Thiên Tuyết ngồi trên xích đu thở dài thườn thượt, này cô đã hứa rồi! Không thực hiện được thì không có nghĩa khí cho lắm! Huống hồ vẻ mặt của cô lúc kia…Lật lọng nhất định sẽ bị chê cười nha!
“Lãnh Ngạo….” Thiên Tuyết vừa đi vừa hô to gọi nhỏ, hi vọng hắn sẽ đổi ý, ít nhất cũng cấp cho cô it mặt mũi!
Nhưng mà bỗng nhiên đầu óc lại xoay chuyển, chi bằng âm thầm đi lấy lòng hắn! Như vậy biết đâu chừng hắn sẽ mềm lòng đi! Vì vậy nhẹ nhàng đi bằng mũi chân, tận lực không phát ra âm thanh. Mong muốn sẽ cho hắn một kinh hỉ!
Chỉ là vô ý vừa nghe được Diệp Thành cùng một người đàn ông áo đen bàn bạc cô liền trừng hai mắt thật to, tại sao Lãnh Ngạo có khó khăn thế nhưng cô không biết? Không liên quan đến cô, hay là không cần cô quan tâm?
“Diệp Thành, anh nói có thật không? Ngạo thật sự bị phản bội?” Thiên Tuyết từ phiá sau bức tường ló đầu nhỏ ra ngoài, rầu rĩ hỏi.
“Đại tỷ?...Tỷ ở đây bao lâu rồi?” Diệp Thành nghiêm túc chất vấn, cô thế nhưng nghe lén!
“Anh nói cho tôi biết trước, rốt cuộc là có chuyện gì? Có khó giải quyết lắm hay không?” Thiên Tuyết mím môi, nhẹ nhàng đào bới tin tức.
Diệp Thành quay mặt, nhưng vẫn tóm tắt chuyện đã xảy ra. Muốn biết thì cứ biết, cô giúp được cái gì chứ? Cùng lắm thì chỉ khiến Lãnh Ngạo thêm đau đầu. Chính hắn cũng như vậy, dạo này Y Đằng Tư Ngọc quan tâm thái quá khiến cho hắn hết sức khó chịu. Ở đây hắn đã đủ mệt mỏi rồi, về nhà lại cùng cô đối mặt, nói cái này cái kia! Phiền chết hắn!
“Phía đông Nam mĩ xảy ra dịch bệnh, hiện gờ người chết đã lên đến một ngàn người, nhưng vẫn chưa có ai thoát cả, tốc độ lây nhiễm lại vô cùng nhanh, không có thuốc đặc trị. Chính phủ phong tỏa khu vực kia. Bọn đàn em bên đó yêu cầu chủ tử chi viện, nhưng mà đã một tháng, chủ tử vẫn chưa có hành động. Bọn họ cho rằng chủ tử qua cầu rút ván, đã đưa ra tối hậu thư cho ngài!”
Diệp Thành bình tĩnh nói từng chữ. Nếu không phải bọn họ biết truyền kì về thể chất đặc biệt của chủ tử thì sẽ yêu cầu vô lí như vậy sao?
“Chi viện? Làm sao chi viện?” thiên Tuyết trong lòng bàn tay đã sớm đổ mồ hôi, Muốn giúp? Lãnh Ngạo cũng không phải thần thánh, chữa cho bọn bằng cách nào chứ?
Lời của Thiên Tuyết ngược lại làm cảnh tỉnh Diệp thành, máu của chủ thì không thể phung phí, nhưng mà của cô thì được. Chủ tử dù sao cũng dùng máu mình nuôi cô, bây giờ cô cũng nên vì ngài làm chút chuyện!
Thiên Tuyết lại không biết mình đã bị Diệp Thành cho vào tròng, vẫn đảo mắt suy nghĩ, lôi từng tình tiết của bộ tiểu thuyết kia ra. Có người có thể chữa được bệnh này sao? Dịch bệnh…dịch bệnh…Thần y!
Cô biết rồi! Là Nhữ Giao! Cô ta có một người anh trai, hình như cũng có cảm tình cũng Tiêu Ngọc, là một thần y, nhưng lại vô cùng bí hiểm. Nhưng mà chuyện này không quan trọng, điểm mấu chốt là anh ta cưng chiều em gái của mình!
Cô có thể thông qua Nhữ Giao, nhờ hắn giúp một tay, rất tốt, tình cảm của cô cùng cô bé kia rất không tệ!
Nhưng mà có hai vấn đề cô lo lắng nhất. Hắn có chịu giúp hay không là thứ nhất? Thứ hai là hắn có chữa được không?
Mặc kệ thế nào đều phải thử!
“Tôi đi trước!” Thiên Tuyết xoay người cất bước, nhanh cóng lái xe đi mất, đây chính là lúc phải tìm chút quà ra mắt cho người ta nha!
(Lời tác giả: Mệt mỏi rồi a, cố gắng hết sức nhưng vẫn thi rớt, hiện giờ nói thật là mình không còn cảm hứng làm gì hết, mong mọi người hiểu! Khi nào có thể sẽ ra chương nhanh nhất. Thank you!)