“A…a…chủ tử, xin tha mạng, thuộc hạ biết tội! Thuộc hạ biết tội!” Quản gia cuối cùng không chịu nổi nữa, nằm dưới đất thều thào.
Diệp Thành quay mặt ra bên kia, không muốn nhìn. Dù sao cũng là người chăm sóc hắn lúc nhỏ, hắn đương nhiên có thương hại! Nhưng mà hoàn thành không tốt nhiệm vụ chính là thất trách, phải chịu phạt. Đây là ông ta tự làm tự chịu. Hắn không có cách cứu được…
Lãnh Ngạo hừ lạnh một tiếng, đưa roi cho Diệp Thành “Đánh!”
Diệp Thành trước tiên là ngạc nhiên, sau đó là khó xử. Hắn làm sao không hiểu tâm ý chủ tử…nếu như người không có tâm trạng thì ai cũng đừng mong có thể thoải mái! Nhất là hắn!
Chỉ là mọi người đều có chung ý nghĩ, không biết sau Diệp thành sẽ là ai...Có hay không là bọn họ? Dù sao trong nơi này quản gia cũng là người tốt, rất chiếu cố bọn họ. lấy oán báo ân cũng là chơi không đẹp, rất bỉ ổi! Nhưng mà sẽ có người dám mắng chủ tử?
Chung quy bọn họ đều không để ý trong một góc khuất gần đó, Lacy mở to đôi mắt trong suốt quan sát mọi chuyện, nhanh chóng chạy lên lầu. Nhìn Thiên Tuyết vẫn đang mê man liền sủa liên tục mấy tiếng. Biểu hiện cô không tỉnh nó sẽ không ngừng lại!
“Ừ…chuyện gì?...” Thiên Tuyết một tay đặt tên trán, cô cảm thấy đầu óc ong ong, mắt rất nặng, cổ họng lại khô khan.
………………………………………..
Lãnh Ngạo nhấp một ngụm trà, nhìn Diệp Thành ra tay. Hắn không hi vọng Diệp Thành vẫn còn có thương hại với người khác. Thuộc hạ của hắn không có người vô dụng!
Diệp Thành trong lòng ngàn lần không muốn, nhưng lại không thể làm gì. Hôm nay hắn đã làm cái gì thất đức, đến chuyện xui nào cũng có phần của hắn….
Roi trong tay vung lên, chuẩn bị quất xuống lại bị Lãnh Ngạo bắt lại. Hắn vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ chủ tử đổi ý?
“Xử lí nơi này!” Lãnh Ngạo khẩn trương lên tiếng, người làm liền lập tức hiểu ý.
Hai mươi mấy người kéo lão quản gia ra ngoài, lau qua mấy lần sạch máu trên nền thủy tinh. Thậm chí còn dùng thảm lông mềm kéo đến che đậy dấu thủy tinh bị vỡ. Cầm lấy roi trong tay Diệp Thành để lại vào hộp sau đó ôm đi.
Diệp Thành không hiểu cái gì cũng mặc kệ bọn họ kéo áo hắn ra ngoài sau đó đưa áo sơ mi mới cho hắn. Đây là có chuyện gì? Đến vài phút sau hắn nhận ra, thì ra là do áo hắn dính máu!
Lãnh Ngạo dùng khăn lau tay, xác định không có gì bất ổn mới bình tĩnh ngồi xuống ghế, ngay cả trà cũng đổi ly khác.
“Chủ tử…thuộc hạ không hiểu!” Diệp Thành rốt cuộc cũng không kiềm chế được thốt lên. Nhưng mà lập tức hối hận, ngài làm sao sẽ có thời gian giải đáp thắc mắc với hắn? Quay đầu liền nhìn thấy Lãnh Ngạo dang tay ra phía trước, ôn nhu gọi mọi tiếng hắn liền biết có chuyện gi xảy ra.
“Tuyết Nhi, đến đây!”
Thiên Tuyết mơ mơ màng màng đi thẳng đến sau đó chui vào ngực của Lãnh Ngạo, cọ cọ vài cái. Có cài gì lạ chứ? Lacy cứ như vậy lôi cô xuống đây…
“Tại sao không ngủ?” Lãnh Ngạo hôn lên gương mặt cô một cái
“Đầu…rất đau, cổ cũng vậy!.” Thiên Tuyết lười mở miệng, nói vắn tắt hết sức có thể. Hiểu là chuyện của hắn, công việc của cô chỉ là nói mà thôi.
Cảm giác này khiến cô khó chịu vô cùng, giống như cô bị người ta bóp cổ sau đó liền nện một búa lên đầu vậy! Chỉ ngủ một chút thức dậy liền ê ẩm cả mình.
“Không sao, một lát liền sẽ hết!” Lãnh Ngạo vỗ nhẹ vào lưng cô mấy cái nói lời trấn an.
Diệp thành không thể không cảm kích, cô gái này xuống rất đúng lúc. Nhưng mà nghe nói Thiên tiểu thư và chủ tử cãi nhau…Làm lành rồi?