"Lâm phu nhân không cần khách khí, thật ra, tôi vốn là có một chuyện muốn nói với bà, nhưng suy nghĩ kĩ, lại không biết có nên nói ra hay không..." Ra vẻ do dự, muốn nói lại thôi, Hạ Đồng cũng không hề che giấu ý đồ của mình.
Biết rõ một người có thân phận cao quý như Hạ Đồng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đến bắt chuyện với mình, Lâm phu nhân cũng không tỏ ra quá mức kinh ngạc:"Cố phu nhân có việc gì thì xin cứ nói thẳng, đừng ngại."
"Chuyện này...thôi được rồi, đều là phụ nữ, tôi cũng không muốn nhìn thấy bà mơ mơ hồ hồ bị người ta lừa gạt như vậy.
Có lẽ Lâm phu nhân cũng biết, tôi là người trong giới giải trí.
Mấy ngày trước, trên đường đến phim trường, tôi đã vô tình nhìn thấy chồng bà cùng một nữ minh tinh có cử chỉ thân mật với nhau..."
"Cố phu nhân, việc này không thể nói bừa được đâu..." Nụ cười trên mặt hơi hơi thu liễm, giọng nói của Lâm phu nhân cũng đã không còn khách khí như trước nữa.
Tựa như đã sớm ngờ được phản ứng của Lâm phu nhân, Hạ Đồng lúc này cũng liền xua tay, một mặt xin lỗi:"Cái đó...quả thật có khả năng là tôi nhìn lầm rồi.
Nhưng mà, vì để chắc chắn, tôi cảm thấy, Lâm phu nhân có thể cho người âm thầm điều tra thử xem..."
"Đừng để đến khi quá muộn, muốn hối hận cũng không kịp."
"Được rồi, trở về tôi sẽ tự mình điều tra, cảm ơn lời nhắc nhở ngày hôm nay của Cố phu nhân." Đáy lòng âm tình bất định, hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống, thì cũng sẽ bắt đầu sinh sôi không ngừng.
"Chỉ là, liệu Cố phu nhân có thể nói cho tôi biết, nữ minh tinh đó là ai hay không?"
"Cô ấy sao? Hình như tên là Tôn Mạn, là một sao nữ tuyến ba."
Nhìn xem Lâm phu nhân đen mặt rời đi, đứng ở phía sau, Hạ Đồng cũng đã cười lạnh một tiếng.
Trong lòng thầm nghĩ, mong rằng người phụ nữ đó có thể tự cầu phúc cho mình nhiều một chút.
Nếu hỏi Hạ Đồng, ngoại trừ Tô Sở Sở, Cố Thiên Thừa ra, người mà cô căm ghét nhất trên đời này là ai, thì đó chính là Tôn Mạn.
Ở kiếp trước, khi Hạ Đồng vừa chân ướt chân ráo tiến vào giới giải trí, Tôn Mạn là người đầu tiên nhìn cô không vừa mắt, khắp nơi chèn ép, gây khó dễ cho cô.
So với Tô Sở Sở, cô ta có thể nói là chân chính kẻ ác, ngay cả giả vờ giả vịt cũng không thèm làm.
Từng hất cà phê vào mặt cô, từng cắt nát phục trang đóng phim của cô.
Thậm chí, một lần đó, nếu không phải may mắn tránh thoát được, thì cô cũng đã sớm bị đám côn đồ cô ta thuê tới lăng nhục, vĩnh viễn không thể trở mình.
Một kiếp này, trùng sinh sống lại, Hạ Đồng có thể buông xuống oán niệm, không đòi mạng cô ta.
Thế nhưng, những gì cô ta nợ cô, một thứ cũng không thể thiếu, cô nhất định phải hoàn trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần, khiến cô ta sống không bằng chết.
"Nhị phu nhân, ngài chỉ lấy những thứ này thôi sao?" Nhìn thấy Hạ Đồng chỉ mang theo ba, bốn túi xách không lớn không nhỏ, Vương Chính cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Dù sao, theo suy nghĩ của cậu, phụ nữ chẳng phải đều thích mua sắm hay sao? Có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt được quần áo xinh đẹp, cùng đủ loại xa xỉ phẩm chứ?
Không biết Vương Chính nghĩ gì, ngồi vào trong xe, Hạ Đồng chỉ gật đầu một cái, không nhanh không chậm nói:"Bên trong là quần áo cùng khăn choàng mùa đông, chỉ cần vài bộ như vậy cũng đã đủ rồi."
"Dù gì, tuy nói rằng trung tâm thương mại này là của nhà chúng ta, nhưng đồ vật ở bên trong, chẳng phải cũng là vàng thật bạc thật hay sao? Cứ lấy đi như vậy, chẳng phải vẫn sẽ lỗ vốn à? Cho nên, nếu có thể lấy ít một chút thì tận lực lấy ít một chút."
Những gì Hạ Đồng nói, làm Vương Chính ngồi trên ghế lái cũng không biết nên đáp lời thế nào, dù dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm khái, xem ra, mắt nhìn người của gia chủ lần này đã đúng rồi.
Vị nhị phu nhân này, xác thực là một cô gái tốt.
Đáng tiếc, nếu phu nhân có thể có được một phần dịu dàng, hiểu chuyện của đối phương, thì gia chủ cũng sẽ không nhọc lòng như vậy.
Ngồi trong xe, trong lúc rảnh rỗi, Hạ Đồng liền lấy tai nghe ra, chậm rãi đeo vào.
Vốn chỉ là dự định nghe thử xem, nhưng Hạ Đồng lại không ngờ được, bản thân sẽ thông qua máy nghe trộm, nghe được một tin tức chấn động như vậy...!
Tô Sở Sở...mang thai!
Giây phút nghe được tin này, Hạ Đồng thậm chí còn hoài nghi, chính mình có phải đã nghe lầm rồi không.
Dù sao, cô nhớ rất rõ, kiếp trước, căn bản là không có chuyện như vậy.
Hoặc nói đúng hơn, hơn mười năm kết hôn, Tô Sở Sở và Cố Thiên Kỳ cũng không hề có một đứa con nào!
Tại sao bỗng dưng lại xuất hiện chuyện kỳ lạ như vậy được? Chẳng lẽ là việc cô trùng sinh sống lại đã vô tình tạo ra hiệu ứng bươm bướm?
Cố Thiên Kỳ là người rất có trách nhiệm, nếu Tô Sở Sở thật sự mang thai con của hắn, thì cô muốn vặn ngã Tô Sở Sở, e rằng cũng sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.
Là con của anh cả à...〣( ºΔº)〣.