Nhìn tiểu Lân nhi ăn đến đôi mắt to tròn cũng híp thành một đường, nàng cười vui vẻ.
Ăn xong củ khoai trên tay, tiểu Lân nhi chép chép miệng nhìn nửa củ khoai còn lại trên tay Thủy Tiên Nhi.
Thấy vậy, nàng chỉ biết lắc đầu. Nhìn đôi mắt trong suốt như nước của tiểu Lân nhi, nàng cười khổ, haiz, nhịn đói vậy.
- Đệ ăn hết đi.
- Thật chứ ? - Đôi mắt to sáng lên nhìn nàng.
Nàng bật cười, xoa đầu tiểu Lân nhi.
- Ừ.
- Cám ơn tỷ.
Nói xong liền nhanh như chớp lấy củ khoai trên tay nàng ăn vui vẻ. Nhìn tiểu Lân nhi ăn mà nàng chép chép miệng, sờ sờ cái bụng đang biểu tình, dù sao cũng không phải mới nhịn, nhịn thêm một bữa cũng chẳng sao.
Ăn xong, tiểu Lân nhi "ợ" một hơi làm nàng cười vui vẻ, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, nàng nói:
- Đệ mau về đi, nếu không đại phu nhân biết đệ trốn ra đây thì khổ.
- A, đệ quên mất. Tỷ tỷ, mai đệ đến nữa nha.
Nghe vậy, nàng liền từ chối.
- Đừng tới, đệ cũng không được cho ai biết đệ đã gặp tỷ, biết chưa ?
Khuôn mặt phấn nộn phồng lên, đôi mắt ngấn nước nhìn nàng.
- Tại sao ? Tỷ không thích tiểu Lân nhi ?
- Không phải, tỷ rất thích tiểu Lân nhi, nhưng đến thường xuyên thì không được, lâu lâu đệ có thể tới nhưng không được cho ai biết, được không ?
Nàng xoa đầu rồi véo má tiểu Lân nhi một cái, nhìn ánh mắt mơ hồ của đệ ấy, nàng lắc đầu cười, trẻ nhỏ ngây thơ.
- Đây là bí mật của tỷ với đệ nha, vì là bí mật nên không được để ai biết, nếu đệ cho người khác biết, tỷ không nướng khoai cho đệ ăn nữa.
- Đừng mà, tiểu Lân nhi hứa không nói với ai cả, tỷ đừng không nướng khoai cho đệ nha. - Khuôn mặt phấn nộn phồng lên, lắc lắc tay nàng làm nũng.
- Được rồi, được rồi, bây giờ đệ mau về đi, không về là tỷ không cho đệ ăn khoai nữa. - Nàng nghiêm nghị nói.
- Đừng mà, đệ về đây, tỷ nhất định phải nướng khoai cho đệ đấy.
- Ừ, đi đi.
Nhìn bóng dáng nhỏ biến mất về phía xa, nàng ngồi xuống thở dài, xoa xoa cái bụng đang kêu. Đi uống nước vậy.
Sau khi rời khỏi Lãnh viện, tiểu Lân nhi từ từ lén lén lút lút trở về phòng. Đứng lên cục đá để dưới bức tường ngay cửa sổ, tiểu lân nhi khó khăn leo vào phòng. Đến bệ cửa sổ thì trượt chân ngã nhào vào trong.
Nghe tiếng động bên trong, tỳ nữ từ bên ngoài chạy vào.
- Tiểu thiếu gia, người không sao chứ ?
Vừa nói vừa nâng tiểu Lân nhi dậy kiểm tra xem có bị thương hay không. Nhìn quanh một vòng, chỉ có trán hơi sưng đỏ ra thì tất cả đều bình thường thì nữ tỳ kia mới thở ra một hơi.
- Tiểu thiếu gia, người hù chết nô tỳ rồi, nếu thiếu gia có chuyện gì thì nô tỳ chắc chắn bị đại phu nhân trừng phạt mất.
- Tiểu Liên tỷ tỷ không cần lo, tiểu Lân nhi không sao.
Đang định trả lời tiểu Lân nhi thì từ ngoài có giọng nói bén nhọn vọt vào.
- Cái gì mà không sao với chả sao, tiểu Lân nhi lại không nghe lời phải không ?
- Nô tỳ tham kiến đại phu nhân. - Tiểu Liên quỳ xuống hành lễ.
Nghe thế, tiểu Lân nhi sợ hãi cúi đầu, giọng mấp máy như nhìn thấy thứ đáng sợ.
- Đại...đại nương...
- Thật đúng là con của Lam di nương, mẹ con đều không có phép tắc như nhau, hừ, đúng là không gia giáo, thật là súc sinh.
Nói xong bà ta ngồi xuống chiếc ghế chủ vị trong phòng, nhìn đứa bé khúp núp trước mặt. Nếu không phải lão gia ít con trai, nàng ta mới không thèm giữ lại tên súc sinh này đâu, hừ, nhìn là thấy ghét.
Lời bà ta vừa thốt ra khiến tiểu Lân nhi cắn chặt môi, đôi mắt ngấn nước nhưng không dám khóc, chỉ có thể đứng đó cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo.
- Sao, ta nói sai sao ? Mẹ ngươi là con tiện nhân vô liêm sỉ, đến ngay cả súc sinh như ngươi cũng không có phép tắc lễ giáo, ngươi còn không quỳ xuống nhận sai ?- Bà ta đập tay vào bàn tức giận chỉ thẳng mặt tiểu Lân nhi.
Thấy thế Tiểu Liên chỉ run rẩy đứng đó cũng không dám ngăn cản. Ai chẳng biết trong Dương phủ này đại phu nhân ghét nhất Lam di nương, nay di nương chết còn để lại một đứa con trai. Đại phu nhân thấy thế liền lấy luôn cả con của Lam di nương để trút giận, đã thế lão gia cũng nhắm một mắt, mở một mắt cho qua làm cho cuộc sống của tiểu thiếu gia cùng những người hàu như nàng gặp không ít khổ thì sao ai dám đứng ra bảo vệ tiểu thiếu gia.
- Con...con xin lỗi, đại... nương...con...sai rồi...
"Bụp" một tiếng, tiểu Lân nhi liền quỳ xuống, sợ hãi nhận lỗi mặc dù chẳng biết là sai chuyện gì ?
- Hừ, quỳ đó hai căn giờ, bữa tối không được ăn cơm, ai dám lén đưa thức ăn cho nó, ta liền đem kẻ đó cho chó ăn.
- Dạ, đại phu nhân. - Tiểu Liên liền lên tiếng tuân lệnh.
Nói xong, đại phu nhân đứng dậy, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi. Tiểu Liên nhìn tiểu Lân nhi quỳ ở đó cũng chỉ biết lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Mà bên ngoài cửa sổ, một đôi mắt lạnh băng đầy tức giận nhìn tất cả mọi chuyện. Khốn khiếp, nàng tính đến đây để đưa lại khối ngọc bội đệ ấy làm rớt, không ngờ lại chứng kiến cảnh này. Chết tiệt, đại phu nhân, Thủy Tiên Nhi ta nhất định bắt ngươi trả giá.