Editor: thao
Nói thêm gì nữa, Mạnh Tĩnh Nghiên bị Nghê Thụy Tuyết trách cứ nói gì cũng sai, ngược lại nha đầu kia lại không ngừng nói tốt cho Thành Trạm Vũ, nói ưu điểm từ đầu tới chân của hắn đều nói ra, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên cũng hoài nghi, không phải cô ta đã bị Thành Trạm Vũ thu mua rồi chứ, tại sao lại quảng cáo hắn như vậy a.
Từ trong miệng của Nghê Thụy Tuyết, cô hóa thành Trần Thế Mỹ, lòng dạ độc ác, đối với một người con trai ái mộ cô vài chục năm không chút lưu tình, nên kéo ra ngoài lăng trì xử tử.
Ôi, thật quá đáng thương!
Thật là không có nghĩ đến, ở trong mắt người bạn thân nhất, cô lại trở thành một người như vậy. Có nên nấu một tô mì ăn liền, rồi bưng vào trong phòng để treo cổ không đây?
Trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên nghĩ đi nghĩ lại một trăm lần, sau khi phục hồi tinh thần vẫn còn nghe Nghê Thụy Tuyết đang lảm nhảm lên tiếng phê phán cô, rotsp cuộc làm cho trong lòng của cô cũng rất khó chịu, nói liên tục n câu hẹn gặp lại cho có, sau đó không chút khách khí cúp điện thoại.
Có thể đoán được, bộ dáng đang tức giận đến dậm chân của Nghê Thụy Tuyết bên kia điện thoại, nhưng như vậy tốt hơn so với chuyện cô ta hành hạ lỗ tai của mình, cứ để cho cô ta ở bên kia nhảy loạn đi!
Sáng sớm, đã nhìn thấy người ngoài cùng người nhà ngồi ở trên bàn ăn cảm giác rất kỳ quái. Nhất là cô còn chưa có đánh răng rửa mặt, hai mắt mờ mịch, trên mặt cũng không biết có vết bẩn gì có dấu chảy nước miếng ngủ hồi tối qua hay không nữa, dáng vẻ xấu xí bị đều bị người khác nhìn thấy —— loại cảm giác này rất khó chịu.
Mẹ Mạnh vẫn giữ thái độ đối với đứa con không nghe lời, nghiêm lệnh quát lớn kêu Mạnh Tĩnh Nghiên đi rửa mặt thay quần áo nhanh lên một chút, đồng thời dịu dàng kêu Thành Trạm Vũ ăn cái này nhiều chút, cái kia nhiều một chút. Tuổi của hắn còn nhỏ, dáng vóc còn chưa trưởng thành, áp lực học tập lại lớn như vậy, dinh dưỡng sẽ bổ sung không đủ.
Mẹ ghẻ! Tuyệt đối là mẹ ghẻ!
Ở nhà rất nhanh đã không có vị trí cho cô!
May nhờ ba Mạnh không dễ dàng bị viên đạn bọc đường công hãm, hắn là người có tư tưởng kiên định của người đảng viên Đảng cộng sản, vẫn không cho Thành Trạm Vũ sắc mặt tốt như cũ, ngược lại còn kêu con gái ngồi vào bên cạnh mình, làm cho cô cùng Thành Trạm Vũ tách xa trượng, sau đó con đưa sữa đậu nàng cho cô uống..., đường cũng đã giúp cô thêm vào rồi.
Xem đi, đây mới đúng là ba ruột....!
Ba Mạnh ăn bữa sáng rất nhanh, cũng giục con gái ăn nhanh đi. Mắt thấy cô đã ăn không sai biệt lắm, kéo cô từ bàn ăn đứng dậy, cầm túi sách nhỏ cho cô, một bên vừa mang giày vừa nói với vợ, "Bà xã, anh hôm nay đi qua bên Trung Sơn nói chuyện làm ăn, thuận đường đưa Nghiên Nghiên đi học nha, các ngươi cứ từ từ ăn."
Để cho tiểu tử chết tiệt kai tự mình đến trường đi!
"Ai ai, đợi đã nào...! Trạm Vũ con đã ăn xong rồi chưa? Mau đi cùng với chú của con đi, nếu không sẽ phải đi một mình. Còn nữa, cầm hai cái bánh bao này, ở trên xe từ từ ăn."
