Editor: Á bì
Cô không ghét Thành Trạm Vũ hôn, nhưng sống hai đời cô cũng được xem như là sống hơn bốn mươi tuổi, bị một thằng nhóc chưa trỗ mã cường hôn, còn bị đặt lên tường cứng nữa chứ. Trong khoảng thời gian ngắn Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ đành vô lực, lấy mu bàn tay lau chùi nước miếng dính trên miệng, xoay người đi.
Có thể thấy rõ chắc chắn Thành Trạm Vũ sẽ không để cho cô đi như vậy, bắt lấy cánh tay cô, “Em không nói anh không thả em đi.”
Ôi! Thằng nhóc thối này, phát tính khí lớn thế mà giờ lại còn lớn giọng nữa à? Có bản lĩnh lắm sao?
Lần nữa bắt được Mạnh Tĩnh Nghiên so với anh còn linh hoạt trở về, để cô dựa vào tường, cố chấp nhìn chằm chằm cô. Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự phải bị nghiêm trị.
Mạnh Tĩnh Nghiên rất muốn hỏi một câu, làm sao Thành Trạm Vũ có thể kết hợp đôi mắt vừa đáng thương và vô tội như bị ruồng bỏ với khuôn mặt lạnh lùng thối tha kia được vậy? Nhìn biểu cảm như vậy cũng biết anh ấy đang tức giận. Hãy nhìn ánh mắt kia, làm như cô đã làm ra chuyện sai lầm gì lắm ấy, bỏ rơi anh ấy.
“Buông ra, em muốn đi về nhà.”
“Không được, em phải nói cho anh biết người con trai kia là ai? Có quan hệ gì với em?”
“Đó chỉ là bạn học thôi. Tốt rồi, trả lời xong rồi, giờ có thể buông tay ra chưa?”
“Vậy sao cậu ta lại gọi em là con thỏ nhỏ?” Thành Trạm Vũ nhất quyết không tha, trong phút này anh nói chuyện với cô còn nhiều hơn những câu nói mà anh đã nói với Mạnh Tĩnh Nghiên trong một tuần. Anh đã đổ bình dấm chua, nhất quyết phải có câu trả lời. Nếu không anh sẽ cảm thấy Mạnh Tĩnh Nghiên ở bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác cướp đi, anh sẽ không chịu nổi.
“Có liên quan gì tới anh hả? Buông ra, để em về nhà.”
Mạnh Tĩnh Nghiên lườm anh một cái, dùng sức xô anh ra. Từ nhỏ Thành Trạm Vũ đã chịu đủ loại tàn phá của ba mình, số lần đánh nhau còn nhiều hơn số lần Mạnh Tĩnh Nghiên vây xem đánh nhau, rèn ra một thân mình đồng da sắt, sao chỉ có một cái đẩy là có thể đẩy anh được?
Nhưng vì ánh mắt không kiên nhẫn của cô, cùng với giọng nói như chẳng có chuyện gì kích thích anh. Cái gì gọi là có liên quan gì tới anh chứ? Liên quan rất lớn tới anh đó!
“Anh, anh thích em! Anh sẽ muốn quản, quản em!”
Một câu nói có khí thế biết bao nhiêu! Thành Trạm Vũ buột miệng nói ra. Đáng tiếc…lại là nói cà lăm, trong nháy mắt giải tỏa không khí bị đè nén, mất đi cảm giác áp bách.
Thật ra nếu anh không nói, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng có thể loáng thoáng cảm nhận được. Nếu không phải thích, Thành Trạm Vũ cần gì làm nhiều chuyện cho cô như vậy. Cô cũng không có ghét Thành Trạm Vũ, nhìn anh mỗi ngày ở bên cạnh mình, nói chuyện cũng chẳng nên lời, cảm thấy ngố ngố vui vui, còn rất đáng yêu, không có chuyện gì cô cũng sẽ ngắm anh.
