Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không phải chứ… không phải chứ?

Không lẽ đây chính là cảnh người vợ xé xác tiểu tam mà quần chúng thích xem sao? Tôi một chút cũng không muốn vác cái tội danh này đâu!

“Cho hỏi cô là?”

Tôi vừa chú ý để không bị đối phương ném túi vào mặt, vừa kéo Diêu Tinh Nam ra phía sau, bàn tay nhỏ của Diêu Tinh Nam nắm chặt lấy ngón tay tôi, hình như con bé rất sợ hãi.

“Cái gì?” – Đối phương ngây người, một lát sau mới phản ứng lại, cười khinh thường – “Cô đang diễn cái gì vậy? Diễn cảnh mất trí? Cô dựa vào kỹ năng diễn xuất này để dụ Kế Lai lên giường sao?”

“Trước mặt trẻ con cô nói năng sạch sẽ chút!”

Đối phương nói chuyện thật khó nghe, cơn tức giận của tôi cũng đã dâng lên rồi!

“Tinh Nam, che tai lại!”

Diêu Tinh Nam nghe lời lập tức thả tay tôi ra, tự bịt chặt đôi tai của mình, khiến cho mặt bị méo mó.

“Ô, giả vờ làm cô gái đơn thuần à?” – Đối phương hình như chẳng hề để ý đến ánh mắt của những người xung quanh – “Cô còn sợ con gái cô biết được những việc xấu mà cô đã làm sao?”

Trong lúc nói chuyện, người đón con đều vội vã đi qua, làm gì có ai muốn con mình nghe được loại chuyện làm bẩn tai này?

Nhưng dù gì con người cũng có lòng hiếu kỳ, những người đi ngang qua ánh mắt đều vô tình liếc tới đây.

Nghĩ đến nếu đánh nhau thì tôi cũng không có lợi thế gì, dù gì người vợ cũng chiếm thế cao hơn về đạo đức. Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy(), tôi vươn tay nắm lấy cánh tay Diêu Tinh Nam, xoay người rời đi, lúc này Lý Y Hợp và cô gái kia đã hoàn toàn không thấy bóng dáng nữa.

()Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy: Chỉ những người thông minh, có thể hiểu được thời vụ và tạm thời tránh được những tình huống bất lợi, để không bị tổn thất và tủi nhục.

“Đừng có đi!” – Người phụ nữ ngang ngược chặn bả vai tôi không cho tôi đi – “Còn chưa nói xong mà!”

“Có việc thì nói nhanh!” – Tôi bất an nhìn hướng Lý Y Hợp biến mất.

“Cô đã bị đuổi ra khỏi căn hộ của Kế Lai, Kế Lai có thái độ gì tôi nghĩ cô cũng hiểu rõ rồi.” – Người phụ nữ đó đắc ý gẩy gẩy móng tay – “Tôi và con trai đã chuyển vào ở rồi. Mong cô sau này cách xa Kế Lai giùm, đừng có để tôi nhìn thấy cô dụ dỗ người đàn ông của tôi.”

“Mẹ!” – Một giọng nói lớn chặn lại những gì tôi định nói, nhìn theo giọng nói đó, thì ra lớp chồi đã tan học, một cậu bé mập lùn chạy đến.

Người phụ nữ trước mặt cũng nghe thấy giọng nói đó, nét mặt ngay lập tức dịu dàng hơn nhiều so với ban nãy, cô ta ngồi xổm xuống mở rộng hai tay chào đón cậu bé.

Tôi nhân cơ hội bồng Diêu Tinh Nam lên, rời khỏi hiện trường, không ngờ người phụ nữ đó lại dường như muốn kiếm chuyện đến cùng.

“Tôi nói cô đừng có gây chú ý với Kế Lai nữa!”

Tôi thật sự muốn nói với cô ta rằng tôi chẳng có yêu thích gì Diêu Kế Lai đâu, nhưng nói ra thì ai tin chứ? Còn không phải tự làm nhục mình à?!

Thấy tôi không nói chuyện, cô ta hình như rất thỏa mãn, nhịn không được nói: “Ngay cả khi vợ anh ấy chết rồi thì cũng không đến lượt cô! Sinh được một đứa con gái mà muốn tranh với con trai của tôi? Nằm mơ đi!”

Chờ chút!