Không đợi bà nói dứt lời, ba mạnh đã kéo con gái bảo bối của hắn đi xuống lầu. Mẹ Mạnh nắm lên hai bánh bao nhét vào Thành Trạm Vũ trong tay, sửng sốt dẫn hắn đuổi xuống dưới lầu, nhét hắn vào trong xe ba Mạnh, làm cho ý tưởng bỏ rơi Thành Trạm Vũ của ba Mạnh bị thất bại.
Cho nên nói, người đàn bà đúng sau lưng của một người đàn ông thành công là rất quan trọng. Nếu như người đàn ông thành công có ý kiến gì, muốn làm chuyện gì, người “tài dức” ở hậu phương của hắn sẽ làm cho rối loạn, làm trở ngại chứ không giúp được gì, làm cho kế hoạch dù tốt đến đâu cũng bị thất bại.
Mạnh Tĩnh Nghiên ngồi ở ghế sau, Thành Trạm Vũ liền mở ra cửa sau xe ngồi ở bên cạnh cô. Mạnh cha mặc dù không cao hứng, nhưng cũng không nói gì.
Mặc dù là bị người ta nhét lên xe, nhưng cũng không thể thiếu chuyện hắn phối hợp được. Vì đuổi theo Mạnh Tĩnh Nghiên, da mặt của hắn được luyện càng ngày càng dầy. Cũng may nhờ màu da của hắn là màu đồng, có đỏ mặt cũng sẽ nhìn không ra.
Cuộc sống bị người cường thế xông vào như vậy, khiến cho Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy oán hận, và vô cùng lo lắng tâm. Mặc dù thường ngày người kia với mình cũng giống như hình với bóng, nhưng sẽ để cho cô có chút không gian riêng tư cá nhân, nhưng bây giờ, không gian riêng tư cũng bị mất.
Hơn nữa không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được Thành Trạm Vũ đang nhìn mình, như là chó sói, giống như đang tính toán thế nào nuốt hết thịt cùng xương cô tất cả nuốt luôn vào bụng vậy, cứ như vậy làm sao cô an tâm được chứ!
Trong xe rất an tĩnh, Ba Mạnh chuyên tâm lái xe, Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không để ý Thành Trạm Vũ. Thành Trạm Vũ nhìn trộm cô, trong lòng cũng đang tìm kiếm đề tài, rốt cuộc khi xe sắp tới trường học, thì mở miệng nói ra một câu: "Ăn no chưa? Tớ con hai cái bánh bao đây nè."
"Phốc!"
Xuống xe, thời điểm chỉ còn lại hai người bọn họ đi bộ vào phòng học, Mạnh Tĩnh Nghiên thật sự nhịn không được nữa rồi. Nhìn thấy Thành Trạm Vũ liền muốn cười, nhất là khi nhìn thấy hai cái bánh bao trong tay hắn cũng sắp bị hắn nắm thành cái bánh pizza rồi, cho nên càng không nhịn được mà cười.
Đã gọi là bánh bao, tròn trịa, trắng, mềm mại, bên ngoài là da, bên trong mới là nhân bánh. Nhưng nhìn hai cái trong tay hắn đi? Hình dáng không chỉ vặn vẹo nghiêm trọng, không nhìn ra hình tròn, ngay cả nhân và da cũng đang trộn lẫn với nhau, đoán chừng dọc đường từ nhà đến trường học mấy cái bánh này đã bị hắn tàn phá không ít.
Trong trường học rất nhiều người biết Thành Trạm Vũ, hơn nửa tháng hắn không đi học, giờ bất ngờ trở lại, các bạn học đều giống như thấy chấn động. Lại nhìn thấy hắn đứng bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, ánh mắt của các bạn học cảm thấy có chuyện ái muội——
A, vợ chồng son giận dỗi, đã hòa hảo rồi đây! wxm.
Thành Trạm Vũ đi vào lớp học thì cả phòng học an tĩnh ba mươi giây. Cao Song Vĩ đi lại, vỗ bã vai Thành Trạm Vũ, nháy mắt trêu chọc cũng hỏi thăm hắn, "Như thế nào? Biện pháp tớ đưa cho cậu dùng có tốt không? Có phải đã thành công bắt được trái tim của Mạnh đại mỹ nhân hay không hả?