Nhưng đối với cuộc sống tương lai cô đã sắp xếp tốt lắm rồi, cậu trai xinh đẹp này, làm bạn thì được, chứ làm bạn trai thì không được. Cô chẳng có hy vọng xa vời với tình yêu, thà cô độc một mình, chứ cũng không muốn phải nếm trái đắng của tình yêu một lần nữa.
Thành Trạm Vũ chưa từng nói ra miệng, nên cô cũng chẳng nói ra.
Bây giờ thì sao…Rốt cuộc cũng có thể mượn cơ hội này nói rõ với Thành Trạm vũ rồi. Có thể tưởng tượng giờ mình cũng không thể nào thu kẹo của Thành Trạm Vũ nữa, không thể trở thành người mà Thành Trạm Vũ quan tâm nữa, lòng của cô cảm thấy có chút khó chịu. Kẹo sao, cô có rất nhiều tiền, muốn mua bao nhiêu mà chẳng được, chất đầy một nhà cũng còn được. Nhưng mà cảm giác sẽ không giống nhau, sẽ không bao giờ giống.
Mạnh Tĩnh Nghiên cúi đầu, không dám đối mặt với Thành Trạm Vũ, không muốn để cho anh thấy ánh mắt đầy mất mác và phức tạp của cô. Thản nhiên nói, “Chúng ta không thích hợp.”
Thành Trạm Vũ nóng nảy, sức cầm lấy tay của Mạnh Tĩnh Nghiên không tự chủ mà tăng thêm sức, kích động hỏi, “Có chỗ nào không thích hợp? Nghiên Nghiên, anh thật, anh thật sự rất thích em!”
Nở nụ cười chua sót, tình yêu hồn nhiên chất phát của anh, làm sao cô có thể không nhận ra được chứ? Nhưng như vậy thì đã sao? Đàn ông rồi sẽ thay đổi, nhiều năm về sau, bản thân cũng già đi, không xinh đẹp nữa, ánh mắt của anh cũng sẽ dời khỏi người cô, so với cô trẻ hơn, anh có thể sẽ cảm thấy những cô gái nhỏ kia mới tốt hơn. Tình yêu có thể giữ nó tươi, nhưng độ tươi đó của anh rốt cuộc có thể giữ được bao nhiêu năm chứ? Năm năm? Mười năm? Hay là hai mươi năm?
Miệng lại không thốt ra lời. Nếu như không phải cả đời, cô thà rằng không muốn…
“Thành Trạm Vũ, thế giới này chỗ nào mà chẳng có cỏ thơm, cần gì thắt cổ ở trên một cái cây là em chứ? Con gái tốt hơn em còn có rất nhiều, anh tùy tiện tìm—a—a—ưm…”
Không đợi câu nói đả thương người của cô ở phía sau được bật thốt ra, Thành Trạm Vũ đã trực tiếp dùng miệng của anh chặn miệng cô lại. Ở trước mặt cô anh sẽ không nói, cách dứt khoát này rất tốt, không cần nói chỉ cần làm. Có một ngày anh nằm mơ thấy Nghiên Nghiên, anh đã lấy những câu nói ngượng ngùng mà anh không dám nói ra ở trong hiện thực nói hết tất cả cho Nghiên Nghiên ở trong mơ, sau đó không biết thế nào, bọn họ đã hôn nhau, sáng tỉnh dậy anh thấy quần lót mình ướt một mảnh.
Cảm giác thấy Mạnh Tĩnh Nghiên sắp không thở được, mới có chút lưu luyến buông ra.
“Anh—“
Mắt thấy cô hít sâu lại muốn nói cái gì đó, Thành Trạm Vũ lập tức ngăn miệng cô lại, không cho cô có cơ hội nói. Hơn nữa lần này nhanh chóng và chuẩn xác hơn nhiều, xem ra lần sau có thể dùng cách này.
Sau vài lần Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không dám mở miệng nữa. Một khi mở ra, lập tức bị một bàn tay che lại. Cánh tay có chút dùng sức, ý của Thành Trạm Vũ bảo cô không cần thử nữa, cô im miệng lại, ngoan ngoãn ngậm miệng không cần phải nói gì cả.
