Cùng lúc đó, vừa quay trở về phòng ngủ, việc đầu tiên Cố Thiên Kỳ làm liền chính là lấy điện thoại ra, nhập vào một dãy số xa lạ.
"Là đạo diễn Trần có đúng không? Tôi là Cố gia gia chủ - Cố Thiên Kỳ.
Đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện làm phiền ông, thật sự là rất có lỗi."
Mặc dù gia thế hiển hách, nhưng có việc nhờ người, từ trước đến nay, Cố Thiên Kỳ đều sẽ luôn khiêm nhượng, không chút kiêu căng, bày giá đỡ ỷ thế hiếp người.
Nhưng dù thế, khi nghe Cố Thiên Kỳ giới thiệu xong, người ở đầu dây bên kia vẫn không khỏi giật mình thấp thỏm:"Cố...Cố gia chủ?"
"Ha ha, không phiền, không phiền, được Cố gia chủ đích thân gọi điện thoại, đó chính là phúc phần của tôi."
"Chỉ là không biết, Cố gia chủ phải chăng là có chuyện gi muốn nhờ? Nếu quả thật là vậy, thì xin cứ việc nói thẳng, chỉ cần không vượt quá khả năng, tôi đều sẽ cố gắng trợ giúp hết mình."
Nói đùa cái gì, đây chính là Cố gia gia chủ, là thần tài, cây hái ra tiền! Đừng nói là giúp đỡ một việc, cho dù là mười việc, một trăm việc, thậm chí là hái sao trên trời, ông cũng sẽ không oán trách nửa lời, trái lại còn tươi cười đi làm.
"Đạo diễn Trần không cần khách sáo, nói ra, tôi đúng thật là có chuyện muốn nhờ cậy.
Chỉ là không biết, bộ phim Phù Sinh Nhược Mộng đang chuẩn bị khai máy của ông đã xác nhận diễn viên xong chưa?"
"Cái này...vai chính trên cơ bản cũng đã ký hợp đồng cả rồi.
Chỉ có một vài vai phụ là vẫn còn đang trong quá trình thử vai..." Mặc dù không rõ Cố Thiên Kỳ hỏi chuyện này để làm gì, song, đạo diễn Trần vẫn là lựa chọn ăn ngay nói thật.
Chỉ chờ câu này của đối phương, Cố Thiên Kỳ lúc này mới không nhanh không chậm tiếp lời:"Nếu đã vậy, không biết đạo diễn Trần có ngại để tôi tiến cử một người hay không?"
"Cô ấy là một diễn viên mới bước chân vào giới giải trí.
Tuy rằng là lần đầu tiên đứng trước ống kính, nhưng ngoại hình lẫn khí chất đều vô cùng xuất chúng, hoàn toàn phù hợp với vai nữ phụ Vân Uyển..."
"Ha ha, Cố gia chủ tự mình tiến cử, nếu tôi không nhận, chẳng phải là quá không nể mặt rồi sao? Vả lại, tôi cũng tin tưởng mắt nhìn người của ngài, ngài nói được thì đương nhiên chính là được rồi."
Những lời này của đạo diễn Trần cũng không phải hoàn toàn nói dối.
Thậm chí, cho dù người mà Cố Thiên Kỳ đề cử là một người phụ nữ xấu xí không chịu nổi, hoặc kỹ năng diễn xuất thảm hại, ông cũng sẽ không ngại.
Dù sao, đối phương chỉ đảm nhận một vai phụ nhỏ nhoi mà thôi, căn bản không thể ảnh hưởng đến toàn bộ tác phẩm.
"Như vậy, tất cả liền nhờ vào đạo diễn Trần rồi.
Làm phiền ông ngày mai liền gửi thông báo trúng tuyển cho cô ấy, cũng như tuyệt đối không được để cô ấy biết, cô ấy nhận được vai diễn này là nhờ vào tôi..."
"Được, được, tôi đã biết, Cố gia chủ xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt cô ấy." Không dám xem nhẹ, đạo diễn Trần liền luôn miệng đáp ứng, phảng phất lo sợ chậm một giây sẽ khiến Cố Thiên Kỳ cảm thấy không vui.