Cô ta vừa nói gì cơ?

Vợ của anh ta?

Người phụ nữ này không phải vợ?

Được lắm! Thì ra nãy giờ tiết mục được diễn còn kích thích hơn cảnh người vợ xé xác tiểu tam, chính là tiểu tam xé xác tiểu tứ???

“Chỉ là một đứa con gái, làm sao so được với bảo bối Tông Thịnh nhà tôi!”

Người phụ nữ dương dương tự đắc, còn tôi lại cảm thấy rất chói tai. Tôi nhìn Diêu Tinh Nam trong lòng, con bé vẫn nghe lời che tai lại, đôi mắt to sạch sẽ trong suốt.

“Con gái thì sao? Cô không phải con gái nhà người khác à?”

Cô ta không ngờ tôi sẽ trả đũa, biểu cảm trên mặt cứng lại.

“Hơn nữa, nếu như Kế Lai đã thỏa mãn về cô và đứa con trai bảo bối của cô, thì làm gì có chuyện của tôi và con gái tôi nữa? Cô nói đúng không?”

Nói xong tôi ôm Diêu Tinh Nam nhanh chóng đuổi theo hướng Lý Y Hợp rời đi, không thèm quan tâm người phụ nữ điên đang chửi bới ở đằng sau.

Đi một đoạn rất xa cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lý Y Hợp và cô gái đó, lúc này Diêu Tinh Nam mới mở miệng hỏi:

“Mẹ ơi, còn phải bịt bao lâu nữa ạ?”

“Hả? Xin lỗi con, mẹ quên mất.”

Tôi đặt con bé xuống đất, nhân tiện nắm lấy tay nó, tay kia của nó cũng tự động bỏ xuống.

“Mẹ ơi, mẹ đang tìm gì vậy ạ?”

“... Không có gì.”

Về đến nhà, tôi để dì thay quần áo và cho Diêu Tinh Nam ăn, còn tôi ngồi trong phòng khách do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi cho cô giáo xác nhận tình hình của Lý Y Hợp.

Biết được tin Lý Y Hợp đã về nhà, lòng tôi mới nhẹ nhõm.

Người phụ nữ đó là ai nhỉ?

Bạn gái của Lý Thanh Yến sao?

Lúc tắm rửa, tôi vẫn luôn nghĩ tới sự việc xảy ra hôm nay.

Người phụ nữ đó rốt cuộc là sao vậy? Cô ta là ai, từ đâu đến mà tự tin chỉ trích Tống Cẩm Du thế nhỉ?

Tại sao lại có người ngu ngốc như vậy, đi cãi nhau trước cửa của nhà trẻ, may mà cô ta nhớ ra, cô ta không sợ người khác sẽ bàn tán về con trai mình sao?

Hay là cô ta cảm thấy con trai mình là bảo bối ngàn vàng, người khác đều phải coi trọng cô ta vì cô ta sinh được con trai?

Con trai của Diêu Kế Lai…

Diêu Tông Thịnh, Diêu Tinh Nam…

Nghĩ đến mùi thuốc súng giữa hai cái tên này, tôi không nhịn được cảm thấy buồn cười, không hiểu được những cô gái trẻ này đang nghĩ cái gì nữa.

Từ phòng tắm đi ra, tôi nghe thấy trong phòng của Diêu Tinh Nam loáng thoáng có tiếng nói chuyện, có chuyện gì vậy nhỉ?

Tôi nhẹ nhàng đi qua đó, cửa phòng Diêu Tinh Nam không đóng, thuận tiện cho nửa đêm nó gọi tôi; chỉ thấy con bé nằm trên giường, ở giữa phồng lên một cái túi nhỏ, trên người đắp cái chăn lông mà nó thích nhất, giọng nói nũng nịu phát ra từ dưới cái chăn:

“Ba ơi, hôm nay mẹ khóc rồi.”

“Dạ… dạ… chính là, chính là dì Lưu, dì ta mắng mẹ, đẩy mẹ, còn định đánh mẹ nữa.”

“Dạ, dì ta còn kêu Tinh Nam và mẹ không được đi tìm ba nữa.”

