“Này, cô làm cái gì đấy?” Trợ lí ngồi bên cạnh nhìn thấy liền giật mình quát một tiếng. Đây là đồ đấu giá từ thiện, phải hiểu cái giá của nó cho dù cô gái này bán nhà cũng không mua được, đã tiệt trùng qua, làm sao lại cho cô như vậy đụng vào? Cái này phải biết là dành cho tiểu thư!
“Thế nào? Cần gì dữ như vậy a? Không chơi nữa!” Thiên Tuyết bị người khác lên án liền không vui, nhưng chí ích cô còn hiểu được lí lẽ, đồ này là của hắn, không phải của cô! Chỉ là cô không thích đám người này nữa, phải về với Ngạo!
Hoàng Phong nhìn cô nhanh tay để lại chỗ cũ, phủi phủi áo khoát muốn đi liền mở miệng
“Đi đâu? Không phải cô không biết đường ra ngoài hay sao?”
Thiên Tuyết ngược lại phồng má, mất hết thiện cảm, không để ý đến hắn, thật là nhỏ nhen!
“Tôi muốn tìm Ngạo, các người dẫn đường!” Thiên Tuyết đối với khoảng không kêu một tiếng, lập tức xuất hiện một cô gái xinh đẹp thanh tú đến khó tin quỳ xuống.
“Thuộc hạ nhận lệnh!” Cô gái kia lui ra phiá sau một bước, cung kính trả lời.
“Thái tử, cẩn thận!...Là người của Ám Dạ!” Trợ lí kia có một cảm giác quả nhiên chính là như vậy. Hắn đã biết cô gái này không đơn giản mà!
Hoàng Phong nhìn trên trán cô gái kia có một vết đỏ yêu nghiệt ở giữa mi tâm liền cau mày. Đây thật sự là kí hiệu của tổ chức kia. Thế nào Thiên Tuyết lại được bảo hộ bởi Ám Dạ? Cô ta là phu nhân sao?
Thiên Tuyết nhấc chân, xoay người muốn đi liền bị gọi lại.
“Cái này cho cô!” Chỉ thấy Hoàng Phong đưa ra thứ lúc nãy, cười đến thật rạng rỡ hướng cô nói tặng.
“Không cần a…”Thiên Tuyết lắc lắc đầu, cô vốn dĩ không thích nó. Với lại nếu đem nó về nhất định sẽ bị Ngạo xé nát, rất lãng phí! Chi bằng không nhận!
Hoàng Phong không chớp mắt nhìn Thiên Tuyết nhanh chóng hoà vào đám người kia chạy mất. Vốn nghĩ có thể moi chút tin tức gì đó, không ngờ cô kín miệng như vậy! Ngay cả mĩ nam kế hắn cũng đã dùng, thế nhưng không có hiệu quả? Cô thật sự thay đổi rồi! Hay là hắn đã không còn sức hấp dẫn nữa?
Người trợ lí kia nhìn Hoàng Phong âm thầm thở dài. Thật là tâm cơ quá sâu…Ngay cả quà cho Tiêu tiểu thư cũng có thể tùy tiện tặng để lấy về chút lợi. Có đôi lúc hắn tự hỏi người biết yêu thật sao?
Nữ ám vệ đưa Thiên Tuyết đến một dãy hành lang, phòng điều khiển của trung tâm chợ đen sau đó vô ảnh vô tung biến mất, để lại Thiên Tuyết một mình đứng trước cửa. Cô không dám gõ cửa, chỉ có thể rón rén bước vào.
“Về rồi?”
Sắc mặt Thiên Tuyết nhanh chóng nhợt nhạt, giọng nói này mang theo chút ẫn nhẫn, chứng minh chủ nhân của nó tức giận không nhẹ a…thế nào bây giờ?
“Ngạo…”Thiên Tuyết bước đến, lấy lòng cười cười tiến đến đứng bện cạnh hắn, cực kì nịnh nọt.
Ngược lại Lạnh Ngạo nhìn cũng không nhìn cô, đôi mắt thâm trầm.
“Ngày mai không cần ra khỏi phòng nữa!”
Thiên Tuyết nhíu chân mày lại thật sâu, đây là đang cấm cửa cô sao?