"Chị Sở Sở! Chị Sở Sở!"
Luôn miệng hô hoán, nữ trợ lý có thân hình tròn trịa cũng đã hớt hãi chạy vào phòng của Tô Sở Sở.
Khi nhìn thấy đối phương thế mà lại đang thảnh thơi nằm trên ghế dựa đắp mặt nạ, không quản được nhiều nữa, nữ trợ lý liền đã gấp gáp nói:"Chị Sở Sở, đã là giờ phút này rồi, sao chị còn có tâm tư nằm đắp mặt nạ chứ?"
"Chị mau nhìn cái này đi..."
"Vội vàng như vậy làm gì? Không nhớ tôi đã từng nói rồi sao, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, cũng phải giữ vững hình tượng, không được thất thố..." Trái ngược với bộ dạng sốt sắng của nữ trợ lý, Tô Sở Sở lại bình thản, ung dung hơn rất nhiều.
Hơi hơi liếc mắt nhìn điện thoại mà nữ trợ lý đưa tới, tuy rằng không quá để tâm, nhưng cô vẫn là đưa tay nhận lấy, sau đó lại tùy tiện lướt nhìn.
Thì ra là văn kiện mà đạo diễn vừa gửi tới, bên trong là danh sách diễn viên sẽ tham dự trong bộ phim lần này.
Mà tên của Tô Sở Sở, hiển nhiên cũng sẽ xuất hiện ở bên trong, hơn nữa còn chễm chệ đứng ở vị trí thứ ba.
Cái này thì có gì đáng xem chứ?
Có chút nghi hoặc, ngón tay lại hơi lướt xuống một chút, trong giây phút thoáng qua này, dư quang của Tô Sở Sở lại vô tình nhìn thấy được một cái tên vô cùng quen thuộc, như sét đánh ngang tai.
Hạ Đồng trong vai Trân quý nhân - Vân Uyển.
Hai mắt hơi nheo lại, nhìn xem người con gái bên trong tấm ảnh được đính kèm ở trên mục giới thiệu, mặc dù không muốn, nhưng Tô Sở Sở cũng chỉ có thể thừa nhận một sự thật...!
Hạ Đồng này, thật sự chính là Hạ Đồng mà cô đang nghĩ tới!
"Cô ta đi thử vai bao giờ? Tại sao tôi lại không biết?"
Sắc mặt Tô Sở Sở lúc này có thể nói là đã âm trầm đến đáng sợ, khiến cho nữ trợ lý đều không khống chế được mà sinh lòng hoảng sợ:"Chị...chị Sở Sở, chị đừng nổi giận, việc này...em thật sự là không rõ cho lắm..."
"Nhưng nghe mọi người nói, thì cô ta dường như là chưa từng đi thử vai.
Đạo diễn cứ như vậy liền đồng ý cho cô ta diễn vai này, bên trong khẳng định là có mờ ám..."
Mặc dù không biết được hết tiền căn hậu quả, nhưng thân làm trợ lý của Tô Sở Sở, đối với người mà đối phương ghét cay ghét đắng, cô vẫn là có chút hiểu rõ.
Cho nên, khi nhìn thấy tên của Hạ Đồng xuất hiện trong danh sách diễn viên, cô mới lập tức chạy đi tìm đối phương.
"Đi cửa sau sao? Cha mẹ chết hết, gia sản không còn, cô ta bây giờ còn có khả năng này à?" Thấp giọng lẩm bẩm, Tô Sở Sở liền chợt nảy sinh một suy đoán...!
Chẳng lẽ Hạ Đồng đã leo lên giường đạo diễn để lấy được vai diễn này?
Dù sao, hiện giờ, cô ta cũng chỉ còn thân thể là có thể lợi dụng được...!
Thế nhưng, nghĩ tới tính tình nhu nhược của Hạ Đồng, Tô Sở Sở rất mau liền đã lắc đầu, tự tay đem suy đoán này loại trừ.
