"Ha, muốn trục xuất tôi khỏi nhà họ Cố? Một tên bạch nhãn lang như anh, có tư cách gì để làm việc đó chứ?!!"
Không biết là vì men say hay là vì lửa giận, thời khắc này, Cố Thiên Thừa rốt cuộc cũng đã buộc miệng thốt ra:"Anh chỉ là đứa con do cha mẹ tôi nhận nuôi từ cô nhi viện, chỉ có tôi, tôi mới là hậu nhân thật sự của nhà họ Cố này!"
"Quả nhiên, mày đã biết rồi sao?"
"Có phải thân phận chân thật bị tôi biết được, anh rất ngạc nhiên hay không? Chỉ cần tôi đem việc này nói với giới truyền thông cùng hội đồng quản trị, thì anh cứ chờ bị nước bọt dìm ngập đi."
Cho rằng Cố Thiên Kỳ sẽ sợ hãi, Cố Thiên Thừa liền lập tức thừa cơ lấn tới:"Muốn tôi ly dị với cô ta, cũng không phải là chuyện không thể, chỉ cần anh chuyển nhượng % cổ phần của tập đoàn Cố thị cho tôi, tôi sẽ lập tức dùng hai tay dâng cô ta cho anh."
"Thế nào? Giữa % cổ phần và cô ta, anh cảm thấy thứ nào đáng giá hơn?"
Mặc dù đã sớm biết việc Cố Thiên Kỳ là con nuôi của nhà họ Cố, cũng như tin tưởng hắn sẽ không dễ dàng bị vài ba câu của Cố Thiên Thừa dọa dẫm, bắt chẹt, nhưng thời khắc này, Hạ Đồng vẫn không khỏi có chút thấp thỏm.
Nếu hắn lựa chọn cổ phần, lấy lui làm tiến, tạm thời từ bỏ cô thì sao?
Còn nếu hắn thật sự nóng đầu, vì cô mà từ bỏ % cổ phần thì lại phải làm thế nào?
Bầu không khí ngưng lại, thời khắc này, cả ba đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Kỳ, chờ đợi đáp án của hắn.
Thế nhưng, để bọn họ phải thất vọng chính là, cũng không trả lời thẳng thừng, Cố Thiên Kỳ lại đột nhiên nói ra một câu không rõ ý vị:"Vốn còn nghĩ tới tình anh em, tao cũng không định tuyệt tình như vậy."
"Nhưng nếu mày đã muốn biết, vậy thì tao cũng sẽ nói cho mày biết."
"Tao là người do cha mẹ mày nhận nuôi từ cô nhi viện, không sai.
Thế nhưng, ai bảo tao không phải là huyết mạch của nhà họ Cố?"
"Cố Thiên Kỳ, anh nói vậy là có ý gì?" Không biết vì cớ gì, thời khắc này, nhìn thấy đối phương bình tĩnh thong dong như vậy, đáy lòng Cố Thiên Thừa lại dâng lên linh cảm không ổn.
Quả nhiên, Cố Thiên Kỳ rất nhanh cũng đã cười lạnh lên tiếng:"Mày có biết, gia chủ đời trước của Cố gia này là ai hay không?"
"Đương nhiên là cha của tôi rồi!" Không hiểu vì sao đối phương lại hỏi việc này, Cố Thiên Thừa cũng chỉ có thể đáp đúng sự thật.
"Ồ? Vậy trước khi cha mày làm gia chủ, gia chủ của Cố gia là ai?"
"Là..." Há to miệng, lúc này, Cố Thiên Thừa rốt cuộc mới nhớ tới, vị gia chủ được ghi tên trong gia phả mà Cố Thiên Kỳ đang nói đến, dường như không phải là ông nội của gã:"Cố Tây Cẩn?"
"Đúng vậy, Cố Tây Cẩn chính là cha tao."
"Khoan đã, chuyện này..." Cảm thấy trí thông minh của bản thân đã có chút theo không kịp, bản thân Cố Thiên Thừa đã tràn đầy hoang mang.