“Mẹ? Mẹ đang tắm ạ, mẹ khóc rồi…”

Nghe con bé nói như vậy, tôi nhịn không nỗi nữa, đi tới chọt nó một phát. Qua lớp chăn, tôi có thể cảm nhận được cơ thể con bé đột nhiên cứng lại. Tôi lại chọt thêm một phát, lúc này con bé mới từ từ bò ra khỏi chăn, giấu một tay sau lưng, lén nhìn tôi xem tôi có giận không.

Tôi vừa tức vừa buồn cười nhìn nó. Chiếc điện thoại sau lưng nó truyền tới giọng nói của Diêu Kế Lai: “Alo? Alo? Sao không nói gì nữa?”

Tôi hất cằm với nó, con bé lấy điện thoại ra áp lên mặt: “Tinh Nam phải ngủ rồi, tạm biệt ba.”

Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, con bé vội vàng cúp máy, đẩy điện thoại tới trước mặt tôi, sau đó nhanh chóng nằm xuống, lấy chăn trùm lên người, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Tôi cầm lấy điện thoại, thở dài: “Tinh Nam?”

“Con ngủ rồi, đợi con ngủ dậy sẽ nói chuyện với mẹ.”

“Vậy thì mẹ sẽ nói chuyện với Tinh Nam đang ngủ.”

Con bé không trả lời.

“Cô bé Tinh Nam đang ngủ kia có thể nói với mẹ, vì sao lại nói dối ba không?”

Mí mắt của con bé cử động hai lần, mở ra một chút, nó nói nhỏ: “Vì dì Lưu là người xấu.”

“Dì Lưu? Là cái dì ở nhà trẻ đó sao?”

Con bé gật đầu.

Thì ra trước đây con bé đã từng gặp người phụ nữ đó.

Nghĩ tới đây, tôi không kìm được mà thở dài, tôi ngồi bên giường, nhét chăn lại cho con bé.

“Không thể dựa vào sự yêu thích hoặc chán ghét của mình để phán đoán người khác có phải là người xấu hay không được.”

Con bé mở mắt: “Không phải lúc trước mẹ thường nói dì Lưu là người xấu sao?”

Tôi ngẩn ra một lát: “Sau này mẹ sẽ không nói nữa. Hơn nữa chuyện của ba, dì Lưu và mẹ là chuyện của người lớn, Tinh Nam không cần phải lo lắng, được không?”

“Dạ.”

“Ngủ đi.”

Tôi rời khỏi phòng Diêu Tinh Nam, lúc này điện thoại reo lên.

“Nói.”

“Hôm nay gặp Tử Nghiên rồi?”

Tôi dừng một chút mới phản ứng được Diêu Kế Lai đang nói tên của người phụ nữ kia, thì ra cô ta tên Lưu Tử Nghiên.

“Ừ, gặp rồi.”

“Cô giận rồi?” – Anh ta hỏi, trong giọng nói còn mang theo một chút thăm dò.

“Không có, không sao cả.”

“Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”

Có lẽ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tôi nên anh ta cố hỏi thêm, nhưng tôi cảm thấy rất nhàm chán, chỉ muốn kết thúc cuộc nói chuyện này thật nhanh.

“Có chuyện gì anh cứ nói thẳng.”

“Tông Thịnh và Tinh Nam học chung một trường, như thế hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau. Đương nhiên, nếu cô không muốn nhìn thấy hai mẹ con bọn họ, tôi có thể bảo Tử Nghiên không tới làm phiền cô. Hoặc là… chỉ cần cô muốn, tôi có thể để Tinh Nam hoặc Tông Thịnh đổi nhà trẻ khác.”

Nghe tới đây, tôi có chút tức cười: “Chẳng phải anh cố ý để con trai anh cũng học trường này sao? Để tôi đoán xem, ý đồ của anh là gì nhỉ? Muốn hai người phụ nữ đấu đá ghen tuông vì anh sao? Ngay cả con cái có chịu ảnh hưởng hay không cũng không quan trọng? Anh nghĩ mình là hoàng thượng đấy à? Bên trái là phi bên phải là tần? Tỉnh lại đi, Đại Thanh đã sụp đổ từ lâu rồi!”

Lần này, đối phương lại không nhanh chóng đáp lời, thay vào đó, sau một lúc anh ta mới hơi ngập ngừng hỏi: “Tức giận rồi?”

Trời ơi, cái người đàn ông này! Não bị cửa kẹp rồi à!

