"Gia chủ, đã khuya như vậy rồi, ngài mau về nhà nghỉ ngơi đi, nhân viên trong công ty đều đã tan tầm cả rồi.
Còn nếu ngài sợ bản thân trở về sẽ bị đám ký giả đó làm phiền, vậy tôi có thể giúp ngài đặt phòng ở khách sạn Nhật Tân..."
"Cậu về trước đi, không cần lo cho tôi đâu.
Cùng lắm trước khi đi, bảo nhà hàng chuẩn bị một phần cơm tối mang tới đây cho tôi là được rồi." Đạm thanh từ chối, Cố Thiên Kỳ liền phất phất tay, ra hiệu Vương Chính rời đi.
Chỉ có điều, Cố Thiên Kỳ lại ngàn vạn không ngờ được rằng, cơm tối mà chính mình chờ đợi, sẽ là do người đó đích thân đưa tới...!
"Đồng Đồng?"
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng trước cửa, Cố Thiên Kỳ liền không khỏi nheo mắt, từ từ đứng dậy, mất lúc lâu mới có thể xác định, đây không phải mơ, mà là chuyện đang chân thật phát sinh.
Hạ Đồng thật sự không trốn tránh, mà còn chủ động đến tìm hắn.
Hơn nữa, bộ dạng cũng không giống như bị ép buộc, mà là hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Không biết có phải ảo giác của Cố Thiên Kỳ hay không, tõ ràng chỉ mới không gặp một ngày, nhưng Hạ Đồng hôm nay, dường như cũng đã tiều tụy đi rất nhiều.
Hai mắt cô có chút sưng đỏ, cũng không biết là vì trằn trọc không ngủ, hay là bởi vì đêm qua đã khóc quá nhiều.
Giống với thường ngày, Hạ Đồng vẫn mặc một bộ váy trắng, trên cổ quấn khăn choàng, phối hợp với một chiếc áo phông nhạt màu.
Không giống với Cố Thiên Kỳ, biểu hiện của Hạ Đồng lại rất bình thường.
Cô chỉ cầm lấy bình giữ nhiệt, tựa như trước kia, bắt đầu đi tới, giúp hắn thu dọn văn kiện, lại không nhanh không chậm đem thức ăn bày ra.
"Vừa rồi Vương quản gia đã gọi điện cho em, cậu ấy nói rằng, từ sáng đến giờ anh vẫn luôn làm việc liên tục không ngủ không nghỉ, ngay cả cơm nước đều không đụng tới."
"Cho nên, em đã vào bếp, nấu cho anh một nồi cháo hạt sen, vừa bổ dưỡng lại vừa thanh đạm.
Sáng giờ anh vẫn chưa ăn gì, nhân lúc cháo này còn nóng thì mau ăn đi, sẽ không khiến bao tử cảm thấy khó chịu."
Hạ Đồng rất ít khi luyên thuyên như vậy, nhưng thời khắc này, bởi vì lo lắng cho sức khỏe của Cố Thiên Kỳ, cô cũng đã lựa chọn phá lệ nói nhiều một lần.
Nhưng kỳ lạ chính là, những lời Hạ Đồng nói, từng câu từng chữ, đều không hề làm Cố Thiên Kỳ cảm thấy phiền chán, trái lại, còn khiến hắn cảm thấy trong lòng ngọt lịm, nhưng đồng thời, ánh mắt cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ...!
Bịch Theo một tiếng vang trầm đục vang lên, giây phút nhìn thấy Cố Thiên Kỳ đổ gục xuống bàn, Hạ Đồng cũng không khỏi sững sờ tại chỗ, đầu óc đều hoàn toàn trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì nữa.
Trái tim cô không ngừng khiêu động, phảng phất là đang tuyệt vọng kêu gào, cảm giác nhói đau đánh thẳng vào đại não, khiến cô hốt hoảng ôm chặt hắn vào lòng:"Anh cả, anh làm sao vậy? Anh cả, đừng làm em sợ mà.
Anh mau mở mắt ra đi...Anh cả!"
Hạ Đồng đã không biết được chính mình rốt cuộc đang nói những gì.
Thời khắc này, tất cả lớp ngụy trang trên người cô, gần như cũng đã hoàn toàn tan biến không còn gì nữa.
