Nhìn ra sự quẫn bách của người trước mặt, cố gắng nén cười, Hạ Đồng cũng không tiếp tục làm khó hắn nữa mà lựa chọn nói lảng sang chuyện khác:"Anh cả, sao anh lại tới đây?"
Nói thật, Hạ Đồng quả thật là rất kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của hắn.
"Anh có một cuộc họp ở Thượng Kinh, vốn định trở về, nhưng trên đường lái xe đi ngang qua, lại nghe Vương Chính nói em đang quay phim ở đây, nên liền thuận đường ghé vào."
Không hỗ là người lăn lộn trong thương trường nhiều năm, kỹ năng trợn mắt nói dối này của Cố Thiên Kỳ, quả thật là đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, khiến Hạ Đồng đều tin tưởng không chút nghi ngờ.
"Anh cả, muốn ôm ôm!" Rõ ràng là có thể đi cửa chính, nhưng Hạ Đồng lại có tình làm nũng mà nghiêng người về trước, dang tay ra với Cố Thiên Kỳ.
Bị bộ dạng này của cô chọc cười, song, cũng không than vãn hay trách mắng gì, Cố Thiên Kỳ cũng chỉ để mặc cô tùy hứng mà chậm rãi đi tới, hai cánh tay mạnh mẽ ẩn giấu bên dưới áo sơ mi cũng đã vòng ra sau lưng cô, chỉ mới dùng sức một cái, liền đã có thể nhẹ nhõm đem cô nhấc bổng qua khỏi khung cửa.
Đương nhiên, hành động này thuận lợi như vậy, cũng không thể bỏ qua nguyên do cửa sổ của chiếc lều này nằm cách mặt đất không tính là quá cao, chiều ngang lại còn rất rộng, có thể để Hạ Đồng dễ dàng xuyên qua.
Hai chân vừa chạm đất, Hạ Đồng liền đã lập tức chạy tới cho Cố Thiên Kỳ một cái ôm nồng nhiệt.
Mà đối với loại nhiệt tình này, dù trong lòng có chút không nỡ, hắn vẫn là mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ lưng cô, nói:"Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
Tựa như Cố Thiên Kỳ nói, bởi vì trì hoãn một lúc lâu, nên khi hai người bọn họ đi khỏi phim trường, nhân viên công tác cũng đã sớm rời đi gần hết.
Chỉ còn sót lại một số người đang thu thập lều trại, căn bản không hề chú ý tới việc hai người thân mật sóng vai bước đi.
"Anh cả, chiếc Audi A này của anh đẹp thật đó, trước kia nhà em cũng có một chiếc giống như thế này, chỉ có điều là hơi cũ hơn một chút." Ngồi vào ghế lái phụ, tỉ mỉ quan sát nội bộ xe, Hạ Đồng liền tràn ngập phấn khích nói.
"Mỗi buổi chiều, chỉ cần công ty không có việc, cha đều sẽ lái xe đến trường đón em.
Sau đó, hai cha con lại cùng nhau về nhà đón mẹ.
Cuối cùng, cả nhà ba người sẽ đến một nhà hàng Pháp gần đó dùng bữa, ngồi trong phòng ăn, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, ngắm nhìn thành phố sầm uất ở đằng xa."
Khi nhớ đến những ký ức tươi đẹp này, cả gương mặt của Hạ Đồng thoáng chốc cũng đã nhu hòa xuống, ánh mắt tựa như vì sao trên bầu trời, không ngừng tỏa ra tia sáng, lấp lánh rực rỡ.
Chỉ tiếc, niềm vui tựa như phù dung sớm nở tối tàn, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Rất mau, từ trong quá khứ quay trở về với thực tế, nhìn xem phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa kính ô tô, ý cười trên môi Hạ Đồng cũng đã chậm rãi phai nhạt.
"Sau khi công ty phá sản, em và cha mẹ đã bị người của tòa án cưỡng chế đuổi khỏi nhà.
Công ty bị tịch biên, để thuê được luật sư giúp đỡ, giảm xuống số nợ cần trả, chiếc xe cùng nhà hàng đó cũng đã bị cha em bán đi."
"Khoảng thời gian đó, cha em mỗi ngày đều chìm trong áp lực cùng nợ nần, tựa như một con cá cố gắng giãy giụa trước lúc chết.
Tối đến lại nhốt mình ở trong căn phòng cho thuê cũ nát, uống rượu đến nửa đêm."
"Nhưng dù vậy, ông ấy cũng chưa từng lựa chọn buông bỏ bao giờ.
Mãi cho đến khi, tờ giấy xét nghiệm ung thư gan thời kỳ cuối xuất hiện, triệt để đánh tan hết thảy hi vọng cùng niềm tin của ông ấy..."
"Biết được bản thân chỉ còn sống được một tháng, việc đầu tiên ông ấy làm, chính là lén lút mua sắm một phần bảo hiểm."
"Em vẫn nhớ rất rõ, ngày hôm đó, trước khi ra khỏi nhà, ông ấy đã nghiêm nghị dặn dò em, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì đi nữa, thì cũng tuyệt đối không được từ bỏ tôn nghiêm và sinh mạng của mình, phải cố gắng tiến về phía trước."
"Ngoài những lời này, ông ấy còn nói rất nhiều, ông ấy nói bản thân không phải là người cha tốt, xin lỗi vì đã liên luỵ mẹ và em bị cuốn vào những rắc rối nợ nần này.
Ông ấy thậm chí còn bật khóc, toàn thân đều run lẩy bẩy, nhưng từ đầu tới cuối, ông ấy vẫn luôn giữ chặt lấy tay em..."
Nhớ đến giây phút đó, hai mắt có chút cay xè, Hạ Đồng liền mím chặt môi, nở một nụ cười thê lương:"Lần cuối cùng em nhìn thấy ông ấy chính là ở trước tòa nhà cao nhất Ma Đô."
"Là cảnh sát đã gọi em và mẹ tới, để giúp xác nhận danh tính."
"Mặc dù ông ấy đã ngã trong vũng máu, đầu đều ngã đến nát bét, nhưng chỉ cần một ánh mắt, em và mẹ cũng đã có thể dễ dàng nhận ra ông ấy."
"Cái chết của cha em, đã đổi lại được một khoản tiền từ chỗ công ty bảo hiểm, giúp em và mẹ trả được một món nợ nhỏ.
Nhưng ông ấy có lẽ cũng không ngờ được rằng, sự ra đi của bản thân lại dẫn tới mẹ em mất đi động lực sống, bệnh nặng không khỏi, cuối cùng cũng tự sát mà chết."
Lần đầu tiên thổ lộ được hết những gánh nặng trong lòng, Hạ Đồng liền khịt khịt mũi, đem nước mắt lau khô.
Mãi cho đến khi ngẩng đầu, nhìn thấy bàn tay đang siết chặt vô lăng của Cố Thiên Kỳ, cô mới chợt nghĩ tới, bản thân trong lúc vô ý, dường như cũng đã khơi dậy nỗi đau của đối phương.
Dù sao, hắn cũng giống như cô, đều là người tận mắt chứng kiến cha mẹ chết ở ngay trước mặt mình!
Như đã nói thì vẫn còn có một plot twist siêu lớn ở chỗ cha mẹ A Kỳ nha mọi người.
罒 ▽ 罒 .