Ảnh Vệ nghiêm túc đưa tài liệu lên cho Lãnh Ngạo. Bọn họ không biết chủ tửđang nghe cái gì, lúc thì chau mày, có lúc lại nhếch môi cười nhẹ. Hùdọa bọn họ không biết bao nhiêu là lần, chỉ sợ phạm phải lỗi gì đó thìbọn họ xong rồi!
Lãnh Ngạo nhìn tài liệu về Thiên Tuyết từ nhỏ đến lớn, rất đầy đủ…
“Đại ca, ba quả bom ở tại giải ngoại hạn anh mở rộng chúng ta có hẹn giờ hay không?” Diệp Thành nhìn hắn hỏi.
“..Không cần, tháo ra đi!” Lãnh Ngạo lật từng tờ đọc, trước đây chủ yếu là hắnlàm vậy để khủng bố, khiêu chiến chính phủ mà thôi, đó cũng là một cáchgiết thời gian thú vị. Chỉ là hiện giờ hắn không có thời gian lo nhữngchuyên vô ích đó! Tạm thời bỏ qua!
Diệp Thành đứng bên cạnh runrun, không đặt bom ở đó vậy thì ở nơi khác đông người hơn sao? Có phảiquá nhẫn tâm hay không? Lần nào đại ca cũng quay lại cảnh bọn họ chạycuống cuồng cả lên trước khi quả bom nổ vài giây sau đó còn xem lại mấylần…Biến thái!
“…Catherine thế nào? Cô ta đâu rồi?” Lãnh Ngạo sau khi xem xong, gác chân lên bàn, quét mắt qua tất cả mọi người trong phòng.
“Cô ta hiện giờ đang ở phía dưới lầu, lần này là cướp cô ta trong tay Lý Tư Đặc, có phần khó khăn.”
“Bồi thường thiệt hại cho người thi hành nhiệm vụ lần này!” Lãnh Ngạo vừanói vừa bước xuống lầu. Dường như nghĩ đến điều gì, hắn chợt quay lại,dặn thêm một câu.
“Tuyển ba nữ Ảnh Vệ cho tôi!”
Diệp Thành kinh ngạc chạy theo hắn. Sao hôm nay Lãnh Ngạo làm nhiều việc như vậy?
Phiá dưới lầu đám thuộc hạ cùng người làm trong nhà không biết phải làm thếnào. Nhìn thấy cô gái mang tên Catherine đang run run ngồi trên ghế. Hơn nữa còn khóc đến thê thảm. Chỉ cần bọn họ tiến đến gần thì cô ta sẽ congười lại, thét lên...Ai mà không đau lòng a!
Thật ra bọn họ đềuthấy rất lạ, tại sao chủ tử sang nay đi với người này, tối nay lại đivới người khác? Cô gái lúc sang không phải tiểu thư Catherine? Cô gáinày mới đúng? Vậy tại sao chủ tử thân thiết với cô 'Thiên tiểu thư' đónhư vậy? Nhưng mà nói gì thì nói, bọn họ vẫn không dám vô lễ!
Catherine đang lo lắng không biết làm thế nào thì nhìn thấy một người đàn ông từ trên lầu bước xuống, ngạc nhiên. quên cả khóc!
Đây là người mà dượng bảo cô đi hầu hạ? Mái tóc màu đen kiêu ngạo ngôngcuồng tung bay trên không trung, áo sơ mi Armani màu trắng chỉ cài banút, lộ ra lồng ngực tráng kiện, vô cùng hấp dẫn, ánh mắt sắc bén, dướicái mũi kiên cường là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, môi mỏng, không chegiấu được khí phách cùng uy nghiêm làm người ta sợ. Không giận mà uy!
Nếu như cô biết là hắn…có lẽ cô sẽ…
Cố lấy can đảm, Catherine đứng dậy ấp úng
“Anh…em…”
“Ồn ào như vậy?” Lãnh Ngạo mới ra khỏi thư phòng đã nghe thanh âm vô cùngrõ ràng, hắn vẫn chưa sai người lột da cô ta mà! Khóc cha khóc mẹ cáigì?
Hắn bước đến, ngồi lên ghế sô pha, ngả người nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mặc kệ mọi người xung quanh.
Khỏang mười lăm phút sau khi Catherine nghĩ là hắn đã ngủ rồi thì đột nhiên Lãnh Ngạo lại lên tiếng
"Catherine? Cô có quan hệ như thế nào với Tuyết Nhi?"
Hắn cảm thấy rất nghi ngờ, tư liệu về cuộc sống của Thiên Tuyết không có tên cô ta!
“Tuyết Nhi? Em không biết? Đó là ai vậy?” Catherine lau nước mắt, dè dặt hỏi lại.
“Nói thẳng!” lãnh Ngạo không vui, muốn giả vờ trước mặt hắn? Nếu như khôngbiết vậy thì gì cớ gì Thiên Tuyết bảo vệ cô ta như vậy?
“…” Catherine bị hù dọa, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Jack đứng bên cạnh lắc đầu một cái, hướng Lãnh Ngạo cúi đầu, được sự cho phép của chủ tử hắn mới lên tiếng
“Chính là cô gái cứu cô hôm đó!”
“A...Cô ấy sao? Tôi cũng không biết!” Catherine mờ mịt lắc đầu. Không phải cô ta chỉ vì tốt bụng nên mới cứu cô?
Lãnh Ngạo nghe xong, nheo mắt, hờ hững tuyên bố.
“Tôi cho cô ba tiếng. Nhanh chóng tìm cách khiến Tuyết Nhi đến đây! Tôi sẽtạo điều kiện tốt nhất cho cô! Nếu làm không được cô tự biết hậu quả!”
Hắn cũng không biết tại sao lại có cảm giác muốn mang tàn thuốc dụi lêngương mặt nhỏ của cô ta. Như vậy mới có thể phá hủy gương mặt thuầnkhiết chướng mắt kia. Lãnh Ngạo hắn mới cảm thấy thoải mái!