Mạch não của tổng tài bá đạo đều khác người như vậy sao?

Tôi lười phải dây dưa tiếp với đối phương, liền trực tiếp cúp máy.

Ngày hôm sau đi học, trên đường đi Diêu Tinh Nam không vui vẻ hoạt bát như mọi ngày, có chút buồn buồn. Đến cổng trường, tôi đưa ly nước cho nó:

“Tinh Nam hôm nay không vui sao?”

“Mẹ ơi, có phải mẹ đã cãi nhau với ba không?”

Con bé cúi thấp đầu, đầu ngón chân cọ cọ mặt đất.

Tôi nhất thời nghẹn giọng, không biết làm sao để nói cho nó rõ. Nghĩ một chút, vẫn quyết định nói sự thật cho con bé:

“Mẹ và ba con quả thực có chút hiểu lầm, giống như con và các bạn nhỏ giận dỗi vậy đó, con hiểu không?”

Con bé gật mạnh đầu, tôi đột nhiên nghĩ, Diêu Tinh Nam là một người nặng tâm tư, huống hồ từ nhỏ con bé đã phải đối mặt với cái gia đình có quan hệ phức tạp này rồi.

Tôi sờ đầu của con bé, nói: “Mẹ sẽ giải quyết tốt, con yên tâm.”

Nhìn theo con bé tâm sự trùng trùng bước vào nhà trẻ, tôi quay lại thì thấy Lý Thanh Yến đưa Lý Y Hợp đến trường, anh ấy giơ tay chào tôi, đi về phía tôi chào hỏi.

“Này! Lại gặp nhau rồi!”

Lần này anh ấy mặc một chiếc sơ mi bằng vải bố, mái tóc gọn gàng sạch sẽ, đeo một cái kính vuông gọng vàng, phảng phất như khi gặp anh ấy ở bệnh viện.

“Chào buổi sáng.” – Tôi mỉm cười đáp – “Bình thường tôi chỉ thấy một mình Lý Y Hợp đến trường.”

Anh ấy gãi đầu: “Bình thường công việc khá bận nên tôi không thể đưa thằng bé đi học được. Cũng may là nhà trẻ này cũng khá gần.”

“Hôm qua tôi nhìn thấy có một cô gái đến đón Lý Y Hợp.” – Tôi không kìm được, hỏi.

“Ừ, là một người bạn học của tôi.”

Nghĩ đến kiếp trước anh ấy vì tình cảm tổn thương mà đi ra nước ngoài, tôi lại cố hỏi một câu: “Đó là bạn gái anh sao? Thật là xinh đẹp.”

Nghe tôi nói vậy, anh ấy liên tục khoát tay: “Không không không, không phải không phải! Cô ấy muốn xem một ít tài liệu, trùng hợp là tôi có, tôi đang làm việc nên không tiện, cô ấy đến tìm Lý Y Hợp mới có thể vào cửa.”

Nói xong, hình như cảm thấy bản thân giải thích hơi nhiều, anh ấy ngại ngùng nhún vai.

Tôi không có ý định dò hỏi việc riêng của anh ấy, gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

Nhất thời không nói chuyện, tôi làm động tác tay biểu thị đi trước, anh ấy hiểu ý, đang định chào tạm biệt thì cô giáo ở trong nhà trẻ chạy ra, thấy hai chúng tôi liền vội vàng đi qua:

“Tốt quá, hai người vẫn chưa đi.”

“Mẹ của Tinh Nam, chú của Y Hợp, mời hai người vào đây một lát.”

“Xảy ra chuyện gì rồi?” – Tôi và Lý Thanh Yến đồng thanh.

“Các bạn nhỏ đánh nhau rồi, Lý Y Hợp bị đánh vỡ đầu rồi.”

Giáo viên đè nén âm thanh, nói gấp.

Lý Thanh Yến được giáo viên đưa đến phòng y tế, còn tôi lòng như lửa đốt đi đến văn phòng, vừa nhìn liền thấy Diêu Tinh Nam bím tóc lộn xộn, quần áo xộc xệch, cô giáo đang chỉnh lại váy cho con bé. Ngay khi nhìn thấy tôi, nó đã hét lên “Mẹ ơi!” và thoát khỏi tay cô giáo chạy về phía tôi.