Sau đó thấy cô như đứa nhỏ gật đầu, trong mắt anh tràn đầy đắc ý. A! Tự nhiên lại bị một thằng nhóc đe dọa---cái này, anh hùng không chịu thiệt trước mắt, nhanh như cơn gió, cô chạy nhanh trước!
Chỉ giao lộ, bày tỏ cô muốn về nhà. Lại bị giữ lại lần nữa, cô bé nhỏ sợ hãi dùng hai tay che miệng lại, không được, không muốn như vậy nữa? Cô, ngoan ngoãn không nói chuyện là được mà?
“Con thỏ nhỏ.” Trời ơi là trời, giờ này mà còn nhớ mà muốn tra nữa sao?
Mạnh Tĩnh Nghiên không dám chống cự, vội vàng giải thích, “Đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng, đừng x, đừng x.”
Sợ Thành Trạm Vũ tập kích bất ngờ, hai tay vội che miệng lại, nói chuyện có chút không rõ. Phiên dịch viên mà có chạy tới đây cũng chỉ nói: nó chính là bạn học ở nhà trẻ của tôi đó, có lần sinh bệnh nên mắt cũng trở nên hồng, sau này nó vẫn luôn kêu như vậy.
Thì ra là chuyện hồi nhỏ…
Tảng đá ở trong ngực cuối cùng cũng để xuống, mây mù ở trong lòng của Thành Trạm Vũ cũng tản đi. Nhất là trong lúc vô tình anh liếm môi, thấy sắc mặt của cô bé kia hồng lên, chống lại ánh mắt của anh thì vội vàng nhìn đi chỗ khác, thật là đáng yêu! Cô gái này sao có thể đáng yêu như vậy chứ? Quả thực đã làm tổ ở trong tim của anh rồi!
Thấy ánh mắt sợ hãi của cô, quả thật rất rất giống như con thỏ nhỏ! Chỉ có điều con thỏ nhỏ này cũng chỉ có anh mới có quyền gọi, mặc kệ những nam sinh hoặc nữ sinh khác đều không được.
“Về sau không được để cho cậu ta gọi em như vậy nữa.”
“Ừ ừ.” Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng gật đầu, lại dùng tay chỉ ra đường lớn, im lặng hỏi, có thể đi được chưa?
Trong lòng của Thành Trạm Vũ cảm thấy rất tốt, nghiêng thân mình của anh để Mạnh Tĩnh Nghiên ngay lập tức chạy ra ngoài. Khi cô bị Thành Trạm Vũ giữ lại lần thứ hai thật sự cô rất muốn khóc, ông trời ơi, cứu con với, mau đưa cái tai họa dính ngang eo này đi đi.
Đột nhiên lại nghĩ tới một câu nói: Không được oán giận ông trời không công bằng, bởi vì ông trời vốn cũng chẳng biết cô là ai!
Rõ ràng Mạnh Tĩnh Nghiên cũng chỉ là một người bình thường ở trong mọi người, ông trời không thể nào nghe được câu cầu nguyện của cô, cũng không thể nào vứt Thành Trạm Vũ tới Thủ Phủ ở Tây Thiên, vì thế cô cũng chỉ có thể nhìn Thành Trạm Vũ với nước mắt lưng tròng, dùng ánh mắt để biểu đạt bản thân mình vô tội cỡ nào.
Đáng tiếc, toàn bộ đều không hữu dụng. Bởi vì…Thành Trạm Vũ đã muốn cởi áo rồi…
Mạnh Tĩnh Nghiên muốn chạy, nhưng chạy không được, đường lui đều bị phong kín rồi, cô cũng chỉ có thể dựa vào tường mà run rẩy thôi. Hu Hu Hu, cậu đẹp trai làm ơn đừng làm bẩn đôi mắt trong sạch và thuần khiết của Lolita tôi mà! Trâu già gặm cỏ non, thật sự không chịu nổi mà!
Thời tiết tháng năm nói nóng cũng không nóng, nói lạnh cũng không lạnh, Thành Trạm Vũ cũng chỉ mặc một cái áo tay dài mà thôi.