Những bạn xung quanh đều đang vễnh tai nghe đáp án, nhưng mà đáp án của Thành Trạm Vũ thì không nghe thấy, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cao Song Vĩ.
Quay đầu nhìn lại, bạn học Cao Song Vĩ đang ôm bụng, kêu đau, ngũ quan thì khổ sở vặn vẹo.
Đây là người dạy hắn lấy lui làm tiến, như gần như xa, trước phải phai nhạt ra khỏi tầm mắt của Mạnh Tĩnh Nghiên một chút, đợi cô nhớ đến mình, thời điểm cô chủ động đến năn nỉ mình thì thuận thế đồng ý làm người yêu của cô. Choáng nha, nghe lời của hắn, không chỉ ra khỏi tầm mắt Nghiên Nghiên, mà thiếu chút nữa vĩnh viễn mất đi cô!
Thành Trạm Vũ không biết thời gian hắn biến mất nửa tháng này, thật ra thì trong lòng cảu Mạnh Tĩnh Nghiên đã rối loạn. Hắn chỉ biết, thời gian dài nửa tháng kia, Nghiên Nghiên không hề gọi điện thoại cho hắn một lần điện thoại nào nên hắn nghĩ rằng nếu như hắn không cố gắng nữa, thì có thể sẽ vĩnh viễn mất đi cô.
Cho nên phải nói, người trong cuộc mơ hồ, người đứng ngoài sáng suốt. Thành Trạm Vũ cũng là bởi vì quá quan tâm nên rối, cho nên hắn không thể hiểu trái ti, của Mạnh Tĩnh Nghiên. Nếu như nói ở trong ái tình, người yêu trước chính là người thua cuộc, nên Thành Trạm Vũ hắn, đã thua và vĩnh viễn không thể đứng dậy.
Đáng thương cho Cao Song Vĩ, chỉ ra một chủ ý mà thôi, lại đổi lấy một quyền của Thành Trạm Vũ. Hơn nữa, vị trí hắn đánh rất nhạy cảm có được hay không, xuống chút nữa một chút, sẽ làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn rồi! So với trên thân thể bị thương, trong lòng càng tổn thương hơn. Ai yêu, hắn còn chưa có bạn gái nha, sẽ để lại hậu di chứng gì hay không đây?
Nếu để cho Thành Trạm Vũ biết Cao Song Vĩ ngay cả bạn gái cũng không hề có qua, còn dám giả mạo làm tình thánh ra chủ ý cùi bắp cho hắn, khẳng định sẽ không chỉ cho hắn một quyền rồi.
Giáo viên chủ nhiệm sao tiếng chuông liền đi vào phòng học, thấy học sinh trong lớp học đã đầy đủ, không có một người nào vắng. Lúc ngồi vào chỗ ngồi còn rất là kinh ngạc, nhưng vẫn cứ theo lẽ thường dạy học, chỉ kêu Thành Trạm Vũ sau khi tan lớp đến phòng làm việc của hắn một chuyến.
Lớp mười hai, thi tốt nghiệp là bước ngoặc quan trọng. Trước kia hắn không quản Thành Trạm Vũ như thế nào, trong lớp luôn rất tự do. Nhưng bây giờ không giống như vậy, thành tích của Thành Trạm Vũ không tệ, một năm cuối này chỉ cần cố gắng một chút, hắn có thể vào một trường đại học rất tốt. Nhưng nếu như hắn còn không chỉnh lại thái độ học tập, sẽ trễ nãi thời gian của chính mình. Trong lớp treo bảng đếm ngược thời gian, mỗi một ngày đều rất trân quý không thể lãng phí, vậy mà hắn lại trốn học đến nửa tháng.