Tôi ngồi xổm xuống đón con bé, không kịp hỏi có chuyện gì, ánh mắt đã nhìn thấy có một cậu bé mập lùn đang đứng ở góc tường, nhìn có chút quen mắt, nhìn kĩ một chút, chính là Diêu Tông Thịnh.

“Có chuyện gì vậy?” – Tôi hỏi cô giáo.

“Mẹ Tinh Nam, cô đừng vội lo lắng.” — Cô giáo trấn an tôi, mời tôi ngồi xuống – “Vừa nãy hai bạn nhỏ Tinh Nam và Tông Thịnh đã xảy ra mâu thuẫn ở hành lang, không rõ vì lý do gì; bạn nhỏ Lý Y Hợp không biết vì sao cũng dính dáng đến. Nguyên nhân cụ thể, đã có giáo viên đi xem lại CCTV rồi.”

“Lý Y Hợp như thế nào rồi?” – Tôi theo bản năng lau những vết bẩn trên mặt Diêu Tinh Nam, đồng thời hỏi.

“Đầu bị rách một miếng da, chảy một chút máu, đã đến phòng y tế rồi. Có thể phải đến bệnh viện chụp phim xem cậu bé có bị vấn đề khác hay không.”

Tôi gật đầu.

“Mẹ ơi, là cậu ta không tốt!” – Diêu Tinh Nam hùng hổ chỉ về phía Diêu Tông Thịnh, thằng bé cúi đầu, quay người sang một bên.

Diêu Tinh Nam lải nhải: “Cậu ta kéo tóc con, mắng con, còn đánh con nữa.”

“Con đánh lại chưa?”

Thấy tôi hỏi như vậy, cô giáo lập tức ngẩn ra.

“Con, con đánh không lại cậu ta, cậu ta to hơn con.”

Hình như Diêu Tông Thịnh rất không thoải mái, cả người như muốn dán lên tường. Tôi quan sát thằng bé, đối với một đứa trẻ bốn tuổi, nó thật sự là tròn trịa và vóc dáng cao hơn. So ra, trước mặt thằng bé, Diêu Tinh Nam giống như một con khỉ gầy gò, tay chân mảnh khảnh, vóc dáng nhỏ bé.

Phòng làm việc yên tĩnh trở lại, bên ngoài phảng phất tiếng các bạn nhỏ đang học, mấy người chúng tôi im lặng ngồi đợi kết quả CCTV, trong lòng tôi lo lắng, không biết Lý Y Hợp bên đó như thế nào rồi.

Ngay lúc này, một loạt tiếng giày cao gót dẫm lên sàn nhà vang dội từ xa đi đến gần. Không ngoài dự đoán, vài phút sau Lưu Tử Nghiên mặc váy bó sát bước vào phòng.

Ánh mắt của cô ta rơi xuống người tôi đầu tiên, sau đó trừng mắt với Diêu Tinh Nam, lúc này mới nhìn Diêu Tông Thịnh. Diêu Tông Thịnh thấy mẹ đến, vừa nãy vẫn đang đứng dựa vào tường, bây giờ mới bật khóc lớn.

Thằng bé vừa khóc, Lưu Tử Nghiên liền nổi giận lôi đình, đầu tiên nhào qua xem Diêu Tông Thịnh một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng phát hiện trên khuỷu tay xước một ít da, lập tức vào vấn đề: “Có chuyện gì vậy? Ai hại con trai tôi ngã gãy tay!”

Tôi thật không hiểu nổi cô ta, liếc về khuỷu tay của Diêu Tông Thịnh, chẳng qua là xước một chút, da còn chưa rách nữa.

“Mẹ Tông Thịnh, cô đừng gấp, thằng bé không bị chảy máu, nếu như cô không yên tâm thì tí nữa đưa cháu đi bệnh viện chụp phim, chúng tôi cũng yên tâm hơn.”

Lưu Tử Nghiên không để ý đến cô giáo, chỉ nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt dày đậm phấn mắt, túm con trai cô ta rồi hỏi: “Có phải nó làm không?”

Diêu Tông Thịnh đang khóc gật gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Lắc đầu là có ý gì? Có phải nó làm gãy tay con không?”

“Không phải cháu làm!” – Diêu Tinh Nam trong lòng tôi hét lên.