Thứ còn sót lại, cũng chỉ có cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn.
Ôm lấy cơ thể Cố Thiên Kỳ, Hạ Đồng lại có cảm giác giống như ngày hôm đó, ở bên dưới cao ốc của tập đoàn Hạ Nam, bản thân đã run rẩy từ trong vũng máu, ôm chặt lấy thi thể vỡ nát, lạnh băng của cha mình.
Hay là một buổi trưa vừa từ ký túc xá trở về, đã tận mắt chứng kiến mẹ mình trầm mình vào trong bồn tắm lớn, máu từ cổ tay chảy xuống nhuộm đỏ cả sàn nhà trắng tinh, bốc ra mùi tanh tưởi...!
"Vương Chính, lập tức gọi điện cho bác sĩ Trương, bảo ông ấy dùng tốc độ nhanh nhất đến phòng làm việc của anh cả..." Thời gian gấp rút, nên ngay cả kính ngữ, Hạ Đồng đều không có thời gian sử dụng, vừa mở miệng liền đã trực tiếp hạ lệnh.
Giọng nói kiên định, lại khiến người đối diện không dám xem nhẹ, gần như trong nháy mắt liền lựa chọn làm theo.
"Anh cả, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi.
Anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện, cuộc đời này của em cũng chỉ còn lại một tia sáng duy nhất đó chính là anh thôi..."
- ---------------------------
Hai tiếng sau, bên trong phòng nghỉ, Cố Thiên Kỳ đang yên ổn nằm trên giường đơn, thần sắc có phần nhợt nhạt, trên trán cũng đắp một chiếc khăn ấm.
Ở bên cạnh, sau khi rút ống truyền dịch ra khỏi tay Cố Thiên Kỳ, dưới ánh mắt trông ngóng của Hạ Đồng và Vương Chính, bác sĩ Trương rốt cuộc mới chịu nói ra:"Cố gia chủ đã không sao, cũng như không có gì nguy hiểm."
"Chỉ là lao lực trong thời gian dài, lại nghỉ ngơi không đều đặn, còn nhịn đói quá lâu, nên cơ thể mới không chịu được mà ngất đi."
"Hiện tại ngài ấy đang bị sốt, có lẽ còn sẽ có lúc mê sảng, nhưng hai vị xin chớ lo lắng, bởi vì đây cũng là triệu chứng bình thường.
Sáng mai liền sẽ hồi phục lại thôi..."
Cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, biết được ngày mai gia chủ nhà mình sẽ khỏe lại, Vương Chính xem như cũng đã có thể an tâm.
Nhìn thấy sắc trời không còn sớm, lại nhớ tới hôm nay, trong nhà bản thân vẫn còn có chút việc cần phải xử lý, Vương Chính cũng chỉ có thể mang theo vẻ mặt hối lỗi nói với Hạ Đồng.
"Nhị phu nhân, nếu gia chủ đã không còn gì nguy hiểm, không biết có thể nhờ ngài chăm sóc ngài ấy một đêm được không.
Trong nhà tôi vẫn còn có chút việc, thật sự không thể nào ở lại đây được..."
"Không sao, cậu cứ đi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh cả." Mỉm cười ưng thuận, Hạ Đồng lúc này mới chậm rãi nói với Vương Chính:"Như vậy, trên đường trở về, làm phiền cậu giúp tôi tiễn bác sĩ Trương."
"Như vậy, tôi đi trước đây, nhị phu nhân xin hãy cố gắng một chút, sáng ngày mai tôi nhất định sẽ tranh thủ đến sớm, đổi ca với ngài."
Sau khi Vương Chính mang theo bác sĩ Trương rời đi, Hạ Đồng cũng liền ngồi vào bên giường Cố Thiên Kỳ, tràn đầy ngoan ngoãn tựa đầu lên cánh tay hắn.
Cơm chó trộn thủy tinh sắp tới rồi! Gét gô! (๑╹◡╹๑)ノ♬ (.
❛ ᴗ ❛.)
Ta buồn ngủ quá nên edit sương sương à, có lỗi ngữ pháp hay gì đó mọi người xin hãy thông cảm nhé, sáng mai thức dậy rồi ta sẽ sửa lại..