Khi cơ bụng của người nào đó lộ ra, Mạnh Tĩnh Nghiên liền nhắm hai mắt lại. Nhưng trong đầu lại bất tri bất giác có hiện lên hình ảnh như đang chiếu phim không hợp độ tuổi, hạn chế người xem. Cơ bắp trên người cứng lên…
Mắt thấy hình ảnh trong đầu sắp chiếu tới những hình ảnh sâu xa kia, cô bé nhỏ hé mở hai mắt của mình thật nhỏ, với thân hình cao chênh lệch của hai người, lúc cô liếc trộm vừa lúc thấy được cơ ngực của Thành Trạm Vũ.
Trời trời trời! Có cơ ngực này!
Gần! Gần! Lại gần chút!
Thành Trạm Vũ cảm thấy đôi lông mi dày như lông chim quét qua ngực anh, ngứa, tâm tình cũng đập lên phập phồng. Đưa tay ra, buộc áo của mình lên eo cô, hôn từng cái lên miệng cô, “Anh đã đóng dấu chỗ này rồi. Nếu không thì…”
“Được rồi, được rồi, không cần uy hiếp nữa, em đã hiểu rồi, đã hiểu rồi!”
Gật đầu đầy vừa lòng, rốt cuộc cũng rời khỏi. Mạnh Tĩnh Nghiên liếc trộm bóng lưng của anh, rón rén lùi về sau vài bước. Đột nhiên Thành Trạm Vũ quay đầu lại, thiếu chút nữa dọa cô ngồi bệch dưới đất.
Sao cô lại có thể sợ thằng nhóc này như vậy chứ? Lolita giả để tay lên ngực tự hỏi. Nhưng quả thật cô không thể tự bình tĩnh lại được, bởi vì bị Thành Trạm Vũ bất thình lình liếc mắt một cái chân cô cũng mềm cả ra, đỡ tường mà còn run lên!
Không cần phải trả lời bản thân, bởi vì phản ứng trên thân thể của cô đã là câu trả lời thành thật nhất rồi. Trên thực tế, cô thật sự đã bị uy hiếp rồi!
May là không cần rối rắm lâu vì cậu thiến niên kia đã trở lại rồi, đưa cho Mạnh Tĩnh Nghiên một cái lúi ni lông màu đen, bên trong mềm mềm, “A, cái đó…bên kia có nhà vệ sinh, em đi di, đi thôi…”
Đi làm gì?
Bị đẩy vào nhà vệ sinh, mở bịch ni lông màu đen ra, mặt Mạnh Tĩnh Nghiên bỗng chốc hồng rồi tím.
Thì ra trong khi đầu cô phát cuốn phim không hợp độ tuổi kia, là do ảnh hưởng của dì cả sao? Đây chính là dì cả đầu tiên từ sau khi cô trùng sinh, mới mười năm không tới, cô chân chính tận hưởng cảm giác của cô gái nhỏ, đều quên mất phải chuẩn bị một gói ở trong túi.
Thành Trạm Vũ vì trông thấy vết máu ở trên quần của cô, mới cởi áo ra che cho cô sao? Ngải Mã, Mạnh Tĩnh Nghiên tuổi của mày cũng lớn rồi mà sao ngây thơ thế, cả ngày chỉ toàn nghĩ tới chuyện gì không đâu ấy? Một lát rời khỏi đây, làm sao đối mặt với con trâu mềm kia đây?
Kéo anh ta tới KFC làm thành món trâu mềm năm phương còn không được sao? Chuyện giết người cướp của này, đoán chừng đầu bếp cũng chẳng dám làm. Lolita giả run lên, chuyện cười này thật sự rất lạnh.
Không khí trong toilet thật sự rất khó thở, Thành Trạm Vũ chờ ở ngoài toilet cũng chẳng dễ chịu. “Rớt vào toilet rồi à?”
“Lập tức ra ngay, ra ngay đây.” Thúc giục gì mà thúc giục chứ, chờ không nổi sao, cũng chưa nghĩ ra làm sao để đối mặt, khó khăn chậm chạp bước từng bước đi ra ngoài…