“Mày câm miệng!” – Lưu Tử Nghiên hung dữ với Diêu Tinh Nam.

“Cô la lối ồn ào với trẻ con làm cái gì!” – Tôi cũng không nhịn nổi, quát Lưu Tử Nghiên – “Cô giáo đã đi xem CCTV rồi, có chuyện gì xảy ra một lát nữa sẽ biết thôi!”

“Mẹ Tông Thịnh này, cô nguôi giận đã, ngồi xuống, mọi người đều bình tĩnh, đừng dọa bọn nhỏ.” – Cô giáo cố gắng khống chế cục diện.

Lưu Tử Nghiên ôm Diêu Tông Thịnh ngồi một cách ngạo nghễ, thỉnh thoảng ném ánh mắt khinh thường qua.

“Là thế này, còn có một bạn nhỏ đang ở phòng y tế, đầu bị sứt một mảng, sau đó Diêu…” – Cô giáo dè dặt nhìn Lưu Tử Nghiên – “Có thể hai phụ huynh cần phải hợp tác một chút với phụ huynh bạn đó, để xem có cần phải kiểm tra đặc biệt hay không.”

Vừa nghe thấy lời này, Lưu Tử Nghiên gần như là nhảy khỏi ghế: “Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải hợp tác với nhau? Đầu của nó sứt một mảng, tay của con trai tôi còn gãy kia kìa! Với cả, đó là ai, làm gì vậy? Tại sao lại có thêm một đứa nhỏ nữa?”

Cô giáo không thể không kể lại toàn bộ sự việc, đang nói thì Lý Thanh Yến dẫn Lý Y Hợp theo sau một giáo viên vào phòng.

Mặt Lý Thanh Yến lạnh lùng, Lý Y Hợp thì không có biểu cảm gì, giống như hai người máy không có cảm xúc đi vào, ngồi bên cạnh tôi và Diêu Tinh Nam.

Tôi gật đầu với Lý Thanh Yến, nhìn thấy chỗ băng gạc trên đầu Lý Y Hợp, mí mắt tôi giật giật.

Cô giáo mời các bạn nhỏ nói cụ thể chuyện gì đã xảy ra, Diêu Tinh Nam giành nói trước, con bé nói rằng nó đang đi trên hành lang để tới phòng học, thì bị Diêu Tông Thịnh kéo bím tóc, còn bị mắng.

“Cậu ta mắng con như thế nào?” – Tôi hỏi.

“Cậu ta nói mẹ là… ừm… đồng hồ?” – Diêu Tinh Nam nghi hoặc nói, hình như không xác định được bản thân đang nói cái gì – “Còn nói Tinh Nam là con hoang.”

Nghe thấy câu này, sắc mặt của hai giáo viên rất ngại ngùng, lông mày của tôi nhăn lại.

“Mày nói bậy!” – Lưu Tử Nghiên mặt đỏ tía tai quát Diêu Tinh Nam.

Tôi ngay lập tức ném một câu “Im miệng!” qua đó.

“Bạn ấy không có.” – Lý Y Hợp đột nhiên mở miệng, ngón trỏ chỉ về phía Diêu Tông Thịnh – “Là cậu ta mắng như vậy ạ.”

Lưu Tử Nghiên không ngờ rằng có người làm chứng cho Diêu Tinh Nam, cô ta chuyển mũi nhọn về Lý Y Hợp: “Liên quan gì đến mày?”

“Xin chú ý lời nói của cô.” – Lý Thanh Yến từ khi vào phòng chưa nói một lời, giờ lạnh lùng ném ra một câu.

“Cậu ta ức hiếp con gái, túm bím tóc của bạn ấy, còn mắng người.” – Lý Y Hợp nói xong liền im lặng, bộ dáng giống như đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Là như vậy sao Tông Thịnh? Có phải bọn họ nói láo không?”

Diêu Tông Thịnh bị dáng vẻ của mẹ mình dọa không nhẹ, lúc lắc đầu lúc gật đầu nhưng lại không nói một câu nào cả.

“Chúng con không có nói dối!” – Diêu Tinh Nam nói giòn tan.