"Cha tao là gia chủ đời thứ tư của nhà họ Cố, năm tao sáu tuổi, trong một lần sang Mỹ du lịch, một nhà ba người bọn tao cũng đã gặp phải tai nạn xe cộ, chỉ có tao bởi vì được mẹ mình bảo vệ ở trong ngực nên mới may mắn thoát khỏi cái chết."
"Sau khi cha mẹ qua đời, tao cũng đã được gửi trả về nước cùng với di hài của họ.
Bởi vì khi đó danh tính vẫn còn đang trong quá trình xác nhận, nên mới bị cảnh sát gửi tạm vào cô nhi viện."
"Tuy là người thừa kế hợp pháp của nhà họ Cố, nhưng bởi vì khi đó vẫn còn quá nhỏ, nên cảnh sát cũng chỉ có thể tìm tới vợ chồng Cố Tây Thành, cũng tức là cha mẹ của mày đến làm thủ tục nhận nuôi, trở thành người giám hộ cho tao, đến khi đủ mười tám tuổi, đủ trưởng thành để thực hiện trách nhiệm pháp lý."
"Chỉ tiếc, còn chưa đợi được đến ngày trao trả tài sản, khi tao tuổi, cha mẹ mày cũng đã bị tai nạn qua đời..."
"Mày nói dối! Mày không phải là người của Cố gia! Cũng không phải người thừa kế gì hết! Tao mới là! Cố gia hẳn là của tao! Là mày cướp đoạt mọi thứ của tao!" Thời khắc này, tâm tính của Cố Thiên Thừa có thể nói là đã hoàn toàn nổ tung.
Gã làm sao có thể chấp nhận được việc, mối hận cướp đoạt gia sản mà bản thân ghi nhớ suốt bao lâu qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, tự mình đa tình chứ?
Đừng nói là Cố Thiên Thừa, ở bên cạnh quan sát, Hạ Đồng đều có chút choáng váng đầu óc.
Bởi vì kiếp trước lẫn kiếp này, giống với gã, cô cũng chỉ cho rằng Cố Thiên Kỳ là con nuôi, mà không biết, thì ra nhà họ Cố còn có loại chuyện...máu chó như vậy.
Quả thật là phim truyền hình cũng không dám quay như thế.
"Nhị gia, ngài đừng chọc giận gia chủ nữa, chuyện ngài ấy nói đều là thật.
Chỉ cần là người từng ở Cố gia lâu năm đều biết việc này, ngay cả mấy vị cổ đông lớn cũng như vậy..." Không nhìn nổi nữa, Vương Chính cũng chỉ có thể đứng ra khuyên giải.
Thế nhưng, như vậy lại chỉ càng khiến tâm linh Cố Thiên Thừa nhận lấy nhiều đả kích hơn.
Người nào cũng biết.
Vậy cho nên, ở đây, cũng chỉ có một mình gã là thằng hề, có đúng không?
"Chuyện của mày và Tô Sở Sở, tao đã biết.
Việc mày muốn giết tao, tao cũng đã rõ.
Nhưng như vậy thì đã sao? Chỉ có thể nói, tao không sợ, bởi vì tao đã sớm lập xong di ngôn, cho dù bây giờ tao chết đi đi nữa, thì một xu tiền của nhà họ Cố, mày cũng đừng hòng lấy được."
"Ngoài ra, xin nhắc lại lần nữa..." Ôm chặt lấy Hạ Đồng, thời khắc này, thái độ của Cố Thiên Kỳ cũng đã trở nên ác liệt hơn bao giờ hết, cường thế tuyên bố chủ quyền:"Nhà họ Cố, là của tao.
Hạ Đồng, là của tao.
Chức vị gia chủ này, cũng là của tao."
"Ở chỗ này, không có thứ gì là thuộc về mày cả.
Hay đổi một loại cách nói, ở trước mặt tao, mày chả tính là cái thá gì."
Tự nhiên bữa nay vibe phản diện tràn màn hình vậy anh cả.
????????????????.