Thành Trạm Vũ không phải là người không biết tốt xấu, bình thường hắn cũng ngại giáo viên dài dòng, giống như đàn bà vậy, nhưng cũng biết thầy giáo cũng vì lo lắng cho hắn, cho nên rất ít khi khiêu chiến với thấy giáo. Hơn nữa câu nói sau cùng làm đả kích suy nghĩ của hắn: nếu như hắn thích Mạnh Tĩnh Nghiên, sẽ phải để cho cô một cuộc sống ổn định, tương lai hạnh phúc, chứ không phải cuộc sống đánh đánh giết giết, làm cho cuộc sống của cô lúc nào cũng ở trong tâm trạng lo sợ, bất an.
Theo lời nói của Thầy giáo Trương trước kia Mạnh Tĩnh Nghiên cũng đã nói qua với hắn, lúc ấy hắn cũng đã đảm bảo với Nghiên Nghiên, nhất định thi xong có văn bằng đại học, nhưng cũng không có kế hoạch cụ thể, chỉ cần là đại học, mặc kệ tốt hay xấu, có thể học xong một cái là được.
Có lẽ từ phòng làm việc của chủ nhiệm ra ngoài, suy nghĩ của hắn có chút thay đổi.
Tối hôm qua hắn nhận được điện thoại của Nghê Thụy Tuyết, Nghê Thụy Tuyết đã mách lẽo với hắn, trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên chưa từng muốn mở cửa cho hắn. Nói cho cùng chỉ có một câu nói, Mạnh Tĩnh Nghiên không có cảm giác an toàn.
Hắn không hiểu, mặc dù lúc nhỏ cuộc sống của Nghiên Nghiên có điều kiện không phải rất tốt, nhưng từ sau khi cô lên tiểu học, điều kiện gia đình mỗi ngày một tốt. Ba Mạnh cũng không phải là loại nam nhân có tiền liền thay đổi thành người xấu, cùng với mẹ Mạnh hai người ân ân ái ái nâng đỡ lẫn nhau mấy chục năm rất hạnh phúc.
Có thể nói, hôn nhân giữa bọn họ là một ví dụ rất thành công, cho đã làm một tấm gương rất tốt cho Nghiên Nghiên. Thế trước mắt như thế.
Nhưng vì sao cô lại có nhận định đối với tình yêu giữa nam nữ, ở phương diện này thì căn bản không hề tin tưởng người khác chứ? Mười năm nay hắn luôn thật lòng, lúc nào cũng xoay quanh cô, nhưng cô thì ngay cả mắt cũng chả thèm liếc, lại còn cho rằng tình cảm của hắn, tâm ý của hắn, nhất định là sẽ thay đổi.
Chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, nên hướng tới một đoạn tình yêu tốt đẹp thơ mộng chứ, tại sao lại giống như Lão Khí Hoành Thu (ông cụ non), thấu hiểu hồng trần tựa như vậy?
Mặc dù đã biết mấu chốt, nhưng Thành Trạm Vũ cũng không có biện pháp nào bắt cô. Đánh không được cũng không thể chạm vào, tiền bạc cũng thu mua không được. Cảm giác như buổi sáng vừa tỉnh ngủ thì phát hiện đã có vài cọng tóc bạc vậy.
Lời nói của thầy giáo Trương có chút đánh thức hắn, cảm giác thiếu an toàn, vậy thì cho cô cảm giác an toàn. Cho cô những gì cô muốn, yên ổn, không lo lắng, cuộc sống vui vẻ. Cô cảm thấy lòng người là sẽ thay đổi, vậy hắn liền chứng minh cho cô thây, tình cảm hắn đối với cô vĩnh viễn sẽ không thay đổi, dù là mấy lần mười năm đi nữa.
Dĩ nhiên, điều kiện kiên quyết là, cô phải ở bên cạnh hắn.
Thành Trạm Vũ thừa nhận, mình là một người có ý muốn tham giữ cực kỳ mãnh liệt, hắn không cách nào tưởng tượng Mạnh Tĩnh Nghiên sẽ rời khỏi mình, rồi bộ dáng được người khác ôm vào trong lòng. Hắn có thể đợi cô, có thể yên lặng coi chừng cô, bao lâu cũng không quan hệ. Nhưng người đàn ông bên cạnh cô chỉ có thể là mình, mỗi ngày đều có thể nhìn nhìn thấy cô.
Nếu như, bên cạnh Nghiên Nghiên xuất hiện một người con trai khác, như vậy, hắn thật sự sẽ nổi điên.