“Câm miệng! Đồ đ.ĩ nhỏ, mày cũng cùng một loại với mẹ mày, nhỏ như vậy đã biết câu dẫn đàn ông!” – Ánh mắt độc ác của Lưu Tử Nghiên liếc qua, dọa Diêu Tinh Nam run cầm cập.

Tôi đặt Diêu Tinh Nam xuống, không đợi mọi người phản ứng, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Lưu Tử Nghiên, nhanh chóng vung tay tát bốp vào mặt cô ta.

“Cô đánh tôi!” – Lưu Tử Nghiên ôm má, đứng dậy giơ tay lên định đánh lại, tôi đã có chuẩn bị, duỗi tay giữ tay cô ta.

Diêu Tông Thịnh vừa rồi không dễ để bình tĩnh, bây giờ càng khóc to hơn.

“Cô giáo, cô đưa bọn trẻ ra ngoài đi, sự việc còn lại mấy người lớn chúng a giải quyết là được rồi.” – Lý Thanh Yến lúc này đứng ở phía sau nói.

Giáo viên lúc nãy đưa hai người bọn họ vào phòng nghe thấy vậy lập tức dặn ba bạn nhỏ đi ra ngoài.

Lưu Tử Nghiên tức giận trừng mắt với tôi, bộ ngực trắng phập phồng mạnh mẽ dưới cổ áo thấp. Tôi thả tay cô ta ra, quay người về chỗ ngồi.

“Mẹ Tinh Nam, mẹ Tông Thịnh, như thế sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Chúng ta hãy đợi video ghi hình, chắc là sắp có rồi.”

Cô giáo vừa nói xong thì một người đi vào phòng, giao một cái USB cho cô giáo, dặn nhỏ vài câu rồi rời đi.

Cô giáo cắm USB vào máy tính, sau đó quay màn hình về một phía, ba người cùng lúc nhìn vào màn hình.

Trên màn hình, Diêu Tinh Nam đang tung tăng trên hành lang đi qua một lớp học, đúng lúc Diêu Tông Thịnh từ trong đi ra, nhìn thấy Diêu Tinh Nam liền đi lên kéo bím tóc của con bé, làm con bé ngửa ra sau suýt té.

Diêu Tông Thịnh không thả tay ra, hình như còn đắc ý nói cái gì đó, bên cạnh có vài bạn nhỏ đi qua, nhưng đều không tiến tới.

Lý Y Hợp xuất hiện trong màn hình, đi đến cạnh hai người, hình như nói gì đó với Diêu Tông Thịnh, Diêu Tông Thịnh lắc đầu, kéo bím tóc của Diêu Tinh Nam, muốn tránh Lý Y Hợp.

Lý Y Hợp duỗi tay kéo Diêu Tinh Nam, Diêu Tông Thịnh dùng một tay khác đẩy Lý Y Hợp hết sức, Lý Y Hợp lảo đảo, đầu đập vào khung cửa.

Lý Y Hợp không chùn bước, lại tiến lên, lúc này ba người mới xúm lại đánh nhau.

Xem xong, sự kiêu ngạo vừa nãy của Lưu Tử Nghiên liền biến mất, nhưng miệng cứ lẩm bẩm “Tông Thịnh đang chơi đùa với bạn thôi.”

Cô giáo không chú ý đến cô ta, mà thái độ giải quyết việc chung, nói: “Sự việc cụ thể bây giờ chúng ta đều đã rõ, sự việc này quả thực là do bạn nhỏ Diêu Tông Thịnh khơi lên, tiếp đến…”

Cô ấy nhìn Lý Thanh Yến: “Anh xem bạn nhỏ Lý Y Hợp có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

Lý Thanh Yến mặt không cảm xúc: “Lát nữa tôi đưa thằng bé đi bệnh viện, còn phí kiểm tra và hậu quả…”

Anh ấy nhìn về phía Lưu Tử Nghiên, Lưu Tử Nghiên tức tối nói: “Chẳng phải chỉ là tiền thôi sao, anh cứ đi kiểm tra, tôi trả nổi!”

Nói xong, cô ta hình như lại nghĩ gì đó, quay qua cô giáo: “Khi nãy cô ta đánh tôi thì tính thế nào?!”

Tôi suýt bị cô ta chọc cười, chỉ số IQ của người này chẳng cao hơn con trai cô ta là bao nhiêu!

