Dương Tuấn và Nhữ Giao.
Tên khốn kiếp Tư Đồ Thiển này thật biết cách gạt người! Cái gì mà “tớ mời cậu bữa trưa”! Cô khinh! Cô chỉ vừa chấp nhận cái yêu cầu đồi bại của hắn hắn liền mang cô đến nơi này thực tập ngay lập tức sao? Một phút thời gian thích ứng cũng không có?
“Mọi người, đây là bạn gái của tớ, Thiên Tuyết! Tuyết Tuyết, đây là bạn bè thân nhất của anh, đã nói qua với em trước kia.” Tư Đồ Thiển rất tự nhiên hướng mọi người giới thiệu Thiên Tuyết, còn cố ý nhấn mạnh là bạn gái của hắn.
“Anh” cái con khỉ ấy! Bây giờ còn dám đổi luôn cách xưng hô với cô? Một tiếng “anh” này của cô hắn nhận nổi không? Kiếp trước ít nhất cô cũng đã hai mươi lăm đấy!
“Này…Thiển!” Âu Dương Tuấn nhăn nhăn mày. Thiển không biết ở đây còn có hai cô gái rất yêu hắn sao? Như thế nào lại mang một Thiên Tuyết đến? Chê vẫn chưa đủ phiền phức?
“Chào mọi người! Xin được chỉ giáo!” Thiên Tuyết khách sáo nói. Hôm nay hai mươi bốn tiếng đồng hồ chẳng lẽ cô đều phải gặp bạn bè của Tư Đồ Thiển sao? Thật là mắc cười! Bất quá tất cả cũng chỉ là một đám con nít chưa trưởng thành mà thôi!
Năm người còn lại đơn giản gật đầu, tự giới thiệu bản thân sơ lược một lần cho Thiên Tuyết nghe. Nhưng mà cô hình như lại cảm thấy có vài ánh mắt đang cảnh cáo nhìn cô đấy! Suy nghĩ quá nhiều chăng?
Không khí căng thẳng lúc đầu nhanh chóng bị thay đổi, mọi người cười đùa vui vẻ trêu chọc lẫn nhau. Chỉ là không khí này dường như không thấm được Thiên Tuyết. Hấp dẫn được cô đặc biệt chú ý chỉ có cô gái ngồi ở góc bên kia- Nhã Giao. Rõ ràng là rất muốn xen vào nhưng lại không có cơ hội? Xem ra không chỉ một mình cô nha, còn có người khác bị ghẻ lạnh!
“Xin hỏi, các vị còn lại muốn dùng gì?” Câu nói của phục vụ nam lôi mọi người trở lại thực tại. Thôi kể những chuyện quá khứ!
Phục vụ nhanh chóng bày ra trên bàn ăn những món đã gọi trước đó! Bánh ngọt chocalate có vị dâu nhẹ của Lâm Nhã Uyên, salad rau và trái cây của Nhữ Giao, còn mấy tên khác chỉ gọi bít tết và rượu vang. Còn mỗi cô và Tư Đồ Thiển đến trễ là vẫn chưa quyết định sẽ ăn gì.
Nhìn món ăn của những người khác khiến Thiên Tuyết tự đặt ra câu hỏi. Cái này là đồ ăn trưa thật sao?
“Một phần cải xào thịt bò, rượu vang! Tuyết Tuyết, em muốn ăn cái gì?” Tư Đồ Thiển không cần xem qua thực đơn, nhanh chóng gọi.
“Ừm, mì cay. Cảm ơn” Thiên Tuyết dưới ánh mắt chờ mong của mọi người cuối cùng cũng nói xong. Cô cũng rất muốn ăn bánh ngọt và salad. Nhưng mà salad là ăn vào buổi sáng, bánh ngọt thì là buổi chiều. Cô không thích ăn trưa bằng những thứ này! Không tốt cho sức khỏe! Ăn nhiều còn có thể béo lên đấy!
Phục vụ ghi chép lại chuẩn bị rời đi thì bị Lâm Nhã Uyên gọi lại.
“Chậm đã, phần đồ ăn của Thiển nhớ đừng cho tiêu vào, anh ấy sẽ bị dị ứng!” Lâm Nhã Uyên gấp gáp nói.
Không khí ở hiện trường bỗng nhiên giảm đi vài độ, Nhữ Giao cuối đầu, cắn môi. Rõ ràng là bị uất ức.
“A, Thiển, anh bị dị ứng với tiêu sao? Thật là! Nên cẩn thận một chút chứ!” Thiên Tuyết thích ứng đầu tiên, cười cười nói. “Cảm ơn cô nhé Lâm tiểu thư! Lần sau tôi nhất định sẽ để ý đến anh ấy nhiều hơn, làm phiền cô như vậy rất ngại!”
Lâm Nhã Uyên bình tĩnh lắc đầu “Không có gì, là tôi nói nhiều mà thôi”.
Âu Dương Tuấn và An Thịnh Vũ nhướng mày che giấu vẻ ngạc nhiên. Cô gái này là đang chứng minh Thiển thuộc về quyền sở hữu của cô ta sao? Tự cho Tiểu Uyên là người ngoài?
Nhân lúc mọi người nói chuyện với nhau Thiên Tuyết liền nhích lại gần nói nhỏ vài câu vào tai Tư Đồ Thiển. Vẻ ngoài thân mật này làm hiểu lầm khá là nhiều người!
“Tiêu mà cũng bị dị ứng? Tư Đồ Thiển, cậu thật vô dụng!”
Tư Đồ Thiển vốn là đang vui mừng, nhưng vừa nghe cô nói xong liền biến đổi sắc mặt.
Thiên Tuyết mặc kệ tất cả nhâm nhi đồ ăn trong tay, cảm thấy có người nhìn mình liền theo phản xạ nhìn lại, cười một cái thật chân thành với Nhã Giao. Cô gái nhỏ, yên tâm a, khi nào tôi đuổi được Lâm Nhã Uyên đi tôi sẽ trả lại Tư Đồ Thiển cho cô!!
“Nhữ Giao, Thiển, Tuấn, Vũ để tớ thanh toán, đã nói là tớ đãi khách mà.” Sau khi ăn cơm xong, Lâm Nhã Uyên vội vã muốn đi tính tiền, nói là bữa cơm này nên để cô ta mời.
Nhữ Giao vội vàng đứng lên ngăn lại, mà Lâm Nhã Uyên đã lấy ví ra rồi. “Cậu cũng được coi như em út, tớ có mời cậu đi nữa, đó cũng là việc nên làm mà!” Lâm Nhã Uyên liếc nhìn Nhữ Giao nói.
“Không được, không được, nếu vậy thì tớ càng phải mời cậu mới đúng!" "Bộp….” Đúng lúc Như Giao giằng co khiến chiếc ví da của Lâm Nhã Uyên rơi xuống đất, bên trong rơi ra một tấm hình dài cỡ ba tấc từ từ rơi xuống nằm trên mặt đất.
Nhữ Giao và Thiên Tuyết cùng đúng lúc ngồi xổm xuống, nhặt chiếc ví và tấm hình của Lâm Nhã Uyên lên, khi nhìn thấy người chụp trong ảnh là Tư Đồ Thiển, Nhữ Giao hơi khựng lại. Lúc này, vẻ mặt Lâm Nhã Uyên cũng sượng sùng.
Hết chương