Bởi vì cô biết rất rõ, loại tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ đã gia giáo nghiêm cẩn như Hạ Đồng, lòng tự tôn khẳng định sẽ không thấp đến mức làm ra chuyện như vậy.
Cho nên, chẳng lẽ là có người ở sau lưng giúp đỡ cô ta?
Nhưng là ai đây? Cô đã điều tra qua, cô ta cũng không có họ hàng thân thuộc hay anh em, bạn bè gì.
Cố Thiên Thừa có thể trực tiếp loại trừ...!
Như vậy, chỉ còn lại một người vừa có năng lực, lại vừa có động cơ làm như vậy, đó chính là...Cố Thiên Kỳ!
Vừa nghĩ tới loại khả năng này, cũng không còn tâm tư đắp mặt nạ nữa, Tô Sở Sở liền nổi giận đùng đùng ngồi xe trở về nhà họ Cố.
Chỉ vừa đặt chân vào cửa, nhìn thấy Cố Thiên Kỳ đang mặc tây trang chỉn chu, vắt chéo chân ngồi trên sofa, trong tay cầm lấy một tờ báo, Tô Sở Sở cũng đã lập tức đi nhanh tới.
"Thiên Kỳ..."
Hơi hơi nhíu mày, đem tờ báo đặt xuống, Cố Thiên Kỳ liền nghi hoặc nhìn về phía người phụ nữ đang đi về phía mình.
Mà cũng đúng vào lúc này, ngay khi đôi bên đều chuẩn bị cất lời, thì một người hầu gái cũng đã đi ra.
"Gia chủ..." Đầu tiên là cung kính chào hỏi Cố Thiên Kỳ, khi nhìn thấy Tô Sở Sở, người hầu gái này tựa hồ cũng có chút sửng sốt mà gọi một tiếng:"Phu nhân..."
"Có chuyện gì sao?"
Không dám chậm trễ, nữ hầu đã lập tức đáp:"Thưa gia chủ, nhị phu nhân bảo tôi đến mời ngài vào trong dùng bữa..."
Có hơi kinh ngạc mà nhướng mày, nhưng Cố Thiên Kỳ vẫn là thả xuống tờ báo trong tay, không nhanh không chậm đi về phía phòng ăn.
Đồng thời, còn nói với Tô Sở Sở một câu:"Em về sớm như vậy chắc hẳn là chưa kịp ăn gì, có đúng không?"
"Nếu đã đến đúng lúc như vậy, vậy thì cùng đi ăn sáng đi, cũng đã mấy tháng rồi chúng ta không có cơ hội ngồi chung bàn ăn với nhau..."
Ở bên cạnh, nhìn thấy Cố Thiên Kỳ rời đi, lại nhìn hầu gái ở bên cạnh, mấp máy môi, Tô Sở Sở chung quy vẫn là không nói được gì, mà chỉ có thể trầm mặc đi theo.
"Hôm nay nhà bếp chuẩn bị món gì?"
"Thưa gia chủ...việc này..." Có chút khó xử, nhưng cuối cùng, nữ hầu vẫn là lựa chọn nói đúng sự thật:"Bữa sáng hôm nay là do nhị phu nhân tự mình làm.
Bởi vì cô ấy không cho chúng tôi vào, nên cụ thể là nấu món gì, chúng tôi cũng không rõ nữa."
Hạ Đồng tự mình xuống bếp sao?
Trong đầu hiện lên hình ảnh Hạ Đồng mang tạp dề loay hoay trong bếp, không hiểu vì sao, đáy lòng Cố Thiên Kỳ lại chợt cảm thấy có chút ấm áp.
Đây có lẽ chính là cảm giác của gia đình đi....!
Dù sao, kể từ khi cha mẹ qua đời, hắn cũng đã rất lâu chưa cảm nhận được loại cảm giác này.
Có một plot twist khá gắt đến từ vị trí của cha mẹ Cố Thiên Kỳ nha.
Mọi người nhớ đội nón bảo hiểm vào...(◕ᴗ◕✿).