Mặt cô giáo mờ mịt, nói lắp: “Đây, đây thuộc về… việc riêng của hai vị, không thuộc phạm vi nhà trẻ chúng tôi quản…”

Lưu Tử Nghiên thấy không có ai để xả giận, ngay lập tức mặt đỏ bừng bừng, như chợt nhớ ra điều gì, cô ta cầm túi xách lên: “Cô đợi đó, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Kế Lai, gọi anh ấy đến xem cô và con gái của cô đã làm gì với con trai bảo bối của tôi!”

“Tôi đợi nè.” – Tôi ung dung nhìn cô ta – “Tôi cũng muốn hỏi anh ta, đã tìm dược một thứ gì và sinh ra một một thứ gì!”

“Cô!” – Cô ta tức giận, ngay cả động tác lật túi cũng dừng lại.

“Tôi cảnh cáo cô, nếu để tôi nghe những thứ bậy bạ từ Diêu Tinh Nam, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô! Tốt nhất cô nên thông minh một chút, ít dạy những thứ không đúng đắn cho trẻ con đi, cô quên mất mình là thân phận gì sao?”

Lý Thanh Yến hình như nghĩ ra gì đó: “Cô giáo, tôi hi vọng từ nay về sau bạn nhỏ tên Diêu Tông Thịnh này đừng lại gần Lý Y Hợp nhà tôi nữa, tôi cũng không hy vọng Lý Y Hợp học được những thứ không sạch sẽ ở nhà trẻ này.”

Nửa câu sau tuy là đang nói với cô giáo, nhưng thật ra là nói cho Lưu Tử Nghiên nghe.

Mặt Lưu Tử Nghiên lúc đỏ lúc trắng, cô giáo thấy cô ta không ầm ĩ nữa liền nhanh chóng kết thúc sự việc này.

Sau một phen vật vã, tôi dứt khoát xin cho Diêu Tinh Nam nghỉ một hôm, dắt con bé đến trước cửa nhà trẻ, đúng lúc nhìn thấy Lý Thanh Yến và Lý Y Hợp.

“Bác sĩ Lý.”

Hai người dừng bước, tôi dẫn Diêu Tinh Nam đi qua đó.

“Tinh Nam, cảm ơn Y Hợp đi.”

“Cảm ơn cậu.” – Diêu Tinh Nam ngoan ngoãn nói cảm ơn – “Còn đau không?”

Lý Y Hợp lắc đầu.

“Có cần đưa thằng bé đi bệnh viện không?” – Tôi hỏi Lý Thanh Yến – “Chuyện này chúng tôi cũng có trách nhiệm, nếu có vấn đề gì thì anh có thể nói với tôi.”

“Ừm, chụp một tấm phim.” – Lý Thanh Yến nói xong, thấy tôi có vẻ không yên tâm, an ủi nói – “Thằng bé rất khỏe, tôi vừa kiểm tra cho nó, không có việc gì đâu, chụp một tấm hình cũng để yên tâm hơn thôi.”

Tôi gật đầu.

“Mẹ ơi?” – Diêu Tinh Nam đột nhiên gọi tôi – “Con có thể làm bạn với cậu ấy không?”

Tôi ngơ ra, nhìn thấy Lý Y Hợp cũng đang ngẩng đầu nhìn tôi, tôi chần chừ gật đầu.

Diêu Tinh Nam kéo lấy tay của Lý Y Hợp: “Yeah!”

Lý Y Hợp lắc lư đầu, cười nhẹ.

Nhìn thấy hai đứa vui vẻ như vậy, trong lòng tôi lại ưu sầu.

Kiếp trước, trên trán của Lý Y Hợp, cũng vị trí đó, có một vết sẹo dài cm, anh ấy không nhớ tại sao lại có nữa. Vết sẹo gần chân tóc, bình thường cũng không quá chú ý đến, tôi gần như quên chuyện này rồi.

Miếng gạc dán trên trán Lý Y Hợp nhỏ khiến tôi bối rối: nếu sự hiện diện của tôi không thay đổi được gì, thì tất cả những chuyện này có ý nghĩa gì?

“Mẹ ơi!” – Giọng nói của Diêu Tinh Nam kéo tôi trở lại hiện thực.

“Ơi?”

“Con có thể mời bạn của con đến nhà chúng ta ăn cơm được không ạ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio